- Cùng nâng ly chứ? - Ta chủ động cầm ly rượu vang màu đỏ thẫm mà nhấc lên.
- Tất nhiên rồi!!! - Cadell ngồi đối diện dãy bàn dài kia, thuận ý mà cũng nâng lên mà uống một ngụm.
Ta cầm chiếc khăn lau miệng rồi khẽ khàng đặt xuống, tay bên cầm dao bên cầm nĩa vô cùng hoàn hảo. Nhưng trong đầu lại có một câu hỏi mà giờ ta vẫn chưa dám hỏi người trước mặt. Đôi mắt khẽ nhắm lại tỏ vẻ đăm chiêu, tâm trạng ăn cũng không còn nữa rồi.
- Vợ có chuyện gì muốn hỏi phải không? - Dường như nhận ra nét chán chường của tôi mà có vẻ anh ta biết thứ tôi đang suy nghĩ trong đầu.
- À, ta chỉ là ngu ngốc tự hỏi hắn ta sao rồi...
- Nếu em muốn nói về người kia, thì cậu ta vẫn khỏe và vô cảm như xưa.
- Haha! - Ta cười nhẹ, như điều người nói đã đúng với nhưng gì tôi nghĩ. - Phải.
"Có vẻ hắn ta chẳng thay đổi gì cả!"
- Chúng ta hãy bỏ qua chủ đề lố bịch ấy đi! - Đặt bộ dao nĩa xuống bàn, miệng ta cười đầy ẩn ý khi chuyển sang một cuộc trò chuyện mới. - Chồng sắp cưới của em.
- Em muốn nói gì vậy? - Đôi má chợt có vài vệt hồng khi nghe người mình yêu gọi thân mật như vậy!
- Hưm, khi nào thì gia đình chúng ta gặp mặt nhau vậy?
Ta nở một nụ cười nửa miệng, tay phải chống một bên mặt mà chăm chú nhìn người có mái tóc cam thảo. Người con trai nào đó khi nghe những lời vừa thốt ra từ miệng ta thì bỗng mặc nghẹn, dùng tay vỗ vài cái vào lồng ngực thì cục nghẹn ấy mới trôi xuống. Vội uống một ngụm rượu, cả khuôn mặt tự nhiên đỏ đến lạ thường! Thấy hàng loạt những hành động ấy, khiến ta chỉ muốn phì cười nhưng nào dám làm thế...mất hết tôn nghiêm của tôi à. Không nhé!!! Cadell đặt ly xuống bàn, hai chân nhỏ lon ton chạy nhào tới ôm tôi vào lòng.Nhưng lần này tôi sẽ không né tránh nó nữa, mà vòng tay ôm chàng.
- Cậu nói thật sao? - Cadell ôm chặt cổ tôi như muốn xác nhận sự thật. - Tôi tưởng cậu chỉ nói đùa thôi.
- Vậy cậu không tin tôi sao, chàng trai? - Lấy tay trái vỗ cái lưng nhỏ nhắn đang run kia. - Cậu và tôi quen nhau cũng đâu phải mấy ngày, tính của tôi ra sao cậu cũng hiểu mà.
- Em sẽ không hối hận khi kết hôn với anh chứ? Cơ thể của anh...
- Suỵt, anh hãy mặc kệ những lời nói ấy! Lời nói của em chính là có giá trị, sau này chỉ nghe lời em thôi!
- Được, nghe em hết! - Cuối cùng thì đôi vai cũng không còn run nữa, Aliyah tựa cằm vào chiếc vai nhỏ nhắn ấy. - Anh ước gì, ta có thể như này mãi mãi.
- Tùy anh, em chỉ nửa muốn nửa không thôi.
- Aliyah này, chúng ta sẽ đám cưới vào hai tháng sau được không? - Tay nghịch ngợm mái tóc cô. - Như vậy có quá nhanh không.
- Không nhanh cũng không chậm. Ít ra vẫn đủ tổ chức một bữa tiệc linh đình.
- Em thay đổi rồi.
- Phải, Aliyah của ngày xưa đã không còn rồi!
- Vậy sao? Anh yêu em, dù em có khác như thế nào thì em vẫn là mối tình đầu của anh.
- Thế à!
Tôi giật bắn người khi Cadell nói rằng ta là mối tình đầu của của cậu ta! Đầu cố gắng suy nghĩ những hình ảnh hồi xưa, nhưng chẳng thể nào nhớ lời thể hiện lời yêu từ anh ta hồi nhỏ. Ta tự hỏi liệu có phải ta đã vô tình đánh mất những kí ức không? Nếu là thật, thì thực sự thật là khó xử. Tôi lấy bàn tay mình bóp vào khuôn mặt bầu bĩnh kia mà hỏi?
- Em không biết gì cả? Từ khi nào vậy, em không nhớ là anh đã bày tỏ với mình???
- Anh cũng không biết từ lúc nào đã thích em rồi. Chỉ biết anh đã khó chịu, khi xưa Aliyah nói thích và muốn làm vợ của Thất Hoàng Tử.
- Hahah, vậy sao? Hồi đó anh cực cho anh rồi! - Tôi cười khẽ như vừa nghe một câu chuyện cười. - Vậy anh muốn tổ chức ở đâu?
- Ở nơi này! Khi nhìn vùng đất đang phát triển nhờ sự cai quản của em, thì ba mẹ anh cũng như dòng họ Barrett sẽ vui vẻ mà công nhận em cho mà coi!!! - Anh dang rộng cánh tay ra như muốn thể hiện sự vĩ đại của cô.
- Bên anh có nhiều khách mời không, em sẽ chuẩn bị chỗ ở. Các quý tộc cũng cần phải được chuẩn bị chu đáo, có lẽ cũng cần chuẩn bị một khóa học riêng rồi!
- Cũng không nhiều, chúng ta sẽ chuẩn bị trong thời gian này.
- Không cần, cứ để em làm. Anh cứ chuẩn bị đồ cưới, sính lễ đi!
- Được thôi, nghe hết lời vợ.
- Và anh cũng nên chuẩn bị tâm lý qua ải của họ đi là vừa. Cha và anh của em sẽ đối đãi tử tế với anh trong một tháng tới! Em đảm bảo nó sẽ là những cuộc nói chuyện nhẹ nhàng, trong lúc ấy chúc anh may mắn và không thay đổi ý định.
- Hehe, chắc chắ..n sẽ vượt qua mà.
- Vậy thì tốt, giờ sắp tối rồi anh nên về đi! - Tặng anh ta một cái xoa đầu, rồi cô quay người mà đi để lại Cadell một mình với câu nói. - Em nghĩ mai họ sẽ đến đây.
Sau khi nhận được tin là Cadell đã đi về từ ông Gregory, ta mới bắt đầu ngồi xuống bàn làm việc. Lấy một tờ giấy trắng, cầm chiếc bút lông mà viết lên những dòng chứ ngay ngắn! Tôi đang viết thư gửi cha và anh, bắt đầu là những lời hỏi thăm đầy lo lắng của cô con gái. Tiếp theo là nói theo văn phong nghiêm nghị của một vị nữ chủ cai quản vùng đất này, lần lượt kể vể những gì mình đã làm cùng những thiếu sót trong lúc làm việc! Dòng cuối thì ta chỉ nhắn đúng một câu: Cha với anh Azaria, thấy con mặc váy cưới màu gì là đẹp nhất ạ?
Sau khi viết một câu ngắn gọn khi nói tin vui của mình. Nhờ Mirabel cho gọi Dieter đến gặp mặt, tận tay đưa bức thư đã được niêm phong bởi sáp nến đỏ và có dấu mộc hình thanh gươm cùng mặt trăng lưỡi liềm. Dặn dò hắn vài lời cẩn thận, nói hắn đây là thư khẩn cần giao gấp trong đêm nay. Rồi Dieter nhanh chân mà thuận thế ngồi trên lưng ngựa, băng qua khu rừng. Nhìn hắn đã khuất bóng thì ta mới chú tâm vào công việc đang chất chồng trên bàn này.
- Có lẽ tối nay không ngủ được rồi! - Tôi thở dài, ngồi trên ghế mà tay cầm một tờ đọc sơ lược về báo cáo tình hình.