Gọi xa phu lấy xe, bất chấp trời mưa đi ra ngoài, trong lòng hỗn loạn nên nhất thời Cẩm Nhi chẳng biết nên đi đâu. Cuối cùng nghĩ tới nơi sẽ tới lại khiến chính bản thân nàng thấy bất ngờ, bởi vì nàng bỗng nhận ra ngoài Trúc Ký và căn nhà ở cùng Vân Trúc tỷ ra, nơi duy nhất nàng có thể nghĩ đến lại là Kim Phong lâu.
Thanh uyển cách Kim Phong lâu không xa lắm, sau khi nói ra địa điểm, xa ngựa lao nhanh trong cơn mưa tầm tã, nàng còn chưa kịp nghĩ cho thông hay đổi ý thì đã đến nơi rồi. Nhưng Nguyên Cẩm Nhi vốn là một con người rõ ràng dứt khoát, nếu đã đến mà người đánh xe lại là người khác, nàng trực tiếp nhảy xuống xe rồi đi vào.
Thực tế là từ khi Trúc Ký được mở rộng thì vẫn có lui tới với bên Kim Phong lâu này, thi thoảng Cẩm Nhi cũng tới đây. Nhưng chạy tới đây với cái cảm giác mình không còn nhà để về nữa thì đúng là lần đầu tiên. Lúc này vẫn là buổi chiều, khách trong Kim Phong lâu không nhiều lắm, nàng đang khó chịu nên vừa bước vào liền hò hét đòi uống hoa tửu, các cô nương hay quy nô trong lầu đều biết nàng, lúc này cũng ùa lên, ríu rít kêu "Cẩm Nhi tỷ, Cẩm Nhi tỷ".
Lúc tú bà Kim Phong lâu là Dương Tú Hồng tới, một bên Kim Phong lâu đã vô cùng ồn ào náo nhiệt, bà còn tưởng rằng vị đại hào khách nào đột nhiên tới đây vào cái giờ này, đến khi nghe nói là "Bảo Nhi công tử" tới, còn tuyên bố muốn tất cả các cô nương qua tiếp nàng, bà nhất thời tức không chỗ trút, xách ngay cây chổi lông gà rồi xông tới sương phòng chữ Thiên đang vô cùng tưng bừng náo nhiệt kia.
Sương phòng chữ Thiên lúc này đang rất là lộn xộn, tiếng cười của nữ tử xen lẫn vào nhau. Ở trong phòng, Cẩm Nhi tùy ý trêu đùa mấy cô gái gần mình, nhấc vò rượu lên tu ừng ực, còn cười rót cho nữ tử bên cạnh, đã thế lại cố ý đổ rượu lên ngực đối phương khiến cho y phục của nàng ta ướt nhẹp, mà nàng ta tất nhiên là không để ý, lại tỏ vẻ dục cự còn nghênh, sau đó là cùng mọi người đùa giỡn.
Bọn họ vốn quen biết Nguyên Cẩm Nhi, tuy không biết hôm nay Cẩm Nhi uống nhầm thuốc gì mà lại chạy tới đây đòi uống hoa tửu, nhưng từng là tỷ muội nên tiếp nàng tất nhiên là thú vị hơn tiếp đám ân khách kia rất nhiều, thế là tất cả mọi người chạy đến chơi đùa một phen. Lúc này có người cười nói, có người lại hỏi chuyện Trúc Ký mà Cẩm Nhi mở thế nào, có muốn mua nàng qua đó không, lại có một số người lớn tuổi hơn thì hỏi Cẩm Nhi có tâm sự gì vậy. Cẩm Nhi lại hi hi ha ha chuốc rượu người ta. Khi Dương ma ma vung chổi lông gà xộc vào, bịch bịch chạy tới quất lấy quất để thì chúng nữ mới la hét bỏ chạy.
- Phản, phản rồi … Chưa tối mà đã làm loạn ở đây rồi. Ai cho các ngươi ra hả … Về hết cho ta!
Trong phòng chật ních nữ nhân, Dương ma ma xông vào từ cửa, mọi người muốn chạy mà cửa thì có vẻ không đủ to, thành ra nhiều người bị quật trúng. Hai nữ tử bên người Cẩm Nhi đứng dậy định trốn thì bị Cẩm Nhi kéo lại. Ba người đồng loạt ngồi xuống chiếc ghế phía sau người, sau đó ghế đổ, các nàng cũng cùng ngã nhào xuống đất. Hai nữ tử kia xoay người định trốn, Cẩm Nhi cũng xoay người ôm chặt lấy hai nàng.
- Không được đi, không được đi, hai người do ta gọi đến mà, không được đi!
- Nguyên Cẩm Nhi!! Ngươi ngứa da hả, mà dám đến đây đá quán lão nương …
- A … A … A … Cẩm Nhi tha cho ta đi đi mà …
Rối loạn một mảnh.
Cẩm Nhi đã ngà ngà say, nằm bò trên mặt đất túm chặt y phục của hai nữ tử kia, không chịu để các nàng đi. Dương ma ma đã sắp lao tới, hai nữ tử giãy dụa bò trên mặt đất, rồi quần của một vị hồng bài Kim Phong lâu bị kéo tụt, để lộ tiết khố ở bên dưới. Cẩm Nhi lại kéo rồi kéo, thế là lộ ra cặp mông trắng nõn nà, cô hồng bài kia đánh bàn tay Cẩm Nhi đang kéo quần nàng, vừa khóc vừa cười. Dương ma ma đã chạy tới, giơ chổi lông già vụt tới tấp, lần đầu thì quất lên mông nàng, lần thứ hai thì quất vào tay Cẩm Nhi, thế là nàng mới thoát được, túm quần túm váy vừa khóc vừa bỏ chạy.
- Ta có tiền! Ta có tiền! Ta trả tiền rồi! Dương Tú Hồng bà dám đánh người! Ta phải đi … a, đi kiện bà!
- Tiền đâu! Ngươi có biết phải trả bao nhiêu tiền không?! Hả cái đồ phá gia này!
- Ở đây! Ta thích phá đấy, liên quan gì tới bà!
Cẩm Nhi lục quần áo, sau đó móc ra một chiếc hà bao thêu hoa rồi ném cho Dương ma ma:
- Đó, lấy hết đi! Lấy hết đi!
Dương ma ma bắt lấy hà bao, mở ra xem thì thấy bên trong chỉ có mấy đĩnh bạc vụn, cộng lại cũng hơn mười lượng, còn lại chính là hai tờ ngân phiếu, lấy ra xem thì mỗi tờ là năm lượng. Hơn hai mươi mấy lượng bạc này đúng là một món tài sản nho nhỏ với gia đình bình thường, nhưng ở Kim Phong lâu này thì là cái gì chứ. Dương Tú Hồng đem đám ngân lượng với ngân phiếu trong hà bao kia nện xuống bàn:
- Ngươi đúng là đến phá lão nương đây mà! Hai mươi mấy lượng … chỗ này lúc trước cũng chỉ đủ để coi ngươi múa một bài, ngươi lại còn dám uống rượu à … Các ngươi đứng đó nhìn cái gì, biến hết đi cho ta!
Dương ma ma kia mắng Nguyên Cẩm Nhi xong thì quay đầu quát lên với các cô nương đang lấp ló ngoài cửa kia. Chúng nữ vội mở cửa bỏ chạy hết. Cẩm Nhi lảo đảo đứng lên:
- Không có tiền? Không có tiền thì cùng lắm là dùng người để trả, rồi đi tiếp khách!
Nàng còn chưa kịp nói xong, Dương ma ma đã vung chổi lông gà lên quật vào mông nàng:
- Ngươi … ngươi … ngươi … đã đi rồi, còn dám về nói cái lời như thế này à … Ngươi hôm nay hỏng đầu rồi, uống lộn thuốc rồi!
Bị quật, Nguyên Cẩm Nhi lắc lư người, đứng đó mím môi không động đậy.
Dương ma ma ngồi ở bên cạnh bàn, trừng mắt nhìn nàng, sau đó lại quật mạnh một cái xuống bàn:
- Xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho ta nghe.
Lúc này ngữ khí của bà lại có vẻ hiền lành hơn.
Cẩm Nhi xê dịch chân ngồi xuống mép bàn, bĩu môi một lúc rồi mới nói:
- Ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn trở về làm kỹ nữ …
Nàng còn chưa dứt lời, Dương ma ma đã cầm chổi quật cho:
- Kỹ nữ cái gì! Kỹ nữ cái gì hả! Ngươi cho là vui lắm hả! Ngươi không nói chuyện gì xảy ra thì ta quật chết ngươi! Ngươi đến đây gọi cô nương chơi bời lại còn dám không trả tiền, ngươi đừng có chạy …
Dương ma ma đã thật sự nổi giận, Cẩm Nhi đương nhiên là không dám gắng gượng chống đỡ nữa, hét a a chạy xung quanh chiếc bàn kia.
- Ta tới đây tiêu tiền mà, bà đánh người … Bà già cả đời không ai thèm …
- Lão nương còn lâu mới là không ai thèm, sớm đã được người thèm … Ngươi đừng chay, xem ta có đánh chết ngươi hay không …
- A a a a a …
- Lúc trước đã nói với ngươi là đừng có bán gì, làm cái mệnh thiếu phu nhân đi … Sau các ngươi thực sự khá hơn, ta cũng vui mừng thay cho các ngươi, giờ lại đòi về … Đồ thích tìm đường chết ai, không ai cần nên mới không biết thói đời hiểm ác …
- Vân Trúc tỷ sắp lập gia đình rồi!
- Hả … hả? Chuyện tốt!
Cẩm Nhi khóc nói xong câu kia, Dương ma ma hơi sững người, thế mới ngừng đuổi đánh, rồi cũng kịp phản ứng lại:
- Vân Trúc lập gia đình, đó đương nhiên là chuyện tốt rồi! Ngươi phản ứng lớn như thế làm gì! Nàng gả cho người ta là ngươi sẽ không sống nổi hả!
- Ta thích Vân Trúc tỷ mà!
- Linh tinh! Đừng có bày cái trò đó trước mặt lão nương!
- Nhưng ta vì Vân Trúc tỷ nên mới ra ngoài mà … Vân Trúc tỷ đột nhiên lập gia đình, ta phải làm sao đây! Chẳng lẽ để một mình ta ở lại tiểu lâu kia, một mình xử lý chuyện Trúc Ký ư … Tỷ ấy lập gia đình thì ta phải làm sao bây giờ, ta không lợi hại như Vân Trúc tỷ …
Cẩm Nhi khóc lóc nói xong lời này, rồi cũng ngẩn người ra. Dương ma ma nhìn chằm chằm nàng, lại ngồi xuống cạnh bàn, cũng bỏ chiếc chổi lông gà kia xuống:
- Lại đây ngồi đi … Ngươi vẫn còn cho là Vân Trúc sẽ ở với ngươi cả đời à. Ta sớm nói với ngươi rồi, đây là chuyện tốt, nữ nhân luôn phải tìm một người thích hợp mà gả cho người đó, ngươi phải vui mừng cho nàng ấy chứ … Nói xem nào, nàng tìm được tên đàn ông như thế nào?
Tuy rằng ngay từ đầu đã nói là mất tiền, nhưng lúc này Dương Tú Hồng lại chủ động rót cho Cẩm Nhi một chén rượu. Cẩm Nhi đi đến, thở phì phò uống cạn chén rượu kia, im lặng một lát rồi cuối cùng vẫn chủ động nói tới chuyện của Vân Trúc và Ninh Nghị. Dương ma ma ở vừa lắng nghe, vừa rót rượu tự mình uống, cũng cho Cẩm Nhi uống. Sống ở nơi như thế này, hai người đều có tửu lượng rất tốt, Cẩm Nhi cũng chỉ là vì tâm tình kích động chứ vốn không hề say.
- Nghe qua thì quả là một tên đàn ông không tệ, Vân Trúc có bến đỗ như vậy đúng là chuyện tốt.
Nghe nàng nói sơ qua, Dương ma ma cầm chung rượu nói:
- Mai sau rồi ngươi cũng sẽ gặp được một người đàn ông không tệ, sau đó gả cho người ta!
- Chưa thấy người như vậy bao giờ! Cẩm Nhi nói một cách chắc chắn.
Dương ma ma liếc nàng một cái:
- Đừng có nói quá sớm như vậy …
Cẩm Nhi thấy lời của bà có hàm ý khác, nhưng lúc này lại lười chẳng muốn nghĩ nhiều, cứ nốc từng ly từng ly một. Dương Tú Hồng cũng uống cùng nàng:
- Cho dù là thế nào thì chuyện Vân Trúc lập gia đình luôn là chuyện tốt … Ta cũng không có biện pháp nói chúc mừng nàng, thôi thì chúng ta ở đây uống rượu thay nàng đi.
Cẩm Nhi quệt miệng lảm nhảm một lát, Dương ma ma mới nói:
- Uống thế đủ rồi.
- Ừ, hơi say.
- Vậy thì nhanh cút đi! Đừng quấy rầy chuyện làm ăn của lão nương!
Dương Tú Hồng cầm lấy chổi lông gà lại quật xuống bàn một cái, khiến Cẩm Nhi sợ tới mức nhảy ra phía sau.
- Hôm nay tiền ngươi uống rượu gọi cô nương sẽ ghi nợ cho Trúc Ký hết, mấy ngày nữa ta sẽ kêu người đi thu! Đừng nghĩ nữa! Ngươi đã ra khỏi Kim Phong lâu, đừng có mong trở về. Kim Phong lâu ta không có cái quy củ đó! Nơi này không chào đón ngươi! Cút!
Cẩm Nhi tủi thân nhìn bà, thoạt trông như sắp khóc tới nơi. Dương Tú Hồng đứng đằng kia, cũng không tiện xuống tay, sau Cẩm Nhi bước tới nhẹ nhàng ôm lấy bà, chôn đầu vào ngực bà. Dương Tú Hồng vỗ vai nàng, rốt cuộc cũng thu lại cái vẻ hung hãn:
- Nếu thấy nhàm chán thì có thể về chơi chốc lát, tìm ta tán gẫu hàn huyên, nhưng không được gọi cô nương nữa …
- Dương ma ma …
Cẩm Nhi khẽ nói:
- Ngực bà to như vậy, sao lại không có nam nhân chứ …
- Ngươi muốn chết …
Từ trong Kim Phong lâu đột nhiên vang lên một tiếng thét lớn, sau đó Cẩm Nhi với đôi mắt còn hoen lệ cười ha ha chạy vụt ra khỏi lầu, Dương ma ma thì giơ chiếc chổi lông gà đuổi đánh phía sau. Mãi đến khi lao ra khỏi cửa Kim Phong lâu rồi, nàng mới đứng dưới mưa khiêu khích Dương ma ma. Một lát sau, xe ngựa chạy tới, nàng lên xe, trên khuôn mặt đã không còn vẻ khiêu khích nữa, cả người ướt đẫm, nhưng trên khuôn mặt nàng không biết đó là nước mưa hay là nước mắt.
Chút kích động trong lòng đã bình ổn, nhưng mãi đến bây giờ nàng mới chợt hiểu ra, từ trước tới nay nàng cứ tưởng rằng nàng bảo vệ Vân Trúc tỷ, ở phía sau chống đỡ cho Vân Trúc tỷ, nhưng thực tế lại là nàng luôn ỷ lại Vân Trúc tỷ, nhìn tỷ ấy sống như nào, cố gắng ra sao mà làm theo. Một khi Vân Trúc tỷ lập gia đình rồi, nàng đã không còn mục tiêu nữa. Hiểu được điểm này, nàng bỗng nhiên òa khóc.
Xe ngựa dần đi xa, ở cửa Kim Phong lâu bên kia, Dương ma ma phất phất chổi lông gà trong tay, thở dài:
- Ta cũng là nghe ngươi nói thôi … Nếu ngươi cảm thấy tên đó kém cỏi thì sao ta có thể cảm thấy hắn không tệ được cơ chứ … Thật là ngốc như heo …
Cẩm Nhi lại không nghe được những lời này. Khi trở lại Thanh uyển thì mưa đã nhỏ đi nhiều, Cẩm Nhi sửa sang lại chút ít rồi đi tìm Vân Trúc tỷ. Hỏi han qua loa, nàng mới biết Ninh Nghị vừa đi không lâu. Nàng một mạch đi tới phòng thu chi, khẽ đẩy cửa bước vào, lúc này thấy Vân Trúc tỷ đang tựa vào giường nghĩ gì đó, thấy nàng tiến vào, sắc mặt Vân Trúc ửng đỏ, khẽ cười.
Trong phòng lưu lại chút mùi, dù sao Cẩm Nhi cũng ở Kim Phong lâu một thời gian lâu như vậy, vừa bước vào là ngửi thấy rồi. Nàng đứng ở cửa, nhìn thấy sàng đan bên kia đã bị cắt đi một miếng, lúc này miếng vải đó đang được Vân Trúc tỷ cầm trong tay, bên trên là những vệt đỏ sậm như hàn mai nở trong tuyết trắng.
- Vân Trúc tỷ … tỷ … hai người … Vân Trúc gật gật đầu.
Cẩm Nhi thấy mũi xót:
- Hai người … thật sự sẽ thành thân sao?
- Không phải …
Vân Trúc lắc đầu, sau lại cười:
- Tỷ giao chính mình cho hắn, sau đó … có lẽ là phải đi thôi. Cẩm Nhi nè, không phải muội vẫn luôn nói muốn đi thăm nhà cũ của chúng ta ư, sau này … chúng ta tới đó thôi.
Cẩm Nhi sửng sốt một lúc lâu, sau mới kịp phản ứng mà gật đầu đáp:
- Vâng! Vâng!
Nan đề trong lòng bấy lâu nay bỗng được giải quyết, tuy như vậy quả thật khiến người ta cảm thấy nghi hoặc, nhưng Cẩm Nhi rất vui nên lúc này cũng không hỏi gì nhiều. Vân Trúc tỷ quyết định đi xa như vậy là tốt nhất, rời xa cái tên Ninh Nghị kia, không cần Trúc Ký, chẳng cần gì nữa, không quan hệ gì, có nàng đi theo thì mọi thứ sẽ lại giống trước đây.
Hai người đi về nhà, đến lúc nhá nhem tối thì mưa tạnh, không khí lành lạnh.
Cẩm Nhi ngâm nga khúc hát trong lúc thu dọn đồ đạc, Vân Trúc thì để miếng vải kia ở dưới cùng bao vây, sau đó ngồi ở sân phơi bên ngoài lẳng lặng ngắm làn nước. Khi Cẩm Nhi tới thì ánh đèn lồng mờ mờ đung đưa, chiếu lên bóng dáng gầy yếu của Vân Trúc, nàng đang ở đó khẽ ngâm nga thứ gì đó, Cẩm Nhi ngóng tới thì thấy nàng khẽ cười dịu dàng mà lưu luyến.
Ở chung lâu như vậy, Cẩm Nhi hiểu rằng đây là Vân Trúc tỷ đang nhớ tới Ninh Nghị. Trên lộ đài này, bọn họ đã nhiều lần cùng nhau ngồi ở đây, hát ca, nhảy múa, đuổi đánh nhau. Ninh Nghị còn ở đây hôn Vân Trúc tỷ. Nàng hiểu tính cách của Vân Trúc tỷ, cũng bởi vì thế nên nàng không hiểu được vì sao Vân Trúc lại quyết định ra đi. Nếu thật sự đi rồi, Vân Trúc tỷ sẽ vui vẻ … Còn Ninh Nghị … Chuyện này cứ quẩn quanh trong lòng, nhưng trong đêm nay, nàng không mở miệng hỏi. Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Ninh nổi sương mù. Bởi vì nha hoàn Hạch Đào của Vân Trúc đã lập gia đình nên lần này không định mang nàng ấy theo, chỉ để lại một phong thư cho hai vợ chồng bọn họ tạm thời trông nom Trúc Ký.
Người chuẩn bị đi chỉ có Vân Trúc, Cẩm nhi và nha hoàn Khấu Nhi của Cẩm Nhi.