"Đang thảo luận cái gì?". Lạc Dịch Bắc tập trung quá mức, tầm mắt liếc mắt nhìn ở trên điên thoại di động của cô.
Phương Trì Hạ vẫn còn đang nhắn tin với An An, căn bản không thấy phương hướng của anh.
Đột nhiên hỏi một câu, làm cho cô sững sờ một chút, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào mắt anh, sau đó, cũng không quan tâm.
An An vẫn luôn không hàm súc, nội dung nói chuyện phiếm với Phương Trì Hạ rất nhiều đều không biết nói giảm nói tránh, hỏi toàn bộ đủ loại vấn đề nóng bỏ, loại tư thế nào dễ dàng hơn, loại hoàn cảnh nào để có tình thú, thậm chí ngay cả cảm giác cũng hỏi.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm nội dung hai người nói chuyện phiếm một hồi lâu, đuôi lông mày ung dung nhíu nhíu: "Nhìn không ra, hóa ra em thích nghiên cứu những phương diện này như vậy”.
Trên mặt Phương Trì Hạ nóng lên, xấu hổ giải thích: “Cái này không liên quan tới tôi”.
"Phải không?". Một tay Lạc Dịch Bắc cầm lấy điện thoại cô, nhìn chằm chằm một đoạn đối thoại ngắn phía trên, nghiêng đầu liếc cô một cái, lại nhàn nhạt nói một câu: "Không phải là hiểu hết mấy cái roi da, rồi mảnh dây thừng sao?".
Phương Trì Hạ bị anh làm cho tức cười, nhất thời vậy mà không biết nên trả lời thế nào.
Đầu ngón tay Lạc Dịch Bắc trượt lên, tựa hồ là muốn tiếp tục xem tiếp, Phương Trì Hạ đứng người lên, nhón mũi chân, giơ tay lên đoạt lấy điện thoại trong tay anh: “Anh đừng xem!”.
"Có rất nhiều thứ không thể xem sao?". Lạc Dịch Bắc cũng không tranh đoạt với cô, chỉ miễn cưỡng liếc cô một cái, nói ra mang theo nồng đậm nghiền ngẫm.
"Không có, đều là tại An An nói bậy”. Phương Trì Hạ trấn định tự nhiên cất kỹ điện thoại di động, như không có việc gì đi lên lầu, thời điểm đi đến cửa cầu thang, âm thanh, Lạc Dịch Bắc, bỗng nhiên ung dung nói thêm: “Đã thích nghiên cứu chuyện này như vậy cũng không thấy kỹ thuật tiến bộ chút nào”.
Anh nói không đếm xỉa tới, còn mang theo một ít xem thường.
Khuôn mặt Phương Trì Hạ bạo đỏ, bước chân dừng lại, nghiêng đầu xấu hổ biện hộ cho mình: “Đã nói không có, này là lần đầu tiên!".
Ngừng lại, lại chăm chú thêm một câu: "Tôi không có hứng thú nghiên cứu mấy vấn đề này”.
"Phải không?". Ánh mắt Lạc Dịch Bắc hơi nghiêng, liếc cô một cái, khóe môi giơ lên một vòng nghiền ngẫm: "Không thích nghiên cứu, vậy là ưa thích thực tiễn?".
Phương Trì Hạ: "..."
Anh càng nói càng không biết cảm thấy thẹn, Phương Trì Hạ bị anh nói nghẹn họng, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, quay người muốn lên lầu, âm thanh Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên lần nữa truyền đến: "Lúc trước cũng không có cảm giác?".
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, thiếu chút nữa trẹo chân.
Cô và An An đối thoại, có một đoạn ngắn là An An cố chấp để cho cô phát biểu ý kiến về chuyện lúc làm việc đó, Phương Trì Hạ bị cô làm phiền, trực tiếp trả lời một câu, cô không biết, không có bất kỳ cảm giác với loại chuyện này.
Lạc Dịch Bắc rất rõ ràng là thấy được hai người đối thoại, cho nên mới hỏi như vậy.
Phương Trì Hạ bị anh hỏi rất xấu hổ, thế nhưng nghĩ đến anh vừa tổn hại cô, rất muốn chống lại anh một lần.
"Kỹ thuật anh còn phải chờ phát triển thêm”. Nghiêng đầu, ánh mắt chuyển hướng trên mặt anh, cô ném câu tiếp theo, ở trước khi anh trở mặt, thân vừa chuyển, xách váy chạy lên căn phòng trên lầu.
Cô chạy trốn rất nhanh, cô rất rõ ràng khi nói lời này ra Lạc Dịch Bắc sẽ phản ứng như thế nào, nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng.
Tới phòng trên lầu, trực tiếp phanh giữ cửa từ bên trong.
Mấy giây sau tiếng bước chân Lạc Dịch Bắc xuất hiện ở ngoài hành lang, bịch bịch bịch bịch bịch, không vội không chậm, nhưng lại làm cho Phương Trì Hạ cảm thấy rất áp bách.
Tiếng bước chân ngoài cửa còn đang đến gần, cuối cùng đứng ở ngoài cửa phòng của cô.