Ngày mười lăm tháng tư năm Cảnh Hàn Vũ triều thứ mười, giữa bãi cỏ ngoại ô Giang Ninh, con diều rất to mang theo một con mèo nhỏ trong lồng sắt dài bay lên cao. Tiểu Quân Võ nhìn con diều kia, lập nên chí hướng.
Thiếu niên lập chí, tâm ở nơi cao xa, thật sự là một việc đáng mừng. Nếu có thêm người biết trước tương lai cũng đang ở dây, có thể còn nói người này tương lai tất thành châu báu. Nhưng đối với Ninh Nghị mà nói, nếu thành công đương nhiên rất đáng mừng, mà dù không thành công, chí ít cũng tìm được một việc mình có thể làm, mà không phải là một việc quá cao hơn bản thân có thể làm được. Đúng như Tây Qua muốn "Đại Đồng", Quân Võ muốn "Truy nguyên", cũng là giống nhau, hắn đặt hạt giống, nhưng thời gian không đủ, không muốn quá mức chấp nhất.
Lúc này Quân Võ vừa trổ mã không lâu, vóc dáng vẫn thấp thấp, hưng phấn nói với Ninh Nghị những chuyện liên quan đến Truy nguyên. Chu Bội thì trái ngược lại, trước đó đã vui vì đệ đệ đã thông suốt, ngày hôm nay tâm trạng hết sức điềm đạm, có thể là thấy rõ hoài bão đầu tiên trong lòng mà Quân Võ muốn thực hiện có lẽ rất phù hợp với một Tiểu vương gia, lúc này thiếu nữ khí chất đoan trang, duyên dáng yêu kiều, nàng không nói nhiều lắm, nghe nói Phủ Khang Vương đã quyết tâm bắt đầu chọn quận mã cho nàng, mấy thiếu niên tài tuấn Giang Ninh đang tranh giành nhau, thậm chí còn nghe tin tức nói vài tên tài tử quý tộc ở trong lầu nào đó bày mở cuộc gì gì đó, để vị tiểu quận chúa này so văn luận võ, trong thời gian qua đã trở thành một giai thoại lan truyền tại Giang Ninh, chỉ là Ninh Nghị đang để tâm chuyện nhà, chỉ nghe được vụn vặt, còn cụ thể thế nào thì không rõ ràng lắm, nhưng cảm thấy hẳn là rất đặc sắc.
Con Diều bay lên không trung được một lúc thì bị gió mạnh làm đứt dây, con mèo nhỏ bị rơi xuống hẳn là chết rồi, trên bãi cỏ ngoại ô, vài gia đinh của phủ Khang Vương đi tìm Quân Võ chạy tới. Lúc này thiếu nữ mới vén áo thi lễ với Ninh Nghị:
- Thầy, trong nhà vẫn ép phải chọn quận mã, thầy … nghĩ thế nào ạ?
- Mệnh của phụ mẫu đã vậy, ta có thể nói được gì? Cô là người thông minh, hẳn là trong lòng đã nghĩ ra cách gì rồi đúng không?
Chu Bội cúi đầu:
- Ta cho rằng thầy sẽ không có cách nói giống ta, lần này sợ là tránh không khỏi rồi.
Ninh Nghị có chút cảm thông nhìn nàng:
- Ta cũng là thành thân kiểu đó, sau này cũng không tệ lắm đâu. Việc này, người nào cũng đều giống vậy cả, đừng quá trốn tránh, tránh rồi lại càng thêm nhiều phiền phức đấy. Hiện tại với tuổi của cô, quận mã là ai, đều do cô được lựa chọn, nếu là ở tuổi của ta, chính là người ta chọn cô rồi, nói không chừng còn có người đâm vào sau lưng cô. Ta nghe nói các công tử trẻ tuổi thích hợp làm quận mã tuy không thể nói là gia thế hàng đầu, nhưng trình độ cũng không tệ lắm, cô theo họ đoán chừng ít nhiều cũng coi như có nhận thức, có thể cho phép cô lựa chọn, cô còn muốn cái gì?
- Ta, trong lòng ta vẫn không cam lòng.
Chu Bội khẽ nói:
- Khi ta còn bé, vẫn nghĩ dù là nữ tử cũng có thể làm được rất nhiều việc, sau đó lại phát hiện không phải, ta cũng mong đệ đệ có thể thành tài, chí ít tương lai cũng làm một Vương gia có ích. Hôm nay tuy hắn chưa thể cứu dân kinh thế, nhưng ít ra nghiên cứu Truy nguyên gì đó, tương lai cũng rất có ích. Nhưng … nhưng tạm thời, trong lòng ta vẫn không cam lòng, dựa vào cái gì mà nam nhân có thể làm được, mà ta lại không làm được. Việc tuyển chọn quận mã này, những người ta biết hay không biết, đều là những kẻ không ra gì, đều không có thực tài gì cả.
Trên thực tế, Phò Mã hay Quận Mã, một khi ở rể Hoàng gia, cả đời đều vô duyên trên con đường làm quan, lúc này thanh niên thật sự có lý tưởng hoài bão sẽ không lựa chọn đi trên con đường này. Nếu là công chúa được sống trong cung chưa từng được gặp người khác bao giờ mà tuyển Phò Mã, có một số người thậm chí còn trốn tránh không kịp, nhưng lần này Chu Bội tuyển thân, trong thành Giang Ninh có không ít thanh niên tài tuấn lại tham gia, giai nhân như nàng thời xưa cũng thường có cơ hội xuất đầu lộ diện. Tiểu quận chủ từ nhỏ đã tú lệ, lúc này mười lăm tuổi, trổ mã càng toát lên vẻ đoan trang mỹ lệ, mà ngoài vẻ đẹp mỹ lệ, nàng còn thừa hưởng sự giáo dục của Khang Hiền, rất thông thạo Kinh, Sử, Tử, Tập, thi văn, thi họa … cũng là nữ nhân trẻ tuổi tài ba nổi tiếng tại Giang Ninh.
Lúc trước khi Ninh Nghị đi dạy học, từng quan điểm nói ra đều khiến người khác tỉnh ngộ, đó là ưu thế của người hiện đại, nhưng nếu dùng ánh mắt chính thống để nhìn, sợ rằng bản lĩnh của Ninh Nghị còn xa mới bằng vị tiểu quận chúa này.
Cũng bởi vì điều ấy, tuy Ninh Nghị không thể giao thiệp vào lĩnh vực của nhóm tài tử giai nhân, nhưng cũng biết tin tức Tiểu quận chúa tự mình kén rể, đã có không ít văn nhân tài tử trẻ tuổi nguyện ý đánh cược cả tiền đồ để giành được sự ưu ái của Chu Bội. Chỉ cần không phải là trưởng tử cần kế thừa gia nghiệp, sau này có thể làm một nhàn nhân phú quý, cùng với vị quận chúa tài ba này cầm sắt hài hòa, cũng coi như là uyên ương khiến bao người ao ước rồi.
Chỉ là, bọn họ biết Tiểu quận chúa có tài học, nhưng lại không hiểu tính cách của nàng. Lúc này nàng thì thầm nói những người theo đuổi này không lọt vào mắt nàng, Ninh Nghị lắc đầu, nghĩ tiểu nha đầu này cũng không tránh khỏi quá mức theo đuổi cao xa rồi.
- Ai lúc đầu chẳng phải đều là thùng nước rỗng sao, đều là những đứa trẻ tầm tầm như ngươi, mười mấy tuổi thôi, chỉ cần tính cách không tệ, sau này sẽ trở nên chín chắn hơn. Ngươi học được nhiều điều từ Khang Phò mã, lấy tiêu chuẩn của lão để so sánh với người khác, là quá không công bằng, lúc Khang Hiền còn trẻ, phòng chừng cũng giống như những thiếu niên đó thôi.
Đối với loại việc này, lúc này Ninh Nghị cũng không thể nào khuyên bảo nhiều được, nếu hắn có con gái, đươngg nhiên sẽ không chọn trượng phu cho con lúc con mười lăm tuổi. Nhưng lúc này thật sự Tiểu quận chúa căn bản không thể nào thay đổi được sự việc, tầm nhìn của nàng cao như thế, lúc này không tìm được ai, vậy kéo dài hai mươi năm sau chẳng phải càng là bi kịch hay sao? Thấy nàng vẫn còn cúi đầu bĩu môi, biết khuyên bảo thêm cũng không được, hắn không nói gì thêm nữa.
Cùng ngày từ biệt với tỷ đệ Chu Bội, lại đi bái phỏng Khang Hiền một lần, khi trở về đi vào trong viện tử, nghe Đàn Nhi đang cười nói với ai đó trong phòng.
- … Hiện tại lúc này trong nhà đang rất nhiều chuyện, các ngươi đi để xem náo nhiệt gì chứ!
- Thời gian này, chúng ta mới nghĩ bản thân mình có chút tác dụng. Nhị tỷ, đây là chuyện Tô gia chúng ta, chúng ta toàn bộ núp phía sau, nếu xảy ra chuyện gì …
- Cái gì chuyện của Tô gia, sau này nhà này là họ Ninh rồi, các ngươi muốn tạo phản à?
- Ta … không phải chúng ta nói cái này, chúng ta rất phục nhị tỷ phu, nhưng dù sao cũng là báo thù … chúng ta cũng muốn mình giúp ích một chút, chúng ta không hiểu thì có thể học …
- Nhị tỷ phu các ngươi là đi liều mạng, hành động hay không hành động cũng sẽ chết người. Các ngươi còn muốn đi học theo? Tốt, ta cho các ngươi mỗi người một cây đao, hiện tại ai dám nói nếu như mình gặp nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng dám tự sát để không liên lụy đến nhị tỷ phu các ngươi, thì ta cho các ngươi đi theo.
Lúc này ở bên trong nói chuyện với Tô Đàn Nhi là Tô Văn Định và đám thanh niên Tô gia, lúc ra ở riêng, bọn họ đã đứng về bên phòng lớn, lần này biết ý nghĩa lên kinh của Ninh Nghị, liền yêu cầu đi theo. Tô Đàn Nhi trước mặt Ninh Nghị thì dịu dàng khả ái, lúc này từng câu đều lạnh lùng mãnh liệt, vài người trong chốc lát không biết nói gì. Bọn họ cố nhiên là có nhiệt huyết, nhưng nhiệt huyết sẽ không gây cản trở, vậy thì là ý nghĩ quá đơn giản rồi, nhất thời nổi lên mà thôi.
Ninh Nghị đứng ở ngoài cửa sổ hào hứng nghe một lúc, nghĩ nương tử của mình quả nhiên càng ngày càng thú vị. Tiểu Thiền ở đằng sau đi tới, thấy Ninh Nghị đứng ở ngoài cửa sổ, định chào hỏi, lại bị Ninh Nghị đưa ngón tay lên môi khẽ "suỵt" một tiếng, sau đó ôm lấy nàng. Tiểu Thiền đỏ mặt, tuy vậy cũng ý thức được Ninh Nghị đang làm gì, bèn cùng hắn đứng ở ngoài cửa sổ để nghe trộm Đàn Nhi giáo huấn người khác.
- Tướng công, thiếp không muốn xa tiểu thư …
Nghe một lúc, Tiểu Thiền khẽ lầm bầm.
- Ta cũng không muốn.
Ninh Nghị ôm nàng, cười.
- Nhưng có một số việc làm sớm một tháng thì tốt hơn một tháng. Dù sao chúng ta vẫn phải đi đánh tiền trạm, đợi ta đi Lương Sơn, nàng ở lại kinh thành chờ Đàn Nhi đến, không bao lâu nữa là có thể gặp nhau rồi.
- Vâng.
Tiểu Thiền gật đầu. Ninh Nghị khẽ nói tiếp:
- Lần này đi để làm gì, biết chưa?
Tiểu Thiền gật đầu thật mạnh:
- Đi tiền trạm, báo thù.
- Nào có, chúng ta đi là để sinh con mà.
Hai người thân cận đã lâu, nói như vậy cũng không có gì sai. Lúc này Ninh Nghị đang ôm phía sau Tiểu Thiền, nàng thì ôm tay hắn, trong thẹn thùng cũng khẽ bật cười thành tiếng, xấu hổ giống như tiểu mỹ nhân trong phim hoạt hình.
- Cẩu huyết lâm đầu rồi, để ta đi vào nói giúp.
Qua một lúc nữa, nghĩ bên trong đã nói chuyện xong rồi, Ninh Nghị mới cười thả Tiểu Thiền ra. Lúc đi vào trong, mọi người đều khựng lại, một vài thanh niên chào:
- Nhị tỷ phu.
Ninh Nghị phất tay, nói:
- Đi ra ngoài trước đi, chớ có chọc nhị tỷ các ngươi tức giận nữa.
Mấy người vội vã bỏ chạy ra ngoài, hắn mới vỗ vỗ vai Văn Định:
- Yên tâm, dù sao lần này các ngươi nhất định có việc để làm, chỉ là các ngươi có làm được hay không thôi. Dù sao sau này Tô gia phải dựa vào các ngươi, hãy học cho tốt đi.