Phản diện tái kiếp, thiên kim đi lệch quỹ đạo?!!

Chương VIII

Hừm, có ai đó đang to gan chạm vào mặt ta. Là tên vô lễ dám mạo phạm bổn Tiểu Thư, ra hắn muốn tìm cái chết!!! Ta nhanh chóng nắm chặt cổ tay của đối phương trước khi hắn chạm vào đâu đấy trên mặt, đôi mắt vàng kim mở ra. Người kia thì giật mình sợ hãi, co rúm lại, miệng thì mở ra nhưng chẳng nói lời nào!

- Ta thấy gan của anh cũng lớn thật đấy, Reginald! - Hất tay hắn thật mạnh. - Dám chạm vào ta.

- Thần thật sự xin lỗi thưa Tiểu Thư! Lần sau thần... - Hai chân quỳ gối trước mặt tôi, hai mắt thể hiện sự thành khẩn.

- Còn có lần sau sao?

- Không, không! Tuyệt đối...sẽ không có lần sau đâu ạ!

- Tch, đứng dậy đi! Ta sẽ tha thứ ngươi lần này, nếu còn tái phạm cánh tay của ngươi chắc không cần nữa rồi...

- Vâng. - Nghe lời đe dọa ấy mà ôm lấy hai bả vai! - Sẽ không ạ.

- Được rồi, thầy giáo Reginald cũng mau chuẩn bị trang phục thôi nào! - Cố gắng đứng lên một cách tự nhiên nhất, tại hôm qua ngủ gục trên bàn mà giờ thắt lưng nó đau kinh khủng. - Hôm nay mong gia đình Curtis sẽ thể hiện thật tốt.

- ..."Càng kiêu ngạo ta càng thích!"

Ta nhìn chiếc đồng hồ lớn được thiết kế riêng cho trường học, sắp tới giờ rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của họ đâu. Đứng ngoài cổng trường cùng quản gia và gia đình Curtis, trước mặt là một cái bàn dài có chứa đầy sách vở, danh sách cùng phù hiệu ngôi sao. Mắt hơi cụp xuống, thở hắt một hơi mà thất vọng. Thôi thì ta chấp nhận thua điều này, có lẽ ta không có khả năng thuyết phục người khác giống cô ta (nữ chính ấy)!!!

- Tiểu Thư Charmaine!!! - Một tiếng gọi trẻ con vang lên, khiến ta khẽ quay đầu nhìn.

"Nhóc Boniface..."

- Chúng thần chào Tiểu Thư Charmaine ạ! - Ba mẹ của nhóc cũng vội chạy tới đứa con trai đang tràn trề sức sống đã đứng từ lâu kia. - Chúng thần xin đăng kí học cho Boniface.

- Buổi sáng tốt lành! - Mở tung chiếc quạt một cách kiêu kì để che đi nụ cười của ta. - Vậy việc viết danh sách nhờ cả hai người. - Đánh mắt sang đôi vợ chồng già Curtis.

- Vâng! - Bàn luận cùng ba mẹ cậu nhóc kia.

- Cho hỏi em bao nhiêu tuổi vậy? - Mirabel cúi thấp người xuống hỏi cậu nhóc.

- 8 tuổi, để ta làm cho! Cô đi lấy kẹo đi. - Cầm chiếc huy hiệu ngôi sao màu nâu đồng gắn trên áo ngực trái, tiện thể nhéo cái má của Boniface. - Đáng yêu lắm, và đừng khóc nhè như lần trước đấy.

- Ai nói thần khóc chứ, bữa đấy...chỉ là cát bay vào mắt thôi! - Ngượng ngùng nói nhưng không gạt tay tôi ra. - Với lại thần là con trai ngài không nên nói ta đáng yêu, thần đã lớn rồi.

- Hah! - Cười một tiếng. - Được sau này sẽ không nói như vậy, ta thích nhóc rồi đấy. Bà Curtis hãy để thằng bé làm lớp trưởng đi!

- Vâng! Tôi sẽ làm như ý ngài.

- Lớp trưởng là gì vậy ạ?!

- Chính là người lãnh đạo, đây là một công việc cần trách nhiệm cao và nó cần một người lớn như nhóc lên làm.

- Tuyệt thật! Mẹ ơi, con được làm lớp trưởng này! - Chạy tới ôm váy mẹ mà khoe.

- Vui quá nhỉ!!!

- Vâng.

- Tiểu Thư Charmaine, về tiền học phí... - Người ba lại gần tôi khẽ nói nhỏ.

- Đừng lo! - Gập cánh quạt lại. - Chỉ cần mỗi tháng mười quả trứng và con các người đi học đều đặn mỗi ngày.

- Thật sự cảm ơn ngài rất nhiều. Quả thật sai lầm khi không nghĩ tới tương lai của con mình, để nó phải chịu khổ như ba mẹ nó... - Mắt hướng tới hai mẹ con kia.

- Nghĩ vậy là được rồi, đừng quá gò bó những gì ta nói.

- Cho hỏi, ở đây có phải là trường học mới không ạ?! - Một người tới hỏi tay dắt thêm một đứa trẻ. Rồi lần lượt từng người đến.

- Vâng đúng vậy ạ! - Reginald hào hứng. - Phí học rất rẻ mười quả trứng cho một tháng, tất cả dụng cụ từ sách viết đều được chúng tôi chu cấp.

- Các em ăn kẹo chứ?! - Mirabel bắt đầu phát kẹo cho từng đứa nhỏ, thậm chí là đứa chưa vị thành niên. - Hãy chăm chỉ học nhé!!!

- Vâng! - Chúng reo hò, tay nhận kẹo mà cười tươi rói.

- Con chị tên gì nhỉ? À vâng, 14 tuổi phải không?! Sao bạc... - Bên kia thì ông bà Curtis đang bận rộn với đống giấy tờ. - Lịch học thì mọi người yên tâm, sáng chúng tôi sẽ dạy lớp đồng và bạc sẽ học thứ 2, 3; còn lớp vàng thì thứ 5, 6 và tất cả sẽ học từ 8 giờ sáng đến 3 giờ chiều. Ra chơi lúc 11 giờ rưỡi cũng là thời điểm nghỉ trưa khoảng 60 phút, nên mong phụ huynh chuẩn bị cơm trưa cho chúng!

- Vâng, chuyện này thì chúng tôi làm được!

- Ngoài ra ba mẹ cũng nên thường hỏi chúng đã học những gì từ trên lớp, như vậy sẽ khiến chúng vui vẻ hơn khi được quan tâm nhiều hơn.

- Đúng là thế nhỉ!

- Vui chứ con?!

- Vâng có ạ, có rất nhiều bạn ở đây ạ!!!

- Này, sao nhóc không vào vậy? - Đôi mắt vàng nhạy bén khi thấy đằng xa xa kia có một cậu bé cứ núp sau thân cây, mắt thì nhìn vào chỗ này.

- ...

- Muốn vào học sao, đi vào đăng kí đi. - Phẩy phẩy quạt.

- Nhưng...không có b..a mẹ!!! - Yếu ớt nói.

- Không sao, Tiểu Thư như ta nhận tất chỉ cần ham học. - Nhìn trang phục rách rưới mà cảm thấy đáng thương. - Mirabel lại đây, dẫn cậu bé đi vào đăng kí giúp ta. Miễn phí cho nó, nói với ba mẹ ngươi như vậy.

- Thần hiểu rồi! - Nhận được thông tin qua ánh mắt của ta. - Đi thôi, vào chơi với các bạn nào.

Vừa mới bắt đầu học ngày đầu tiên, ai cũng bở ngỡ nhìn cái gì cũng mới cũng lạ nhất là những đứa mồ côi nhưng rồi sẽ quen nhanh thôi! Đám lớp đồng thì ham vui nhưng học cũng rất nhanh đã biết đánh vần biết viết chữ sao cho đẹp tất cả đều nhờ bà Curtis. Lớp bạc đảm bảo xuất sắc, đọc là hiểu là nhớ nhưng cũng hơi mệt vì đa số là nữ và Reginald là người đứng lớp nên cũng có nhiều em si tình lắm!!! Cuối cùng là lớp vàng, tuy số lượng ít hơn hai lớp còn lại nhưng lại là lớp dễ bảo nhất, các tiết thực hành của ông Curtis vô cùng thú vị có vẻ việc dạy học này khiến cho ông như nhớ lại tuổi trẻ của mình.

Ta cũng nhờ Mirabel dạy tiết văn hóa cho chúng, điều này càng khiến các bậc phụ huynh vui vẻ hơn với sự trưởng thành của con mình. Nhìn thấy con mình ngoan, lễ phép, chăm ngoan học giỏi ai lại chả thích chứ?! Xong ta lại mở thêm một lớp dạy học dành cho những bậc cha mẹ, lí do mở thêm sao? Vài lần ta bắt gặp họ gọi con mình ra để đọc hay viết thư hộ mình, thỉnh thoảng là tính nhẩm giùm, điều này sẽ phiền cho cả lớp và ngay cả chính con họ. Lúc đầu các bậc phụ huynh không đồng tình lắm nhưng sau đó lại có mặt đầy đủ, lớp mở vào buổi trưa thứ 4. Vừa học vừa chơi với con cũng khiến cho tâm tính họ gắn kết lại gần nhau hơn.

Không những thế ta cũng bắt đầu đăng kí báo Thủ đô gửi tới đây, để cho họ cập nhật thêm những tin tức bên ngoài. Thư viện cũng từ đấy mà nhiều người lui tới, cũng thật may khi đã có Dieter và Rowan lo liệu, tuy làm vệ binh nhưng cũng muốn giúp ích cho gia tộc ta! Mỗi tuần thì ta cũng dán một tờ thông báo về mấy thứ linh tinh nhưng nó cũng thu hút nhiều người phải nán lại để đọc nó.

"Náo nhiệt nhỉ?! Trường học sao, ta hồi xưa do là quý tộc chỉ học với các gia sư riêng làm gì mà khái niệm kết bạn..."

Nhìn người dân từ người lớn đến trẻ con ai ai cũng học, gặp nhau thân càng thêm thân nhưng tâm tình ta lại có chút không tốt. Nhớ lại nhiều chuyện trước kia, hồi xưa lúc còn sống kiếp trước ta nào có lấy một người bạn. Những người xung quanh ngoài mặt thì cười đùa với ta nhưng khi lớp mặt được tháo xuống chỉ là những điều khiến đau lòng! Một khi Tiểu Thư thất thế thì những con người giả tạo ấy sẽ lại tìm một đối tượng khác để mà vây quanh. Ngước nhìn bầu trời một cách xa xăm như tìm kiếm thứ gì, rồi bị ai bịt mặt lại bởi đôi bàn tay.

- Reginald, không phải ta đã nói đừng chạm vào mặt ta rồi sao? - Bình thản đoán người, trên đời này chỉ có một người dám mạo phạm tôi chỉ có thể là người đã từng làm.

- ...

- Reginald? Không phải đang dạy sao?!

- ...

- Có phải là anh không? - Thấy người kia im lặng tôi cảm thấy có chút không đúng lắm, nhanh chóng chạm vào tay người kia.

"Nhẫn ngọc ngón áp út, đừng nói là hắn ta..."

- Darius, nếu là anh thì mau buông ra đi! - Và tôi lần này đã đoán đúng, sau khi xoay người lại nhìn diện mạo. - Anh tới khi nào vậy, để ta nhờ người đi pha trà...

- Hắn ta là ai? - Anh ta nói, đôi mắt sắc như lưỡi dao là lần đầu tiên ta nhìn thấy.

- Là gi..áo v... Chỉ là anh của một người hầu của ta thôi.

- Vậy tại sao hắn lại dám chạm vào mặt nàng?!

- Đừng làm mất sự trong sạch của Tiểu Thư ta đây. Ta ngủ quên ở phòng làm việc, hắn tiện gọi ta dậy bằng cách này. Hắn đã xin lỗi ta rồi và được tha thứ! - Ta lùi lại vài bước, dáng vẻ kiêu ngạo của ta không thể sụp đổ. - Và ngươi đến đây làm gì?

- Bàn một chuyện làm mới!

_End VIII_