Khóe mắt Phương Trì Hạ khẽ nhìn tình hình phía bên này, ánh mắt ngạc nhiên.
Cách cô mấy mét bóng dáng cao lớn sau lưng có đám vệ sĩ đang đi về phía bên này, khuôn mặt đẹp trai như được điêu khắc, khí chất quý tộc, những người xung quanh giống như trở thành phông nền.
Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm đối phương một hồi lâu, vừa lúc muốn thu hồi tầm mắt thì người đó lại nhìn qua đây.
Phí Tư Nặc đứng cách xa mấy mét nhìn về phía cô, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, đuôi lông mày nhẹ giơ giơ lên.
Phương Trì Hạ nhẹ gật đầu với anh ta xem như chào hỏi, thu hồi tầm mắt, lực chú ý tập trung ở sân khấu đấu giá.
Đêm nay có rất nhiều đồ đấu giá, châu báu, đồ trang trí, thậm chí là kiếm cổ.
Mặc kệ loại nào đều là đồ vật có niên đại lâu đời, giá trị đồ vật chỉ nhìn vào niên đại mà quyết định.
Đặc biệt chính là một cái bình thời kì Victoria Anh quốc, đồ dùng hoàng gia, là một báu vật có cất chứa rất nhiều giá trị.
Vốn dĩ Lạc Dịch Bắc tới là muốn mua bình hoa, không có hứng thú với những đồ vật khác, đối với những đồ phía trước cũng không có biểu cảm và động tác gì.
Lúc bình hoa được đưa lên đang định ra giá đã có người giành trước giơ thẻ bài.
“Năm trăm triệu! Hiện tại đã có người ra giá năm trăm triệu, còn có ai cao hơn được sao?” Giọng người dẫn chương trình có chút hưng phấn.
Không có ra giá theo từng bước, trực tiếp nâng lên năm trăm triệu, giá cả như vậy đã áp đảo rất nhiều người.
Toàn trường yên tĩnh, không có chút tiếng động.
Lạc Dịch Bắc hơi nghiêng người, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía người đang ra giá, thoáng nhìn thấy khuôn mặt Phí Tư Nặc liền cau mày.
Anh ta cũng ở đây?
Hô hấp trầm trầm, anh giơ thẻ bài trong tay lên 1 tỷ.
Thẻ bài sáng ngời, toàn trường chấn động một chút.
Bỏ ra 1 tỷ để mua một bình hoa, đáng giá sao?
“Cái này rất quan trọng sao?” Phương Trì Hạ không biết mục đích của anh là gì, lúc nhìn thấy như vậy trong lòng lộp bộp có chút khẩn trương, nhịn không được lôi kéo anh.
Lạc Dịch Bắc không để ý đến, chỉ đem lực chú ý đặt lên sàn đấu giá.
“1 tỷ, có người ra giá cao hơn nữa sao?” Giọng nói của người dẫn chương trình càng phấn chấn hơn, có chút hơi bén nhọn.
Khóe môi Phí Tư Nặc cong lên, lại một lần nữa giờ thẻbài “1,5 tỷ!”
Ánh mắt Phương Trì Hạ cứng đồ, không thể tin được anh ta lại tiếp tục cạnh tranh.
Bỏ ra 1,5 tỷ để mua bình hoa, điên rồi!
Lạc Dịch Bắc híp lại mắt, bình tĩnh nhìn phía trước, lại lần nữa giơ thẻ bài lên: “2 tỷ.”
Toàn trường lại một lần nữa ồ lên.
Hai người ra giá như đang giằng co thách thức, ai cũng không chịu lùi bược, hiện trường như đang nổi lên một đợt sóng gió.
Mắt thấy giá cả sắp vượt mức 3 tỷ, Phương Trì Hạ bỗng nhiên đứng lên.
Ánh mắt đầu tiên là quét mắt liếc mọi người một cái, cuối cùng cô nhìn về phía Phí Tư Nặc: “Tiếp tục như vậy thì lần đấu giá này sẽ không kết thúc được, chúng ta đổi phương thức để quyết định vật phẩm cuối cùng thuộc về ai thì sao?”
Phí Tư Nặc ung dung nhướng mày, bày ra dáng vẻ không sao cả.
“Phí thiếu am hiểu cái gì?” Lạc Dịch Bắc đứng lên, nói tiếp theo đề tài của Phương Trì Hạ.
“Đua xe thì sao?” Giọng Phí Tư Nặc rất thản nhiên.
Lạc Dịch Bắc giật mình, giống như không nghĩ tới anh ta lại nói lần này, vẫn đồng ý: “Được.”