{Darius' s pov}
- Một vụ làm ăn lớn sao? - Vị tiểu thư nhắc lại lời tôi nói.
- Phải, điề..u...
- TIỂU THƯ CHARMAINE!!! - Một tiếng hét chói tai của cô người hầu đang vội vã chạy tới. - Có chu..yện không hay rồi!!!!!
- Từ từ thôi nào, tôn nghiêm của ta ở đâu! Và nói ngắn gọn vấn đề chính. - Nàng ta giở giọng kiêu ngạo nói với cô hầu kia.
- Thần thật sự xin lỗi nhưng việc này rất gấp. Nghe nói có trộm đã tới cướp lương thực ạ!!!
- Hừm... Chỉ có tí chuyện đó thôi mà vội vã chạy như thế sao! - Thở nhẹ một cái. - Mau gọi xe ngựa tới, ta sẽ giải quyết chuyện này.
- ... - Tôi đứng lặng một chỗ, và chờ đợi một câu nói.
- Thật xin lỗi anh Darius, hãy để hôm khác chúng ta bàn bạc được không?
- Không gấp, không gấp. Ta có thể đ..ợi! - Chưa để ta nói hết chữ đã khuất đi mất. - Để lần sau vậy.
Quay người bước đi leo lên chiếc xe ngựa, tôi chỉ có thể thở dài một cách mệt nhọc. Tâm tình rõ như vậy sao cô ấy vẫn chưa hiểu rõ, lại còn cố ý muốn ghép cặp ta với nàng hầu của cô ta nữa chứ?! Phải, tôi có thể đọc được suy nghĩ của người khác, đây là một trong những bí ẩn của thương nhân chúng tôi. Loại năng lực này chỉ có thể truyền cho thế nhân đời con trai và may thay tôi lại sở hữu nó. Đọc qua không biết bao nhiêu những suy nghĩ của con người, họ nghĩ gì ta đều biết hết! Những điều nói xấu ấy càng ngày khiến ta mất đi niềm tin với họ. Cho tới khi gặp được người con gái cao quý ấy...
Dáng vẻ kiêu ngạo, ánh mắt luôn toát lên vẻ lạnh lùng xa cách! Nhưng những suy nghĩ của nàng ấy khiến tôi có chút mắc cười, những ngôn từ rất là trẻ con! Hay những cách nghĩ sâu xa của nàng về những biện pháp cứu nguy cho người dân đang nghèo khổ này. Thật sự ta đã vô cùng bất ngờ, từ khi nàng tới, nơi đây như được thổi một làn gió mới! Vấn đề lương thực được giải quyết kịp thời, tình trạng mù chữ cũng đã không còn quá khó khăn.
Quý cô Tiểu Thư này luôn muốn mình là một người hoàn hảo, từ cách đi đứng, cách ăn cách uống đều phải theo một quy chuẩn nhất định! Và vì vậy mà có một lỗ hổng lớn về cách giao tiếp, thật sự là quá khó! Không thể nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng chính ta là thích cá tính này của cô ấy. Tôi vẫn còn nhớ như in về cái bài kêu gọi mọi người đi học. Biết họ sẽ giận nhưng vẫn chửi họ thay vì thuyết phục họ cách mềm dẻo. Cứng ngắc những hiệu quả vô cùng cao!
- Làm gì để cho nàng biết ta yêu nàng nhiều thế nào đây?
Ngắm nhìn mọi thứ qua khung cửa kính, thở dài đầy suy tư nhưng rồi lại nhớ lại...Tch!!! Tôi giận, phải Darius đang cực kì giận muốn phát tiết. Hôm nay bịt mắt nàng ấy muốn tạo bất ngờ nhưng cái một cái tên được thốt ra từ đôi môi đỏ nhỏ xinh ấy, và nó không phải tên của tôi.
{Tua lại cảnh}
"Mau nói tên của tôi đi nào!!!"
- Reginald, không phải ta đã nói đừng chạm vào mặt ta rồi sao?
"Nàng ấy nói ai vậy nhỉ?"
- Reginald? Không phải đang dạy sao?!
"Reginald? Là thằng khốn nào, ta không cho phép nàng gọi tên hắn trước mặt ta."
- Có phải là anh không? - Có vẻ thấy tôi im hơi lặng tiếng vì phát bực mà khiến cho người đang bị che mặt có chút mất tiện nghi mà lấy khẽ chạm vào tay ta.
"Nhẫn ngọc ngón áp út, đừng nói là hắn ta..."
"Oh, thế nàng vẫn còn nhờ đến chiếc nhẫn của ta sao?!"
- Darius, nếu là anh thì mau buông ra đi! - Tôi nhẹ mở ra, cô ấy vội đi xa ta vài bước mới quay lại nhìn. - Anh tới khi nào vậy, để ta nhờ người đi pha trà...
- Hắn ta là ai?
- Là gi..áo v...
"Không được để lộ Reginald là thầy giáo được!"
- Chỉ là anh của một người hầu của ta thôi.
- Vậy tại sao hắn lại dám chạm vào mặt nàng?!
"Anh trai, thì ra hắn chính là anh trai của Mirabel."
- Đừng làm mất sự trong sạch của Tiểu Thư ta đây. Ta ngủ quên ở phòng làm việc, hắn tiện gọi ta dậy bằng cách này...
{Kết thúc hồi tưởng}
"Mình đã từng đọc suy nghĩ của của nàng hầu ấy! Là một con sói đang đội lốt chó con trung thành."
Nếu có thời gian sau này, ta cũng nên cảnh báo Tiểu Thư về ả ta, để một người như vậy đi bên cạnh khiến ta rất lo lắng. Và tốt nhất cũng nên xử lí thêm thằng anh trai của ả.
- Thiếu gia cậu về rồi ạ! - Một lão quản gia bước tới, tay đón lấy chiếc cặp làm việc của tôi.
- Nhà có khách sao? - Thấy có một chiếc xe ngựa được dựng ở trước sân!
- Vâng, cậu ấy đang đợi ngài ở phòng khách.
- Ông lui đi, chuẩn bị một căn phòng khách sạch sẽ. Cậu ấy khá nhạy về bụi bẩn!
- Vâng! - Quản gia cúi người rồi di chuyển!
|Cạch!|
- Yo, lâu rồi không gặp anh rể!!!!!!!
_End IX_