Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 449: Không lớn không nhỏ rất vừa vặn

“Không nhớ rõ.” Phương Trì Hạ nhất thời không nhớ rõ điều anh nói là cái gì.

“Không sao, buổi tối anh sẽ tự mình nhắc nhở anh! Đi ăn cơm trước đã!” Khóe môi Lạc Dịch Bắc khẽ cong lên, tiếp theo lại bỏ thêm một câu: “Anh thích em mặc bộ váy màu lam kia.”

“Bộ nào?” Phương Trì Hạ ngẩn ra, cô có rất nhiều lễ phục màu lam.

“Bộ lần trước đi Dạ Sắc.” Lạc Dịch Bắc tạm dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Thật ra đừng mặc đồ màu đen là được.”

Trong mắt Lạc Dịch Bắc chỉ chia ra hai loại quần áo, mặc đi ra ngoài và mặc cho anh xem.

Mặc cho anh xem thì kiểu dáng hay phong cách gì cũng được nhưng đồ mặc đi ra ngoài thì không được quá thiếu vải.

“Đã biết, em lập tức ra cửa.” Phương Trì Hạ hết nói nổi, đầu ngón tay nhanh chóng ấn nút ngắt kết nối.

Cô không giống những cô gái khác, chuẩn bị cả nửa ngày cũng không thể ra cửa.

Cô lên lầu thay quần áo rồi đi xuống tổng cộng chỉ tốn thời gian vài phút.

Trời sinh đã có khuôn mặt xinh đẹp, không cần trang điểm cũng có vẻ đẹp động lòng người, tóc của cô cũng không cố tình vấn lên, tùy ý xõa rối tung hoặc là buộc một cái đuôi ngựa là xong.

Lạc Dịch Bắc định trực tiếp đến nhà hàng chờ cô nhưng nghĩ lại trước cửa biệt thự nhà mình cũng không dễ đón xe, vẫn là chạy xe về trước cửa nhà.

Cô kéo cửa xe ngồi lên trên, vừa mới chuẩn bị chở cô đến Dạ Sắc thì trợ lý đã gọi điện thoại tới.

“Bắc thiếu gia, đã điều tra được thông tin của hội đấu giá, tối nay lúc 8 giờ, chúng ta sẽ đến đó sao?”

Lạc Dịch Bắc ngẩn ra, nhìn thời gian thấy cũng đã sắp tới giờ.

“Tôi đã biết.” Sau khi anh cúp điện thoại, ánh mắt chuyển hướng về phía Phương Trì Hạ đang ngồi bên cạnh: “Lát nữa đi cùng anh tham dự hội đấu giá.”

“Được.” Trước kia Phương Trì Hạ sẽ có thói quen hỏi rõ ràng bán đấu giá cái gì, ở đâu?

Nhưng sau khi bị Lạc Dịch Bắc lơ quá nhiều lần, hiện tại ngay cả hỏi cô cũng thấy lười.

“Đi ăn tối trước đã.” Lạc Dịch Bắc định chở cô đến Dạ Sắc nhưng thời gian không còn kịp, chỉ có thể tìm một nhà hàng gần đây để giải quyết.

Hình như Phương Trì Hạ cũng đoán ra thời gian gấp gáp, nói anh dừng xe rồi tự mình xuống tiệm bánh ngọt kiểu Âu gần đó, mua hai cái bánh mì kèm thêm hai phần đồ uống: “Nha, lúc em gấp gáp thì đều ăn như vậy.”

Lạc Dịch Bắc ngẩn ra, nhìn chằm chằm đồ vật trong tay cô một hồi lâu, ngượng ngùng nhận lấy.

Ánh mắt thoáng nhìn qua cô, anh từ từ nói một câu: “Cho nên em mới giống sân bay như thế.”

Tay đang cầm đồ của Phương Trì Hạ cứng đờ, rất muốn cầm đồ vật đập lên mặt anh.

Sân bay chỗ nào?

“Chỉ là anh thích.” Ánh mắt Lạc Dịch Bắc quét qua người cô vài lần, từ từ nói thêm một câu: “Không lớn không nhỏ rất vừa vặn.”

“Ăn hay không?” Trên mặt Phương Trì Hạ đỏ lên, không được tự nhiên mà đẩy đồ ăn lên người anh, nghiêng đầu xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đương nhiên ăn.” Lạc Dịch Bắc nhận đồ trong tay cô, mở ra liền ăn.

Hai người tùy tiện ăn chút đồ ăn, sau đó liền lái xe tới hội đấu giá mà trợ lý đã nói.

Lạc Dịch Bắc muốn mua bình hoa, bình hoa của Lạc Dịch rất quý giá, anh không có cách nào bồi thường nhưng tặng một chiếc cũng có giá trị bất phàm như vậy, lão gia tử hẳn sẽ vui vẻ chút.

Sau khi Lạc Dịch Bắc và Phương Trì Hạ tới nơi liền tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.

Mới vừa ngồi xuống liền thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngay sau đó.