Phương Trì Hạ đi theo Lạc Dịch Bắc rời khỏi cục cảnh sát, lên xe, thời điểm cài dây an toàn, nghĩ đến vừa rồi anh ở trong phòng lãnh khốc như vậy, ánh mắt nhìn anh rất thán phục.
Cô bị mang tới đó cũng đã một buổi chiều, mồm mép đều mài phá cũng không ai tin anh ta, kết quả, anh vừa xuất hiện, dăm ba câu dọn dẹp được vấn đề.
Lạc Dịch Bắc như vậy, làm cho Phương Trì Hạ rất bội phục.
Phương Trì Hạ đếm một chút, anh vừa ở bên trong chỉ nói vài ba câu, hơn nữa mỗi câu tìm từ cũng vô cùng ngắn gọn, ba câu có hai câu là nói với cô!
Đêm nay Lạc Dịch Bắc, để cho cô cảm thấy đặc biệt lãnh khốc.
Anh cũng không có ý tứ trách cứ cô, thậm chí cũng không hỏi nhiều, cô nói chuyện xảy ra như thế nào, anh liền tin chuyện đó là như thế đó.
Hai người lúc ra ngoài, anh liền chở cô đi về nhà.
Phương Trì Hạ ở bên trong đó ngốc một buổi chiều, lúc này bụng rất đói, sau khi trở về lấy trong tủ lạnh ra một phần bánh ngọt, thời điểm ở trên bàn cơm, Lạc Dịch Bắc chậm rãi đi tới chỗ cô.
Bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cô, khóe môi anh cong lên một vòng xem thường: “Đẩy mình tới cục cảnh sát, em có mất mặt không?".
"Là người kia quá vô sỉ!". Phương Trì Hạ phẫn nộ biện hộ cho chính mình.
Chỉ là, vừa nghĩ tới một hợp đồng thật tốt bị cô làm hư, cô có chút áy náy; "Chuyện lần này, bị tôi hủy”.
"Không quan hệ". Lạc Dịch Bắc kéo cái ghế đối diện cô ra ngồi xuống, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô một hồi lâu, anh rất chân thành nói: "Về sau, không được một mình đi nhậm chức xã giao!".
Anh phát giác, dường như chỉ cần một mình cô đi xã giao, chung quy sẽ xuất hiện vấn đề.
Kỳ thật lời này của anh rất bá đạo, nhưng đề phòng Phương Trì Hạ bị người quấy rối, trực tiếp bóp chết cơ hội cô một mình gặp mặt hộ khách.
Theo Lạc Dịch Bắc, phụ nữ không cần quá mạnh mẽ, cô chỉ cần ở trong nhà là tốt rồi.
Hơn nữa, loại chuyện xã giao này, kỳ thật thật không cần cô tự mình đi.
Phương Trì Hạ vừa bắt đầu có chút không lý giải nổi anh, sững sờ một hồi lâu, phản ứng kịp, nhẹ gật gật đầu: “Được”.
Ngược lại vì chuyện lần này cô rất phối hợp, chỉ vì không muốn cho mình, cũng không muốn cho tăng thêm phiền toái cho anh.
"Tôi đả thương người kia thành như vậy, thật sự không sao à?". Ăn mấy miếng bánh ngọt, cô thình lình ngẩng đầu hỏi.
"Không sao, anh ta hẳn nên vui mừng vì người ra tay là em". m thanh Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt.
Nếu như người ra tay đổi lại thành anh, e rằng, người kia trực tiếp mất mạng!
Có hứa hẹn của anh làm Phương Trì Hạ an tâm, lấp đầy bụng một chút, sau đó đi ra ngoài phòng khách.
Muốn mở ti vi xem, An An bỗng nhiên truyền một phần file qua.
An An luôn biên soạn truyện ngôn tình cổ đại, mỗi lần ghi bản thảo, đều hỏi ý kiến Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ mở ra nhìn vài trang, nhìn chằm chằm từng đoạn miêu tả đùa giỡn nóng bỏng trên thuyền, tay run run.
Chỉ chốc lát sau, tin nhắn tới.
An An gửi tới, hỏi là: Như thế nào? Như thế nào? Có cảm giác không? Viết được không?
Phương Trì Hạ không còn lời nào, trực tiếp trả lời cô ấy một câu: Loại chuyện này sao lại hỏi mình?
"Không phải cậu cũng nhận lĩnh chứng rồi sao? Loại chuyện này hẳn là kinh nghiệm vô cùng phong phú? Hả?". An An trả lời cô kèm khuôn mặt tươi cười thật lớn.
Phương Trì Hạ quýnh, trực tiếp trả lời cô ấy một chữ: Cút!
An An cười đùa tí tửng đáp lại cô câu: Đêm nay bụng có đói không, nếu đói sẽ lăn không được.
Phương Trì Hạ:...
Cô và An An trò chuyện tựa hồ rất chuyên tâm, khóe môi sẽ thỉnh thoảng cong lên hai cái.
Đang chuẩn bị lên lầu Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn khuôn mặt cô có chút đỏ không được tự nhiên, đuôi lông mày nhảy lên, chậm rãi đi tới.