Phán Quan

Chương 79

Vì sao phải nói là ‘sau này’?

Vì sao đang yên lành lại đột nhiên nói ‘sau này’?

Văn Thời đang mờ mịt giữa bầu trời u ám bỗng nhận ra rằng…..

Người này muốn rời đi.

Người kéo hắn ra từ núi thây biển máu, dạy dỗ hắn tất cả rồi đưa hắn vào nhân gian muốn rời đi rồi.

Cách đó không lâu, khi vừa bước vào con đường trên núi Tùng Vân hắn còn từng nghĩ bản thân tình nguyện đi phía sau người này, không cần tiến gần thêm, cứ lùi về sau một  bước. Chỉ cần đối phương không quay đầu lại thì hắn sẽ luôn nhìn thấy bóng lưng kia, đồng hành cực kỳ lâu…

Theo cả một đời.

Nhưng đến cuối cùng, ngay cả cơ hội ấy cũng không có.

Với tình trạng hiện tại của đối phương, nếu như trận tẩy linh này vẫn tiếp tục vận hành thì có thể sẽ chết, sẽ tiêu tán khỏi trần thế này, từ đây không còn quan hệ dính dáng, không còn tin tức nữa….

Cho dù hắn bước qua bao nhiêu cổng Vô Tướng, đợi bao nhiêu lần luân hồi cũng sẽ không tìm được người này nữa.

Nháy mắt nhận ra điều này, Văn Thời quay người bước ra khỏi bệ đá.

Sau lưng truyền tới tiếng mắng hoảng hốt của Bốc Ninh: “Sư đệ, đệ điên rồi!”

Đã điên từ lâu rồi.

Văn Thời nghĩ thầm.

Bắt đầu từ giấc mộng kinh hồn năm 19 tuổi ấy, từ khi bước vào trận tẩy linh hết lần này tới lần khác, hắn đã điên cuồng không biết bao nhiêu năm rồi.

Trận tẩy linh được bày trong hồ Thanh Tâm, sương đen cuồn cuộn như sông biển không ngừng tràn ra từ cái nơi đã hoàn toàn thay đổi kia. Khoảnh khắc Văn Thời nhảy xuống, mấy viên đá tròn mà Bốc Ninh thử dùng để sửa trận xẹt thành mấy đường vòng cung dừng trước người hắn.

Nhưng một giây sau chúng lập tức hóa thành bột mịn giữa không trung, tan thành mây khói.

Bốn con rối khổng lồ nháy mắt vùng dậy lao xuyên qua sương đen cố gắng phá màn sương để mở đường cho chủ nhân. Nhưng sương đen nơi này hoàn toàn khác với sương đen trong lồng bình thường, cho dù là bọn chúng cũng không chịu đựng nổi.

Trên thân chúng xuất hiện dấu vết ăn mòn gần như trong nháy mắt, hệt như châm lửa đốt giấy vàng, đốm lửa bén từ mép lan thẳng vào trung tâm.

Con rối có thể không đau đớn, không quan tâm sống chết.

Nhưng chúng có mối liên hệ với linh thần của người điều khiển rối, những thứ phải hứng chịu kia đều sẽ phản ngược lên cơ thể Văn Thời.

Văn Thời lại giống như không biết gì.

Tay hắn đã xuyên vào trong sương mù, xông thẳng tới trận đá của trận tẩy linh. Mỗi khi tiến thêm được một chút là sự đau đớn của thiêu đốt và ăn mòn lại nặng hơn mấy phần.

Tựa như có người mài dao ra sức giày vò da thịt và xương cốt của hắn.

Nhưng thế thì đã sao?

Cùng lắm thì nghiền xương thành tro thôi.

Da thịt phía trước tay trái hắn đã bị sương đen đục khoét lộ ra xương trắng, nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại.

Bên trong màng nhĩ hắn toàn là tiếng gió, trong mắt chỉ có trận đá.

Không biết nơi nào truyền đến một tiếng thét lớn xuyên thẳng qua trời cao và sương mù dày đặc, chém vào oán sát trùng điệp nhanh như tia chớp, như thể mang theo vệt sáng của đao kiếm.

Khi ánh vàng kia quét qua trước mắt Văn Thời, lòng hắn căng thẳng.

Đó là đại bàng Kim Sí.

Bóng dáng khổng lồ như núi của đại bàng Kim Sí tỏa ra ánh vàng, mép lông vũ cũng dấy lửa và nhanh chóng lan  dần vào trong dưới sự ma sát của sương đen.

Nó kéo theo lửa trên người, bóng cánh nghiêng ngả chắn cho Văn Thời từ phía dưới.

Cùng lúc đó, mấy sợi dây rối xuyên thẳng qua từ phía sau, nháy mắt cuốn lấy cơ thể Văn Thời.

Hắn cảm giác được một nguồn lực mạnh mẽ như núi như biển không thể chống cự bao bọc lấy mình, kéo hắn cách xa hồ Thanh Tâm dưới sự trợ lực của gió lốc và chấn động do đại bàng Kim Sí đập cánh.

Hắn được đặt về trên bệ đá, trên người là sợi dây đan xen rối rắm nhưng không quá chặt, dường như phẩy nhẹ là có thể tuột xuống, thế mà hắn lại chẳng thể động đậy hết lần này đến lần khác.

Đầu còn lại của dây rối nằm trên tay Tạ Vấn trong sương mù cuồn cuộn như một con rồng đen.

Trừ lần nắm tay uốn nắn sửa một vài sai lầm năm đó cho hắn ra thì đây là lần đầu tiên Văn Thời thấy người nọ dùng dây rối.

Đối với khôi lỗi sư thì dây rối đóng vai trò phụ trợ nhằm gia tăng lực điều khiển con rối hoặc những vật khác mà thôi. Khôi lỗi sư có linh thần càng mạnh, tâm càng vững vàng thì sẽ càng ít ỷ lại vào dây rối.

Cho nên Văn Thời dùng dây rối khá bừa bãi, không chú trọng quá nhiều.

Cho nên…..người ở trên đỉnh núi kia còn chẳng cần dùng tới dây rối.

Văn Thời đã từng nghiêm túc hỏi anh ta: “Khi nào thì người mới cần dùng tới dây rối?”

Đối phương nghĩ ngợi rồi cười nói: “Khó nói lắm, nhưng…nếu như một ngày nào đó con trông thấy ta quấn dây rối thì nhớ phải chạy xa một chút, hoặc là trốn ra đằng sau.”

Văn Thời lạnh giọng trả lời một câu “Tôi không tránh”, sau đó lại nhịn không được hỏi: “Vì sao phải tránh?”

Đối phương nói: “Đó chắc chắn là một rắc rối vô cùng lớn.”

….

Không ngờ khi ngày này tới, hắn thật sự không trốn tránh, mà có trốn cũng không thoát.

Linh thần tương thông với dây rối tạo thành một mối liên kết cho nên rất nhiều con rối có thể cảm nhận được cảm xúc vui buồn giận hờn của khôi lỗi sư, thấy và cảm nhận được những gì khôi lỗi sư thấy và cảm nhận, nhưng bản thân con rối cũng không hiểu quá rõ.

Văn Thời không phải con rối thật sự nên hắn có thể hiểu.

Nhưng Tạ Vấn cũng không phải khôi lỗi sư bình thường, anh ta có thể niêm phong những thứ này, không cho người ta nhìn trộm được bất cứ thứ gì.

Cho nên Văn Thời chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đối phương dưới làn sương đen trong sự trói buộc của dây rối, đó là dáng vẻ được kết hợp với linh tướng. Anh ta mặc áo trắng và đỏ, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, nửa bên mặt là chữ Phạn lưu động kéo thẳng tới tim, trên cổ tay là chuỗi vòng và lông chim rủ xuống.

Bời vì những thứ này mà vẻ bệnh trạng ốm yếu của hắn còn pha thêm mấy phần yêu ma quỷ quái, nửa quỷ nửa tiên.

Văn Thời bị dây rối buộc đến mức chẳng thể động đậy.

Hắn đã dùng đủ mọi cách cũng không thể khiến cái dây rối này nới lỏng ra chút nào, dường như toàn bộ linh thần của đối phương đều rót vào trên mấy sợi dây rối này để áp chế hắn.

Hắn đứng như cây tùng đã đến bờ vực khô héo nhưng vẫn sừng sững hướng lên trời cao, tay trái buông thõng bên người toàn là máu, máu nhuộm đỏ thắm quanh xương ngón tay rồi chảy dọc xuống dưới, đọng lại thành vũng trên mặt đất.

Nhưng hắn dường như quên mất sự tồn tại của cái tay này.

Hắn mấp máy đôi môi khô nứt tái nhợt, yết hầu chuyển động: “Cuối cùng…tôi chính là rắc rối lớn đó.”

Cổ họng hắn khô khốc như bị thiêu đốt, giọng nói nghẹn nơi yết hầu, câu nói này gần như không thể phát ra hoàn chỉnh. Nhưng vì mối liên kết giữa dây rối nên dù không nói một chữ nào thì đối phương cũng vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một.

Ánh mắt người kia dừng trên xương ngón tay buông thõng của hắn, mày nhíu chặt rồi hơi nâng tay lên như muốn chạm nhẹ.

Nhưng Văn Thời lại muốn giấu tay mình ra sau lưng.

Chỉ vẻn vẹn một động tác đơn giản như thế, hắn dốc hết sức cũng không thể làm được.

Tiếp đó hắn cảm giác được có gì đó ấm áp chạm vào mu bàn tay mình, động tác dịu dàng đến mức khiến cho người ta khổ sở.

Văn Thời nhắm mắt lại, mím chặt bờ môi run rẩy.

“Trần Bất Đáo.” Hắn khàn giọng gọi tên đối phương, “Anh cởi dây rối ra.”

“….Không được.” Giọng đối phương vẫn trầm ấm như nước, không cho người khác xen lời.

Nói xong anh ta lại ho khan.

Không ho khục khặc vài tiếng rồi dừng như trước kia mà là cơn ho khan dai dẳng. Âm thanh đó rõ ràng rất trầm nhưng cái nào cái nấy như mũi dao cắm vào Văn Thời, từng chút găm chặt vào trong trái tim hắn.

Văn Thời mở mắt ra, ánh mắt chuyển động nhìn chằm chằm người nọ, trong con ngươi dường như sắp rỉ máu. Bàn tay lộ xương run rẩy cực nhẹ, không biết là điên cuồng hết mức hay là đau đớn tới tận cùng nữa.

Sau đó hắn gần như cố chấp nói một câu, “Tôi đã sắp chạm vào đá trận rồi.”

“Chỉ thiếu một chút nữa thôi.”

Hắn chỉ thiếu chút nữa là có thể chạm vào được những đá trận kia.

Chỉ thiếu một chút là có thể dừng cái trận này lại.

Tại sao lại ngăn cản?!

Đối phương ho khan một hồi rồi mới ngước mắt lên, ngón tay vẫn che hờ chóp mũi. Nhưng Văn Thời đã thấy máu đỏ thắm trên cổ áo tuyết trắng của anh ta….

Giây phút ấy, sấm sét ập xuống đỉnh núi Tùng Vân.

Bốn con rối khổng lồ kéo lê thân thể tàn tạ gần như phát điên, đại bàng Kim Sí dấy lên gió lốc cũng không thể ngăn cản bọn chúng.

Khắp chốn chấn động ầm ầm, cát đá mù mịt, cây cối đổ rạp dưới sự đối kháng đầy sốt ruột.

Bọn Trương Lam không tránh kịp, suýt nữa bị mù giữa cơn cuồng phong. Mà khi bọn họ quay đầu, chỉ thấy khóe môi, đầu ngón tay Văn Thời rỉ máu tí tách.

Ngay cả dây rối của Trần Bất Đáo cũng suýt nữa không áp chế được hắn.

Nếu như không phải do linh tướng chỉ có một mảnh vỡ thì hắn đã có thể cưỡng ép phá bỏ trói buộc rồi.

“Mau thả tôi ra!” Tiếng Văn Thời hòa vào trong gió.

Đối phương vẫn cụp mắt nhìn hắn chăm chú cách một tầng sương đen và dây rối dài.

Trận tẩy linh vẫn vận hành tròn trách nhiệm của mình, sương đen cuồn cuộn cũng vẫn lao về nơi đó như cũ. Văn Thời trơ mắt nhìn người kia ngày càng nhợt nhạt trong suốt.

Trong áo lót màu trắng chậm rãi thấm máu, hòa làm một thể với áo bào màu đỏ bên ngoài, tóm lại không thể phân biệt được rõ đó là máu hay là màu áo khoác chói lọi nữa.

Anh vẫn đứng đó, nhưng máu dưới chân đã uốn lượn ngoằn ngoèo.

“Trần Bất Đáo!” Văn Thời lại hét lên.

Đối phương vẫn không trả lời.

“Tạ Vấn….” Hai mắt Văn Thời đỏ bừng, bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh, giọng nói khản đặc.

Đối phương cuối cùng cũng nhấc ngón cái quệt nhẹ máu bên khóe môi giữa cơn ho khan.

Dường như anh muốn nói gì đó, Văn Thời lại giành lời trước.

“Giờ tôi rất đói.” Văn Thời nói, “Có thể dọn dẹp sạch sẽ tất cả những thứ này.”

Nói xong hắn lại bổ sung thêm một câu: “Anh từng thấy rồi mà.”

Ánh mắt Tạ Vấn bỗng trở nên ấm áp, có lẽ do cách xa một khoảng nên gần như cho người ta ảo giác hàm chứa tình yêu.

Có thể là một chút thương tiếc tựa như những thứ anh ta ôm ấp ở chốn hồng trần này.

Không đợi Văn Thời trông thấy rõ ánh mắt của anh, anh đã mở miệng nói: “Những thứ này không giống với thứ cậu nếm qua lúc trước, cậu coi bản thân thành gì chứ.”

“Vậy anh thì sao?” Văn Thời nghẹn ngào, nấc nghẹn đến mức miệng đầy mùi máu. Hắn khàn giọng hỏi: “Anh coi bản thân thành cái gì rồi?”

Tạ Vấn lại nói: “Tôi khác.”

Văn Thời đứng bất động: “Khác chỗ nào?”

Mép áo bào của Tạ Vấn nhỏ máu tí tách nhưng anh chỉ nhìn Văn Thời, mãi lâu sau mới dịu giọng nói: “Tôi đã không còn tồn tại nữa rồi.”

Trong đầu Văn Thời trống rỗng, dường như không hiểu anh nói gì: “Anh….làm sao cơ?”

Nhưng cơ thể của hắn đã lạnh toát như bị ai đó giội một thùng băng đao xuống đầu.

“Tôi đã không còn tồn tại nữa rồi.” Tạ Vấn chậm rãi nhắc lại.

Anh vốn không định nói những điều này.

Trước giờ chưa từng có ý định ấy, mà cũng không nỡ nói ra.

Nhưng có người quá bướng bỉnh, bướng đến nỗi anh không nói thì đối phương cũng sẽ mãi không chịu buông bỏ.

Khi nói những lời này, giọng điệu anh trầm ấm chậm rãi, Văn Thời nghe được lại như dao xẻ thịt.

Không phải kiểu chặt xé dứt khoát gọn gàng mà là gỉ cùn, từng chút từng chút giằng nghiến, cái nào cái nấy đều khoét vào sâu trong tim, róc ra máu thịt be bét.

“Không thể nào.” Văn Thời thấp giọng nói.

Tạ Vấn cụp mắt nhìn chữ Phạn ở ngực và chuỗi vòng trên cổ tay mình: “Những thứ này trước kia cậu không nhìn ra, hiện giờ chắc là đã rõ ràng rồi chứ….”

Văn Thời gian nan mở miệng: “Tôi không tin.”

“Cái trận phong ấn kia lớn và mạnh hơn bên này nhiều. Tôi đã không còn ở đây từ lâu rồi.” Tạ Vấn nói.

“Vậy giờ anh là cái gì?!” Văn Thời hỏi.

“Con rối.” Tạ Vấn nói ra chữ kia.

Văn Thời chưa từng cảm thấy chữ này có thể khiến người ta hoảng hốt đến như vậy, tựa như một chiếc búa tạ nặng nề nện xuống, nện đến mức hắn lảo đảo.

“Rất lâu trước kia…” Hơi thở bệnh tật nồng nặc vây quanh Tạ Vấn, dáng vẻ anh trong suốt lẻ loi, máu nhuộm đầy người như vị tiên nhân tách biệt với thế gian đang sắp tan thành mây khói. Anh lại ho khan một trận rồi khàn giọng nói: “Lâu đến mức khi đó tôi còn chưa dẫn cậu lên núi, tôi mới vừa bước vào con đường này….Có một lần gặp may đúng dịp, trông thấy mối duyên phận tai ương của ngàn năm về sau và cả chút rắc rối có dính líu tới tôi, cho nên….”

Chữ Phạn trên nửa bên mặt anh giống như nước, chuyển động càng lúc càng nhanh, gần như muốn sụp ra một vết nứt ở vị trí trái tim.

“Cho nên tôi để lại một con rối để chuẩn bị người thay thế cho mình, mượn cơ thể này để giải quyết một số việc.” Tạ Vấn nói.

“Việc gì.” Văn Thời hỏi một cách máy móc.

“Những thứ trên người tôi bị người ta dẫn ra chảy khắp bốn phía tạo thành xoáy lồng, quá nhiều người vốn sẽ không hóa thành lồng lại bị ảnh hưởng, bị vây trong nhà tù không được giải thoát…”

“Còn nơi này…. Chung Tư và Trang Dã, bọn bọ biến thành như vậy là do tôi, một người thầy như tôi đáng lẽ nên tới để thu dọn tàn cuộc.”

“Còn cả…”

Anh nói xong hai chữ này lại bắt đầu ho khan.

Sau đó anh không nói thêm gì nữa.

Đến cuối cùng, anh chỉ khàn giọng chậm rãi bảo: “Sự tồn tại của con rối phụ thuộc vào linh thần, tôi vốn không nên tồn tại, chỉ do còn sót lại một chút mà thôi, chống đỡ chẳng được bao lâu.”

Anh tốn thời gian hai năm đi khắp trần thế, bày trận đá tại gần các nơi xuất hiện xoáy lồng. Anh đã không giải được lồng, chỉ có thể nhờ trận pháp dẫn những thứ đó về nơi bọn chúng vốn nên ở lại, tựa như giây phút này.

Đám sương đen nhìn thì như tràn vào bên trong cơ thể nhưng thực chất là xuyên qua thể xác quay về nơi phong ấn. Anh có thể dùng linh tướng khóa chúng ở đó rồi tự mình dẫn dắt chúng trở nên tĩnh lặng.

Thật ra lời Văn Thời nói cũng không đúng hoàn toàn, những thứ này không phải thật sự không thể tiêu tán, chỉ phải tốn một cái giá đắt để dẹp yên mà thôi.

Anh đã sống đủ lâu rồi.

Thật ra vào khoảnh khắc bị phong ấn của một ngàn năm trước, anh đã nên tan thành mây khói, bụi về với bụi, đất về với đất cùng một chỗ với chúng.

Nhưng không biết vì sao, ngay cả nơi phong ấn cũng không rõ tung tích… anh lại vẫn còn lưu luyến tới tận bây giờ.

Cũng đến lúc rồi.

….

Trận tẩy linh bỗng chuyển động càng lúc càng nhanh, sương đen cuồn cuộn trào lên. Đại bàng Kim Sí thét vang một tiếng rồi chui vào trong sương đen.

Hồ Thanh Tâm lờ mờ lộ ra đáy cạn khô….

Cỏ cây hoang vu, cành khô chi chít.

Hai linh tướng trắng bệch như giấy lẳng lặng ngủ say ở nơi đó dưới đám cành khô đan xen như một tấm lưới.

Đó gần như là chuyện xảy ra cùng một lúc——

Nháy mắt Chung Tư và Trang Dã lộ ra, trận tẩy linh lặng lẽ ngừng chuyển động trong xoáy lốc.

Tạ Vấn hấp thụ đám sương đen cuối cùng, hoa cỏ chỗ anh đứng nhanh chóng héo rũ, hàng trăm cây cối khô héo trong nháy mắt.

Đại bàng Kim Sí phía sau anh khép cánh như một người đầy tớ trung thành bên cạnh chủ nhân tới giây phút cuối cùng.

Trong tay anh vẫn nắm sợi dây rối nhưng luồng lực mạnh mẽ không thể chống cự đã tan biến. Trói buộc buông lỏng, Văn Thời quỳ sụp xuống.

Rõ ràng hắn không bị thương nhiều nhưng lại đau đớn như xát muối.

Tất cả những nơi máu chảy qua, từng đoạn xương cốt, từng thớ thịt đều chìm trong đau đớn dữ dội không thể triệt tiêu hay xoa dịu.

Đã từng có người dạy hắn rằng phán quan là một sự khổ sai, phải thấy rất nhiều chuyện đau khổ. Lâu dần sẽ biết đa số là do không đành lòng chia cách. Đợi khi hiểu rõ thì coi như gia nhập vào chốn hồng trần.

Hắn từng tiễn không biết bao nhiêu người, gặp không biết bao nhiêu cảnh chia ly.

Tới lượt mình thì mới biết hóa ra không đành lòng xa cách lại đau đến thế….

Nhưng người kia vẫn nói sai rồi.

Hắn thật ra đã sa vào cõi hồng trần từ lâu.

Chẳng qua là người đưa hắn đi lại đứng bên ngoài hồng trần mà thôi.

Văn Thời siết chặt ngón tay, xương trắng trên tay trái vạch ra một cái rãnh ngập bùn và máu. Hắn ráng chống tay đứng thẳng dậy, muốn đi về phía người kia nhưng lại phát hiện cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.

Vẫn là núi Tùng Vân, bệ đá cũng không thay đổi, nhưng bên cạnh xuất hiện thêm một bóng hình ngoài dự đoán.

Đó là…..bản thân hắn.

Bản thân hắn trong một cảnh tượng khác.

Văn Thời máu me đầm đìa ngơ ngác đứng trong cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc, mờ mịt nhìn về những bóng dáng ấy.

Mãi lâu sau, đến khi ngón tay bị thứ gì đó kéo nhẹ, hắn cúi đầu thấy đám dây rối đan xen trên người mình xuất phát từ cái người đứng bên ngoài hồng trần kia.

Hắn bỗng hiểu rõ những bóng hình này là chuyện gì.

Dưới sự liên kết của dây dối, linh thần tương thông với nhau.

Người kia cực kỳ suy yếu và không thể đóng kín được những hình ảnh đó nữa. Cho nên hắn thấy được thế giới trong mắt Tạ Vấn….

Đó là ảo giác đủ để khiến người ta không phân rõ được thật giả.

Đó là tâm ma không thể xua tan kể từ khi bắt đầu xuất hiện……