Cuối cùng quyết định ngày lên kinh là hôm nay mười sáu tháng tư, đội tàu của phủ Phò mã sẽ dọc theo Trường Giang đi về phía đông, sau đó lại dọc theo Đại Vận Hà lên phía bắc, qua Biện Thủy đến Đông Kinh. Lúc này, đây cũng là con đường hàng hải bận rộn nhất của triều Vũ, đội tàu đông đảo, không sẽ đến mức ở giữa đường gặp phải sơn tặc đủ loại chuyện …
Con trai vừa sinh chưa đầy tháng đã phải xuất phải khởi hành, đối với người nhà mà nói, đó cũng là chuyện có chút khó khăn. Nhưng việc hơn trăm người trong thân tộc cũng vừa mới hạ táng, con trai chưa đầy tháng, cũng chưa phải là chuyện quan trọng, mà quan trọng nhất chính chuyện đặt tên con, mấy ngày nay trong nhà vẫn bàn bạc liên tục. Ninh Nghị muốn đặt tên con là họ Tô, nhưng lúc trong nhà xảy ra nhiều chuyện, Tô Đàn Nhi vẫn kiên trì muốn con theo họ Ninh.
- Đó là đứa con đầu tiên của thiếp thân và tướng công, nhất định con phải theo họ Ninh. Tương lai con phải kế thừa y bát của tướng công, cùng lắm thì khi thiếp và tướng công có đứa thứ hai, thì mới cho theo họ Tô đi. Tiểu Bảo Bảo, có đúng không … chúng ta lấy họ Ninh …
Lúc nói đến đây, Tô Đàn Nhi ngồi trên giường cúi xuống nói cười với đứa trẻ trong nôi, nửa câu trước rất có phong thái của một nữ cường nhân, nửa câu sau đã trở thành người mẹ dịu dàng rồi. Ninh Nghị ngồi bên cạnh thấy vậy, cuối cùng cũng đành phải đồng ý, thống kê ra mấy cái tên để Tô Đàn Nhi lựa chọn, cuối cùng nàng chọn một cái tên có ý nghĩa khá đơn giản, là Ninh Hi, dù sao cũng là con trai đầu tiên trong nhà, như ánh nắng ban mai đầu tiên, chiếu sáng nơi nơi, vậy là đứa bé có tên gọi là Tiểu Hi Nhi, Ninh Nghị thì bật cười khà khà, con trai tương lai sẽ thấy lạ vì sao mẹ mình lại đặt cho mình cái tên nhiều nét như vậy, Đàn Nhi thì lại hết sức tự tin nói Tiểu Hi Nhi tương lai sẽ trở thành một đại văn hào, không sợ nhiều nét như vậy, vừa lúc rèn luyện, đối với điều này Ninh Nghị cũng không có lòng tin mấy.
Cái tên này lúc quyết định xong đã làm cho mấy lão nhân Tô gia oán thầm, nói nhà đã không phân biệt rõ ràng nữa rồi, ngay cả họ của đứa bé cũng đã sửa thành họ nhà chồng rồi, thật quá mức, nhưng sau đó lại bị Tô Dũ trấn áp đi.
Hôm nay quân đội của Đồng Quán đã nhổ trại lên phía bắc, quân đội đã đi qua Trường Giang. Ninh Nghị sớm lên kinh thành gặp Tần Tự Nguyên, cũng là bởi vì muốn sớm chính thức vào Mật Trinh Ti. Hắn là vì báo thù, mà yêu cầu của Tần Tự Nguyên và Khang Hiền thì không chỉ có như vậy, tuy nhiên tại Hàng Châu ra lực mạnh, chiếm được sự tán thưởng của hai vị lão nhân, nhưng nếu là nói mình muốn báo thù đối phó Lương Sơn, đối phương sẽ ủng hộ to lớn, cũng không tránh khỏi quá mức tự đại. Bởi vậy trước khi đi Sơn Đông thì trao đổi một chút với Tần Tự Nguyên, đây đó cùng đạt chung nhận thức mới là lý tưởng nhất.
Tô Đàn Nhi tạm thời không thể nào đi theo cùng, thứ nhất là vẫn đang trong thời gian ở cữ, lúc này cần phải tĩnh dưỡng, mà đúng là cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, thứ hai là trong quá trình tách ra ở riêng với Tô gia vẫn còn nhiều vấn đề cần phải xử lý chu toàn. Tuy rằng tương lai nàng sẽ bắt tay tiếp tục kinh doanh phía bắc, nhưng lúc này ít nhất vẫn phải ở nhà trong hai tháng. Bởi vậy, Ninh Nghị lên phía bắc cũng có thể tiền trạm cho nàng, chỉ cần có được sự ủng hộ của Tần Tự Nguyên, trong thời gian tới, Tô gia muốn kinh doanh tại phía bắc cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Ninh Nghị lên kinh, Tô Đàn Nhi ở lại Giang Ninh, đợi khi Tô Đàn Nhi lên kinh thì cũng là lúc Ninh Nghị có thể đã đi Sơn Đông rồi. Ý thức được điểm này cùng với việc Ninh Nghị có thể sẽ gặp nguy hiểm, trong thời gian còn lại vài ngày, Tô Đàn Nhi đặc biệt không rời xa Ninh Nghị, đêm nào nằm bên hắn cũng lải nhải cằn nhằn đủ loại chuyện hắn cần phải chú ý an tòan, hoặc là phát hiện điều gì thú vị trên người Tiểu Hi Nhi, hoặc là suy nghĩ về tương lai Tô gia, trước nay tuy rằng nàng cũng không muốn xa Ninh Nghị, nhưng dù sao cũng bởi tính cách độc lập, rất nhiều tâm sự che giấu trong lòng sẽ không nói ra, nhưng lúc này cái gì cũng nói. Thỉnh thoảng Ninh Nghị cũng nói ý tưởng trong lòng với nàng sẽ làm sao đối phó với Lương Sơn, các loại thủ đoạn đê tiện vô sĩ, hai phu thê nghị luận một hồi, Ninh Nghị cũng nói nếu gặp nguy hiểm, nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy.
Trên thực tế, Tô Đàn Nhi nói lên những chuyện vụn vặt, cũng là vì muốn có ràng buộc sâu sắc về gia đình với trong lòng Ninh Nghị. Ninh Nghị sao không rõ. Mà về phương diện khác, ở chung với nhau lâu, Đàn Nhi hiểu rất rõ Ninh Nghị, nhiều chuyện như vậy, Ninh Nghị không phải lần nào cũng đều từ trong sinh tử mà giành được thắng lợi. Loại mưu kế này, bản thân nó đã không đáng tin cậy, nếu người dùng kế cũng không đủ tâm tính, cho dù mưu kế có tốt đến mấy cũng vô nghĩa, không đạt được kết quả gì. Chẳng qua nàng nói vẫn nói, cũng tạo ảnh hưởng một chút với Ninh Nghị mà thôi.
Cùng thê tử đùa vui với đứa con tên là Ninh Hi, thấy trong nhà đã chuẩn bị cho việc hắn xuất hành mà loạn lên, thời gian một ngày đêm đã qua, Đàn Nhi đang trong cữ, ngày nào cũng phải ăn canh gà hầm, nhưng thời tiết bắt đầu nóng lên, nàng nằm trên giường, ngoài áo yếm cũng chỉ khoác một cái dài mỏng, lộ ra đường cong mềm mại, dù là thân thể này hắn đã hết sức quen thuộc nhưng thỉnh thoảng vẫn bị mê hoặc.
Trở thành mẫu thân khi mới hai mươi tuổi, trên người nàng toát lên khí chất thanh xuân và chín chắn, lúc ôm con thì lại càng toát lên vẻ quyến rũ, mà lúc lải nhải cằn nhằn với hắn những việc trong nhà cũng là một vẻ quyến rũ khác, thỉnh thoảng duyên dáng tâm sự với hắn, cũng là một vẻ quyến rũ khác nữa.
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ qua chỗ Tiểu Thiền, nàng muốn lên kinh với Ninh Nghị, mấy ngày nay đương nhiên là nàng ở chung cùng Ninh Nghị tại nhà tiểu thư.
Có một lần Đàn Nhi chắp tay nói với nàng:
- Tiểu Thiền, mấy ngày nay tặng tướng công cho ta nha.
TIểu Thiền chân tay luống cuống đỏ mặt nói:
- Tiểu thư …
Sau đó cũng bị Tô Đàn Nhi kéo lên giường, buổi tối hôm nay, ba người ngủ chung với nhau, Ninh Nghị ngủ bên ngoài, Đàn Nhi ngủ ở giữa, Tiểu Thiền ngủ trong cùng. Thật sự là có phúc mà không được hưởng, sáng sớm hôm sau tỉnh giấc, Đàn Nhi ghé vào ngực hắn, mà Tiểu Thiền dựa sát vào sau lưng Đàn Nhi ngủ, hai cô gái chỉ mặc áo yếm quần ngắn, vậy mà cả đêm không được phát tiết, thật dúng là khổ.
Tới buổi tối ngày mười bốn, Đàn Nhi quấn quýt lấy Ninh Nghị thì thầm muốn "tiếp tục mang thai". Nàng mới sinh con chưa được hai mươi ngày, tự cảm thấy cơ thể đã khỏe rồi, bởi Ninh Nghị lại sắp đi, liền muốn tiếp tục mang thai nữa. Đương nhiên Ninh Nghị cự tuyệt, nàng cởi y phục, bị Ninh Nghị đặt lên giường đét mấy cái vào mông, nàng lõa thể nằm trên giường, mặt đỏ bừng, quay sang nói với con:
- Tiểu Hi, cha con ức hiếp mẹ … Con mau lớn để bảo vệ mẹ đi …
Đây là một dáng vẻ nàng cố ý thể hiện mình thoải mái trước mặt Ninh Nghị, đến đêm, nàng khóc rơi nước mắt lên cổ Ninh Nghị, nói:
- Chàng mau sớm trở về, thật sự không cần quá liều mạng, chàng biết nặng nhẹ mà, Lập Hằng … Chàng nghe thấy phiền thì cứ đánh thiếp đi, việc này chàng phải ghi nhớ trong lòng, cha đã chết rồi, bọn họ đã chết rồi, chàng không được chết, việc báo thù cứ từ từ làm cũng được … Đây là điều mà mấy ngày nay nàng vẫn luôn nói, ngày Ninh Nghị lên kinh càng tới gần, thì càng thúc đẩy sự việc này đến sớm,
Đàn Nhi nói xong, cắn răng cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Ninh Nghị ôm lấy eo nàng, vỗ về, cũng chỉ có thể một lần nữa cam đoan với nàng.
Trong mấy ngày ngay, Đàn Nhi từng một lần tới tìm Vân Trúc, nàng cảm kích vì Vân Trúc đã cứu Tiểu Hi Nhi, nhưng đồng thời cũng đề nghị hỏi cưới Vân Trúc. Hai người ở trong phòng đã nói những gì, việc này cũng không nhắc tới nữa, nhưng thật ra Cẩm Nhi nghe được đâu đó nói Đàn Nhi bắt Vân Trúc cởi y phục trước mặt Đàn Nhi, Cẩm Nhi tức giận kêu gào, liên tục nói may mà Vân Trúc tỷ chưa gả đi, bằng không đã bị ức hiếp đến chết rồi. Ninh Nghị hỏi nội dung nói chuyện của hai người, Vân Trúc cũng không nói gì, chỉ nói bí mật giữa phụ nữ với nhau. Đàn Nhi yếu đuối, và chỉ bộc lộ vào thời khắc đặc biệt trước mặt Ninh Nghị, trong thời gian này, nếu có thân tộc trong nhà đến bái phỏng, nàng tất nhiên vẫn tỏ ra đoan trang chín chắn. Sự cứng cỏi của Vân Trúc cũng chỉ có người thân cận mới có thể cảm nhận được.
Tới hôm nay ngày mười lăm tháng tư, tất cả đều đã chuẩn bị sắp xếp xong, Chu Bội và Chu Quân Võ tới thăm hỏi, Quân Võ mời Ninh Nghị đi ra ngoài xem một con diều lớn, dưới con diều treo một lồng sắt rất dài, bên trong có một con mèo.
Hôm ấy, một con mèo nhỏ được mang bay lên trời.
- Ta nghĩ rồi, sự phụ thầy nói đúng, một người có thể làm được quá ít chuyện, hiện tại với lực lượng của ta, có một số việc, là có thể làm được. Ta muốn thu thập một nhóm người, đem Truy nguyên luận phát dương quang đại, Chu Quân Võ ta … muốn tại sinh thời, bay đến bầu trời …
Lúc cậu nói câu này là vừa mới chuyển hướng từ một cậu bé sang một thiếu niên, nhưng khi nói đến câu "sinh thời", tựa như cũng rất chắc chắn rồi. Nhìn con diều to được kéo lên cao, trong mắt Tiểu vương gia cũng nghiêm túc đưa ra nghi vấn:
- Ta biết sư phụ là người muốn làm đại sự, có một số việc, ta vẫn không rõ, với những việc mà thầy muốn làm, những việc có thể làm … Sư phụ, thầy sắp lên kinh, ta vẫn muốn hỏi, trong lòng thầy, vẫn nghĩ những việc ta làm này có ý nghĩa phải không? Tựa như giống như là muốn mở ra thái bình muôn đời, ta nghiên cứu Truy nguyên luận, tương lai thật sự là có thể dùng được không? Nếu là vậy, sư phụ có thể đi làm những chuyện lớn khác, để truy nguyên luận cho ta nghiên cứu, ta … rốt cuộc có phải là đệ tử chân chính của sư phụ không?
Lúc này không ít nam tử mười hai mười ba tuổi đều có thể thành thân lấy vợ, tuy Quân Võ còn nhỏ, nhưng cũng không phải là không biết suy nghĩ. Ninh Nghị nghiên cứu Truy nguyên, có thể nói rõ mấy thứ này, nhưng thái độ của bản thân hắn lại như đang đùa giỡn, đây cũng là việc mà Quân Võ thấp thỏm trong lòng. Rốt cuộc trong lòng sư phụ, có đúng đây là một chuyện có ý nghĩa vô cùng hay không, nhưng vì hắn không có thời gian đi làm, nếu đã vậy, Tiểu Vương gia cậu cũng sẽ nỗ lực bản thân để tiếp tục kiên trì.
Ninh Nghị nhìn cậu một lúc lâu, sau đó vỗ vai cậu, gật đầu;
- Nhất định là có ý nghĩa rồi. Nếu ngươi có thể thật sự tiếp tục kiên trì, tương lai không chỉ có ngươi là đệ tử của ta, mà không chừng có thể trở thành sư phụ của ta ấy chứ.
- Quân Võ vĩnh viễn là đệ tử của sư phụ.
Cậu bé vẫn mang tính trẻ con trước mặt trở nên nghiêm túc, cung kính thi lễ với hắn, sau đó mới cười đầy ước ao:
- Sư phụ, ta phải làm để xứng với chức vị Tiểu vương gia, tương lai xứng với chức vị Vương gia, chuẩn bị nhiều tiền, sưu tập nhiều thợ thủ công, để bọn họ có địa vị, không bị người khác khinh thường, sau này nhất định phát triển Truy nguyên học phát dương quang đại, bay lên bầu trời!