Đám nhân thủ mà Ninh Nghị cho Văn Nhân Bất Nhị an bài vì sợ người Tô gia lại tới gây chuyện lúc này có lẽ đã được rút đi. Mang theo đồ đạc, Vân Trúc và Cẩm Nhi lên xe ngựa, do Khấu Nhi lái xe, chậm rãi chạy ra ngoài thành Giang Ninh. Xe ngựa xuyên qua màn sương mù, thi thoảng lại có cây liễu bên bờ Tần Hoài xuất hiện trong tầm mắt, rồi con thuyền trên dòng sông bạc, hay người đi đường ngẫu nhiên xuất hiện và không lâu sau bị bỏ lại phía sau. Cẩm Nhi vén rèm nhìn ra bên ngoài, ngày hôm qua nàng còn cảm thấy bàng hoàng vì hay tin Vân Trúc sẽ gả cho người, đến khi Vân Trúc quyết định ra đi thì nàng thấy lòng vui vô cùng, nhưng tới sáng nay, khi biến ý nghĩa rời Giang Ninh thành sự thật, không hiểu sao khi nhìn những thứ quen thuộc trôi dần ra sau, nàng bỗng thấy lòng trống rỗng, dường như sẽ phải vĩnh biệt thứ gì đó, không khỏi chua xót.
Thực sự thì, trong rất nhiều buổi sáng sớm như thế này, chuyện các nàng quen thuộc nhất có lẽ là: cả hai ngồi trước bậc thềm tiểu lâu, nhìn bóng hình người nam tử kia xuất hiện đằng xa trong màn sương mù mịt, sau đó chạy tới gần …
- Vân Trúc tỷ, rốt cuộc là … vì sao? Ninh Nghị không tốt với tỷ ư?
Tới lúc này, nàng mới khe khẽ hỏi chuyện này. Vân Trúc vốn đang ngồi đó như là đang suy tư chuyện gì, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, Cẩm Nhi mới phát hiện lệ đã hoen ướt mắt nàng. Nàng hít mũi một cái.
- Tỷ … tỷ vốn quen Lập Hằng muộn, khi đó huynh ấy đã có thê tử, lại là người ở rể, Cẩm Nhi cũng biết mà.
Cẩm Nhi gật đầu:
- Muội biết.
Vân Trúc nói tiếp:
- Tỷ vốn quen biết hắn, cũng biết những chuyện này, sau thích hắn rồi thì cũng hiểu rõ trong lòng. Nếu đã thích hắn, tỷ chắc chắn không để ý chuyện này đâu, khi đó tỷ cảm thấy người nhà của hắn không tốt với hắn, người bên ngoài lại không biết hắn tài hoa ra sao. Tỷ … tỷ đã định giao bản thân cho hắn, không cần danh phận gì cả, chỉ cần trong trái tim hắn có một vị trí cho tỷ là đủ rồi …
- Nhưng Vân Trúc tỷ vẫn hy vọng có danh phận mà … Cẩm Nhi khẽ nói.
Sắc mặt Vân Trúc trông buồn bã, nước mắt như chực trào ra, nhưng nàng vẫn mỉm cười:
- Tỷ đương nhiên là muốn có danh phận rồi, tỷ đâu phải nữ tử chẳng quan tâm thứ gì đâu, cũng hy vọng chứ … Mai sau già rồi sẽ có người ở bên, có một bến đỗ cho mình. Tỷ muốn những thứ đó, muốn đã nhiều năm …
Nói tới đây, nàng đã nghẹn ngào, một lát sau mới cố kìm nén cảm xúc lại:
- Tỷ vốn cho rằng tỷ chính là tỷ là nữ tử duy nhất trên đời này sẽ đợi hắn như vậy. Nhưng cách đây không lâu khi đến Tô gia, thấy vị Tô cô nương kia khóc, tỷ mới nhận ra, thê tử của hắn cũng yêu hắn như vậy, nàng ấy còn sinh con cho hắn nữa, tình cảm của nàng ấy cũng hệt như tỷ. Lập Hằng không phải người tính cách lạnh bạc, ai tốt với hắn, hắn sẽ tốt với người ấy. Trước kia tỷ nói với muội rồi, Lập Hằng … khó xử trong lòng …
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hắn là người như vậy đó, nếu ngang ngược hơn thì ai có thể làm gì được. Nhưng ở chuyện này hắn khó xử trong lòng, tỷ cũng vì thế mới càng yêu hắn. Kỳ thật Lập Hằng nghĩ gì trong lòng, tỷ đều biết, lúc trước hắn không muốn ta vào Tô gia là sợ ta bị người của Tô gia ức hiếp, rồi sau chuyện này, hắn cảm thấy chỉ có thể cưới tỷ, nhưng hắn vẫn lo tỷ và Tô cô nương ở chung sẽ thế nào. Thực ra Cẩm Nhi nè, thê tử và tiểu thiếp sao có thể sống hòa thuận với nhau được, mà hắn cũng sẽ cảm thấy có lỗi với Tô cô nương. Kỳ thật chuyện gả cho hắn, tỷ … cũng từng nghĩ vậy … Nhưng khi hiểu rõ những điều này, mấy ngày nay tỷ đã nghĩ kỹ rồi, tỷ giao thân thể này cho hắn, sau đó … đành phải rời đi …
Nguyên Cẩm Nhi sửng sốt một lúc lâu:
- Là sao, sao có thể như vậy được! Làm vậy chẳng phải là ích kỷ sao, tỷ không vui, hắn cũng đâu có dễ chịu gì!
Vân Trúc cười:
- Ai mà không ích kỷ chứ! Nhưng như thế này, Lập Hằng sẽ không còn vấn đề gì nữa, hắn sẽ không có lỗi với Tô cô nương, mà mai sau tỷ sẽ còn trở lại, có lẽ lúc đó trong bụng tỷ đã có con của hắn, khi đó tỷ trở về, thân thể này vẫn là của hắn. Tỷ chỉ là … không muốn khiến hắn khó xử, cũng không muốn khiến hắn cảm thấy … có lỗi với tỷ …
- Sao như vậy được, sao có thể như vậy được … Cẩm Nhi thì thào.
Lúc này nàng mới hiểu được tâm tình mưu cầu sự hoàn mỹ trong lòng Vân Trúc tỷ, nếu cho dù Ninh Nghị có làm thế nào thì cũng sẽ có cảm giác có lỗi với ai đó, nàng sẽ lựa chọn rời đi. Thà phụ chính mình, chứ không muốn tình lang áy náy. Nhưng dù nói như thế, nàng vẫn cảm thấy có vấn đề, mà một lát sau, nàng cũng không nghĩ gì thêm nữa. Dù sao Vân Trúc tỷ đã quyết định rồi, nàng cũng phải khiến cho không khí sôi động hơn mới được.
- Vậy cứ thế đi nha, tốt nhất Vân Trúc tỷ mang thai con của Ninh Nghị, như vậy chúng ta có thể cùng nhau nuôi nó lớn, sau này nói cho nó biết, muội là phụ thân của nó, còn tỷ là mẫu thân, hắc hắc …
Cứ trò chuyện dí dỏm như thế đi thẳng ra cửa thành Giang Ninh, sương mù dày đặc, các nàng thấy sương mù tan biến hết tại tường thành Giang Ninh, cách một đoạn lại lóe ra, rồi đột nhiên, Khấu Nhi đang đánh xe phía trước thở nhẹ một cái, sau đó nói:
- Tiểu thư, tiểu thư … cái kia … cái kia …
Nguyên Cẩm Nhi đang nói cười đùa giỡn, bèn vén rèm xe lên nhìn ra ngoài một chút, rồi kêu lên "A". Vân Trúc cũng thò đầu ra, sau đó thì ngẩn cả người. Thấy đầu đường sương mù dày đặc, một bóng người đang ngồi ngả ở một thân cây, chống cằm, tựa hồ như buồn chán vì đã đợi lâu, thấy xe ngựa tới, người kia mới đứng lên, cau mày nhìn. Là Ninh Lập Hằng chứ còn ai?
- Mau … nhanh … nhanh lên chút.
Cẩm Nhi thoáng có phản ứng, chỉ huy Khấu Nhi ra roi thúc ngựa. Khấu Nhi la to, vung roi giục ngựa chạy mau, nhưng các nàng lại đánh xe căn bản là không mạnh, Ninh Nghị đã tới gần, tay kéo lấy dây cương
- Rốt cuộc là muốn làm gì …
Xe ngựa còn chưa dừng, chỉ là giảm tốc độ, Ninh Nghị lại đã đi tới bên thùng xe, nói một tiếng:
- Ra đây! Đưa tay ra.
Vân Trúc vốn đang lo lắng, nước mắt như vỡ đê tuôn trào ra, nhưng cũng vô thức đưa tay ra. Ninh Nghị cầm tay nàng, ôm lấy thân thể nàng kéo mạnh lại, một tiếng kêu khẽ vang lên, Cẩm Nhi còn chưa kịp phản ứng, Vân Trúc đã bị Ninh Nghị ôm từ trong xe đi ra. Xe ngựa vút qua Ninh Nghị và Vân Trúc, Cẩm Nhi thò đầu ra … nhìn nhìn, chỉ nghe bên kia có tiếng "bốp bốp", hình như là âm thanh … đánh đòn. Ninh Nghị ôm Vân Trúc đi về hướng xa xa, Vân Trúc thì ôm cổ Ninh Nghị, xấu hổ cúi đầu không dám cử động.
- Hôm qua mới như vậy, hôm nay muội đã bỏ đi, chuyện này mà truyền ra ngoài, thật sự là không tốt cho danh dự của ta, sẽ làm ta rất khó xử đấy …
Trong mơ hồ, hình như là tiếng của Ninh Nghị, lúc này Cẩm Nhi đã quay đầu lại, hét to:
- Ninh Lập Hằng ngươi buông Vân Trúc tỷ ra! Tỷ là của ta!
Sau đó bảo Khấu Nhi quay đầu xe lại. Khấu Nhi không thành thạo đánh xe ngựa, luống cuống tay chân. Cẩm Nhi cướp lấy roi ngựa, hổn hển quay đầu, như vậy lại càng khiến cho hai con ngựa đạp rất lâu trên đường mới đổi được hướng, một đường chạy tới. Đợi khi hiện ra bóng hai người, chỉ thấy Ninh Nghị ôm Vân Trúc ngồi ở dưới một tòa che nắng trong sương mù dày đặc, nói chuyện, Vân Trúc tỷ muốn giãy dụa, lại bị Ninh Nghị ôm chặt lấy, không để nàng động đậy.
Trong thời đại này, dù là phu thê cũng không thể ôm nhau ở giữa ban ngày ban mặt, lúc này tuy rằng toàn sương mù, người trên đường không nhiều, nhưng dù sao cũng sợ là bị người ta nhìn thấy. Ninh Nghị lại chẳng cảm thấy ngượng ngùng, Cẩm Nhi từ trên xe ngựa bước xuống, đứng ở xa nhìn, thầm mắng vài câu, nhưng chung quy không tiến tới quấy rối hai người nói chuyện. Vân Trúc vốn quyết tâm tìm cách rời khỏi Ninh Nghị, lúc này lại gặp hắn, thì càng không biết nói gì, bị đánh đòn cũng không dám nói lời nào, mà lúc này cũng không biết đã bị đánh bao nhiêu cái …
Trong lòng Cẩm Nhi buồn bực, nhưng màn đối thoại của hai người, căn bản nàng có thể đoán được, đơn giản là Ninh Nghị hỏi vì sao phải bỏ đi, Vân Trúc chỉ khóc, lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa, có lẽ là nghĩ nghĩ rồi lại khóc. Đang nghĩ như vậy, bên kia Vân Trúc tỷ hình như là khóc thật, trên thực tế, Cẩm Nhi biết lý do Vân Trúc muốn bỏ đi là chỉ một phần, mới vừa rồi trong lòng nàng cũng có chút nghi hoặc, nhưng sau đó không tiếp tục truy đến cùng nữa, mà nguyên nhân Vân Trúc muốn ra đi, có một phần, cũng là bởi vì nàng.
- … Ngoài huynh ra, còn có Cẩm Nhi nữa, nếu muội lập gia đình rồi, Cẩm Nhi sẽ ra sao đây. Lập Hằng, huynh đừng thấy muội ấy bình thường tùy tiện, nhưng trên thực tế, ngoại trừ muội và Trúc Ký, Cẩm Nhi chưa từng đi đâu cả, muội ấy cũng không phải là người thích náo nhiệt, lúc trước khi muội ấy cũng bởi vì muội mà muội ấy mới ra khỏi Kim Phong Lâu, Lập Hằng, muội vốn có thể ở cùng với huynh, Cẩm Nhi lại vẫn luôn ở bên muội, giống như là điều đó là đương nhiên, thế nhưng có một ngày muội nghĩ, hiện tại muội đã có huynh rồi, vậy Cẩm Nhi cũng rất quan trọng đối với muội, muội … muội không thể bỏ muội ấy được …
Vốn tưởng rằng thứ sắp mất đi chợt lại quay về ngay trước mắt, Vân Trúc nói đến đây, nước mắt lại chảy xuống. Tính cách của nàng ngoài mềm trong cứng, hai người quan trọng nhất cuộc đời nàng chính là Ninh Nghị và Cẩm Nhi, giả như nói chỉ có một Ninh Nghị thôi, nàng có thể trực tiếp gả đi, nhưng bởi lo lắng cho Cẩm Nhi, mới chính thức khiến nàng đưa ra quyết định là ra đi, Ninh Nghị ôm nàng:
- Vậy muội với cô ấy đến Tô gia, ta sẽ nuôi cả cô ấy nữa được không …
- … Vậy thì muội ấy sẽ không thoải mái …
Ninh Nghị nhíu mày:
- Dù gì thì ta không cho muội đi đâu hết, việc này cứ từ từ bàn bạc, cùng lắm thì ta tìm một nam nhân để gả cô ấy đi …
- Muội … muội không đi …
Vân Trúc vẫn chảy nước mắt bật cười:
- Muội vốn không muốn đi rồi, giờ làm sao mà đi được nữa …
Nàng nói:
- Lập Hằng, huynh cũng nuôi muội ở bên ngoài nhé …
Ninh Nghị nhíu nhíu mày, Vân Trúc chặt ôm chặt hắn, để nước mắt rơi lên cổ hắn, nghẹn ngào:
- Lập Hằng, huynh nuôi muội ở bên ngoài đi … Muội và Cẩm Nhi sẽ ở Trúc Ký.
- Có lẽ có một ngày, Cẩm Nhi lập gia đình rồi, muội cũng quen thuộc với Tô Đàn Nhi rồi, huynh mới cưới muội vào cửa có được hay không … Huynh có thể nuôi muội ở bên ngoài không …
- Ta có thể nuôi muội ở bên ngoài …
Ninh Nghị ngẩng đầu, có thể hiểu sức nặng của lời nói này … Nhưng cứ như vậy, vốn đã tưởng việc rất tốt đẹp, tựa hồ đột nhiên lại biến thành kiểu khác …