Phán Quan

Chương 80

Văn Thời trông thấy rất nhiều bản sao của mình.

Hắn thấy mình tựa vào thân cây cổ thụ cúi đầu đọc sách giữa những chạc cây cành lá xum xuê, đại bàng Kim Sí lượn tới từ xa, lúc đến gần thì thu nhỏ lại bằng con chim ưng đáp lên một cành cây nào đó. Còn người ngồi dựa trên cây lúc này mới ngẩng đầu lên khỏi trang sách, liếc nhìn từ xa….

Đây là cảnh tượng của năm tháng nào?

Văn Thời cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra được một chút.

Khi đó hắn đã tròn hai mươi tuổi từ lâu và đã đi qua rất nhiều nơi trên thế gian. Thỉnh thoảng cố ý hoặc vô tình đi qua khu vực núi Tùng Vân đều luôn muốn lên núi nhìn người trên núi kia một cái.

Ngày ấy hắn thường cảm thấy vô cùng châm biếm, rõ ràng có người bảo với hắn rằng ngọn núi này chính là nhà của hắn ở kiếp này, nhưng sau này mỗi lần về “nhà” thì hắn đều phải tìm cho mình một lý do.

Lần đó hắn muốn nói bản thân gặp phải chuyện khó giải quyết nên phải trở về tra sách. Kết quả lên núi mới phát hiện người hắn muốn gặp vốn không có ở đó.

Hắn hơi thất vọng, lại vừa không muốn rời đi ngay, thế là cầm sách xoay người nhảy lên một nhánh cây cao rồi chọn chỗ dựa ngồi xuống, vừa giở sách vừa nghe tiếng gió trong núi đã lâu không gặp.

Hắn đọc hết một quyển sách, ngẩng đầu mới phát hiện có một người đang đứng trên con đường núi. 

Người kia tới lui luôn im hơi lặng tiếng, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Đối phương cười đi tới, đứng dưới tàng cây ngước mắt nhìn hắn nói: “Đọc sách mà làm tổ ở chỗ này, cẩn thận bị người ta coi thành đống tuyết rồi quét đi đấy.”

Đáng lẽ hắn phải vui mừng lắm khi gặp được người đã lâu không gặp, nhưng cuối cùng chỉ đáp lại đối phương một câu ‘trời tháng sáu lấy đâu ra tuyết’.

Đó là khoảnh khắc về chuyện vụn vặt không có gì đặc biệt rất lâu trước đây rồi, ngay cả hắn cũng suýt nữa quên mất, không ngờ người kia lại nhớ kỹ đến vậy.

Người mà hắn cho rằng sẽ không đời nào nhớ kỹ thì lại nhớ tất cả.

Và hắn thậm chí không thể tìm ra lý do tại sao khoảnh khắc này được ghi nhớ.

Hắn còn chứng kiến bản thân đứng trong tàn cục núi thây biển máu, tay giữ vô số dây rối đan xen chằng chịt, dắt theo mười hai con con rối khổng lồ liếc mắt nhìn sang.

Hắn đứng trên đỉnh núi bạt ngàn giữa âm thanh tùng reo, đứng dưới giải ngân hà cầm vò rượu tùng đưa qua.

Hắn đứng dưới cây mai trắng, một giây trước mặt không cảm xúc, giây sau đã nghiêng đầu tránh đóa hoa rơi xuống trong cơn gió lớn, sau đó đột nhiên cười rộ lên.

….

Nhưng đa số chính là sườn mặt và bóng lưng phía xa.

Hắn thấy mình bước đi trên con đường đá yên tĩnh và an nhàn, đi qua rừng núi và thôn xóm. Lướt qua đám người ồn ào ầm ĩ, băng qua hành lang ảm đạm chật chội…Sau đó rẽ ngoặt một cái biến mất tăm mất tích.

Văn Thời mờ mịt nhìn những bóng hình kia như đang xem từng cảnh kịch câm vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Trước giờ hắn không biết.

Hóa ra Trần Bất Đáo đã đứng phía sau và tiễn hắn nhiều lần như vậy.

Hắn chỉ biết mỗi lần xuống núi thì đối phương đều luôn tựa cạnh cửa nhìn hắn bước qua sườn núi đầu tiên, sau đó quay người trở về phòng. Thậm chí ngay cả câu chào tạm biệt cũng chưa từng nói bao giờ….

Chỉ có một lần.

Duy nhất một lần.

Người kia nói với hắn: “Đừng quay đầu….”

Một giây này, ký ức phủ bụi trong chỗ sâu nhất bỗng nhiên nới lỏng, không biết là do chịu ảnh hưởng của những tâm ma này hay vì hắn đang cảm nhận được rõ ràng linh thần của một người khác đang dần tiêu tán.

Hệt như chiếc đèn cạn dầu, chậm rãi tắt lụi.

Hắn cố gắng hồi tưởng rất nhiều lần nhưng vẫn chẳng thể nhớ được lý do nói câu này. Thế mà giây phút này hắn lại nhớ ra một hình ảnh vỡ vụn—–

Đó là đại trận phong ấn vận hành đến thời khắc cuối cùng.

Cỏ cây trong phạm vi tám trăm dặm biến mất, quỷ quái mọc lên như nấm.

Hàng triệu oán sát và chấp niệm mà những duyên nợ trần gian kia gánh chịu đều hóa thành ác quỷ ngập trời và tiếng rít gào dưới tác dụng của trận pháp.

Tất cả sinh hồn linh tướng vào trận cũng đều bị xé nát vụn và nghiền thành tro trong khoảnh khắc.

Hắn nhớ miệng mình đầy máu, người cũng bê bết sắc đỏ.

Mười hai con rối thét gào trong ngọn lửa hừng hực rồi hóa thành từng đốm lửa vỡ vụn rơi xuống như đổ một cơn mưa to đau nhức nhói lòng người.

Nhưng hắn vẫn siết chặt dây rối muốn đi vào tâm trận.

Khi hắn cưỡng ép phá vỡ tất cả, gắng gượng hơi thở cuối cùng lảo đảo bắt được người trong tâm trận, lại phát hiện cái tay kia hóa thành một cành mai trắng trong lòng bàn tay hắn.

Dù đến giây phút cuối cùng, dù có trăm vạn ‘ác quỷ’ nuốt linh nhai xương, người kia chẳng thèm quan tâm đến mạng sống nhưng vẫn tính toán mọi cách để tạo một tầng ảo cảnh….

Dùng để lừa hắn đi.

Con đường mà hắn phá vỡ chính là lối ra khỏi trận.

Người hắn muốn giữ lại tụt lại xa xa phía sau.

Nháy mắt đó, những âm thanh cuồng loạn, bén nhọn và đau buồn kia bị kiềm chế thành xoáy lốc, bí bách trong trận, trước mặt hắn là ánh sáng cửa trận….

Hắn cảm giác có người đỡ sau ót mình khẽ đẩy hắn về phía trước một bước, dỗ dành khuyên bảo: “Đừng quay đầu….”

Trần Bất Đáo nói: Văn Thời, đừng quay đầu…..ta nhìn con rời đi.

Cái tên này được người kia đặt cho, cả đời này chỉ gọi nghiêm túc như thế đúng một lần.

Từ đó về sau không còn hồi âm nào nữa.

…..

Cảm giác tuyệt vọng trong hồi ức khiến cho người ta đau đến mức không muốn sống, gần như cầm lưỡi dao nhọn nhất khắc sống từng nét lên xương cốt. Và nó chồng lên khoảnh khắc hiện tại.

Nhưng khi Văn Thời ngẩng đầu lại chỉ có thể nhìn thấy bản thân đầy ắp cả thế giới.

Ảo cảnh tâm ma càng ngày càng rõ nét chân thực. Văn Thời có thể cảm nhận được người kia ngày càng suy yếu, làm thế nào cũng không thể nhìn thấy.

Hắn đột nhiên nắm chặt dây rối trên người, bàn tay kéo mạnh từ trên cao xuống.

Dây rối bị hắn nắm chặt dần nhuộm thành màu đỏ dưới sự cắt đứt đau nhói, máu đỏ tô điểm cho sợi dây chảy dọc xuống….

Khi chảy tới một điểm nào đó, toàn bộ ảo cảnh rung chuyển.

***

Ảo cảnh ngày càng dày đặc tầng tầng lớp lớp. Bên ngoài núi cao vẫn là núi, đồng cỏ um tùm vẫn cứ um tùm. Khắp nơi bỗng trở nên hoang vu vắng vẻ.

Tạ Vấn một mình đứng giữa mảnh đất hoang vu đó.

Trên ngón tay anh ta quấn sợi gai trắng như tuyết rối rắm hướng ra ngoài và buộc chặt lên một người khác.

Những bóng dáng trong tâm ma kia vờn quanh bốn phía từ đầu tới cuối có xa có gần, một số đang nói chuyện với anh, một số hiếm khi lại đang cười.

Thật ra anh rất tỉnh táo và biết rằng những thứ đó là giả.

Cho nên anh chỉ nghe chứ không lên tiếng trả lời.

Nghe người kia xấc láo không thèm gọi ‘sư phụ’ mà toàn gọi thẳng tên của anh, Trần Bất Đáo, Trần Bất Đáo, Trần Bất Đáo ….

Còn cả Tạ Vấn.

Tạ Vấn là tên thuở nhỏ của anh, đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, lâu đến mức ngay cả anh cũng chẳng nhớ rõ. Có một lần anh xuống núi làm việc, rõ ràng có đường núi thưa thớt người ở nhưng anh lại phá lệ tháo mặt nạ đi bộ một vòng trong thành, không biết là duyên phận hay là trùng hợp mà gặp phải Văn Thời.

Khi đó Văn Thời thường lang thang khắp nơi chứ ít khi quay về núi Tùng Vân.

Cảnh tượng tình cờ gặp mặt của thầy trò trong thế tục như này thật sự rất hiếm. Cho nên bọn họ đồng hành với nhau hơn nửa tháng, dọc đường giải lồng lớn lồng bé, thỉnh thoảng tìm chỗ đặt chân giữa thành trấn.

Lần đó lão Mao không đi theo nhưng Đại Triệu và Tiểu Triệu lại đòi xuống núi đi dạo này nọ. Hai con nhóc đó chỗ nào cũng tràn ngập tò mò nên không theo đuôi bọn họ mãi, chỉ bắt chước người dưới núi nhóm bếp đun nấu vài thứ chờ bọn họ về ăn lúc hoàng hôn mà thôi.

Chạng vạng tối ngày hôm đó, rừng núi ráng mây chiều, khói bếp lượn lờ. Khắp thành ngập tràn mùi khói lửa nhân gian.

Lúc bọn họ đi qua một con phố thì nghe thấy có người phụ nữ vịn song cửa sổ gào thét mấy câu, hai ba đứa nhỏ vội vàng ‘dạ?’ một tiếng rồi chạy vù qua trước mặt họ.

Văn Thời lùi một bước nhường đường, nhìn theo bóng dáng chạy xa của chúng rồi đột nhiên hỏi anh: “Tên người là gì?”

Câu này thật ra có hơi vô duyên, đồ đệ bình thường sẽ không hỏi tên trước kia của sư phụ là gì, dù sao đó cũng là chuyện riêng đã qua của anh.

Thực ra anh biết vì sao Văn Thời thường né tránh, rõ ràng muốn về núi Tùng Vân nhưng lại vội vã lướt qua dưới núi, cô quạnh không tiến vào trong hồng trần.

Anh thường đứng trên núi nhìn, trông thấy rất nhiều lần.

Ngày đó anh vốn không nên nói nhiều nhưng có lẽ bị mê hoặc bởi khói lửa nhân gian nên đã ngẫm nghĩ rất lâu, sau đó nói với Văn Thời rằng tên thật của mình là Tạ Vấn, thuở thiếu niên sống ở Tiền Đường, cơm ngon áo đẹp đã quen nên lười biếng đến ngũ cốc cũng không phân biệt nổi, theo cách nói ngày nay không chừng có thể gọi là “công tử bột”.

Nhưng đến cuối cùng thì Văn Thời vẫn chưa từng gọi cái tên phàm trần này của anh bao giờ.

Vẫn luôn gọi anh là Trần Bất Đáo, Trần Bất Đáo, Trần Bất Đáo …. 

Lần này quay về trần gian, anh vốn không có ý định đi tìm ai. Dù sao lúc đầu ở trong đại trận phong ấn, khi năm giác quan biến mất và linh thần tiêu tán, anh đã thấy mảnh linh tướng sạch sẽ kia thoát ra khỏi trận.

Đời này của anh ngoại trừ một hai lần vô tình khi tuổi mới hai mươi ra thì trước giờ chưa từng bói toán gì cả, nhân gian rộng lớn như thế, không hỏi chuyện sống chết, tới lui tự do.

Một lần phá lệ duy nhất chính là giây phút hấp hối kia.

Có người lại quá bướng bỉnh, cứ hướng mũi dao ngược vào trong khiến anh thực sự không yên lòng. Cho nên anh muốn nhìn tung tích của người kia ở một nghìn năm sau trước khi sa vào sự tĩnh lặng mãi mãi.

Anh nghĩ cũng tới lúc nên đầu thai rồi.

Sau khi đầu thai sẽ tự có số mệnh riêng, anh không thể ở lại lâu nên không muốn quấy rầy ai, vốn không có ý định đi tìm nhưng trước khi rời đi vẫn muốn nhìn một lần cuối.

Lần nhìn này suýt nữa không rời đi được.

….

Nhưng cuối cùng vẫn phải đi thôi, kết quả này đã được định sẵn từ nghìn năm trước. Thời gian chỉ có từng đó, tăng thêm một chút hồi ức không cần thiết thực sự rất hại người.

Chuyện nên làm đã làm xong, linh tướng thất lạc khắp thế gian của Văn Thời cũng đã tìm về đủ. Trận tẩy linh giúp anh hấp thụ toàn bộ thứ trong hồ Thanh Tâm vào trong cơ thể, cũng bao gồm cả những linh tướng thất lạc đó.

Anh chỉ cần tách một mảnh của Văn Thời từ trong biển trần duyên và độ sang cho cậu là kết thúc tất cả.

Sau này sẽ không còn thấy nhau nữa.

Hấp thụ sương đen cuồn cuộn khiến linh thần ngày càng yếu ớt, cơ thể này cũng dần không chống đỡ nổi nữa. Sợi dây nhỏ trên cổ tay Tạ Vấn đột nhiên đứt rời, chuỗi hạt lăn đầy trên đất.

Chữ Phạn lưu chuyển trên người anh cũng bắt đầu chấn động không ngừng, vị trí ngực tràn ra mấy giọt máu đỏ.

Điểm yếu của con rối ở ngay chỗ này, một khi bị tổn thương thì sẽ bắt đầu khô hóa.

Đại bàng Kim Sí rít lên, cơ thể bùng lửa lan từ mép lông vũ vào trong, những nơi lửa liếm qua bắt đầu nhăn nheo co rúm lại giống như gỗ mục khô héo.

Tạ Vấn cũng phải chịu đựng quá trình này bắt đầu từ đầu ngón tay trái lan thẳng tới cánh tay và bả vai….

Nhưng áo trắng áo bào đỏ rộng lớn chấm đất đã giúp anh che chắn một chút.

Anh dường như không có cảm giác gì, vẫn nhắm mắt tìm kiếm mảnh linh tướng của Văn Thời từ trong đám trần duyên dày đặc.

Dù ngay lúc này nửa người đã khô héo, bờ môi tràn ngập mùi máu, anh vẫn đứng đó. Thậm chí còn không quên bọc cho mình một ảo cảnh che mắt ngăn cách tất cả những người khác ở bên ngoài, tránh cho bọn họ trông thấy cảnh tượng này lại bị hù dọa.

Anh giống như một gốc cây cô độc, từ một người cường tráng trở nên hao gầy.

Dấu vết mục nát đã sắp lan tới cổ.

Tạ Vấn cuối cùng cũng tìm thấy linh tướng ẩn nấp trong đám sương đen, nhưng lại phát hiện khác hoàn toàn so với tưởng tượng của anh…

Con rối anh thả ra ngoài tìm kiếm khắp thế gian nhiều ngày chỉ phát hiện hai nơi có vết tích linh tướng của Văn Thời, một là cửa tiệm Ba Mét, hai là ngay tại đây.

Ở tiệm Ba Mét chỉ là mảnh vụn, đáng ra chỗ này phải có hơn nửa linh tướng chứ.

Nhưng thứ anh tìm thấy hôm nay lại vẫn chỉ là một mảnh vỡ.

Vậy phần còn lại đâu?

Tạ Vấn ngây người, mày nhíu chặt, rốt cục cũng có vẻ sốt ruột.

Anh nhắm mắt một lần nữa, tiếp tục tìm kiếm trong sương đen.

Anh có thể cảm nhận được bản thể linh thần trong đại trận phong ấn đang chậm rãi yếu ớt như ngọn nến sắp tắt do dẫn sương đen qua không ngừng.

Cơ thể anh cũng ngày càng cứng đờ, chỉ thêm chút nữa thôi là sẽ hoàn toàn biến thành gỗ mục.

Anh định kéo Văn Thời vào để độ mảnh vỡ linh tướng mới tìm được trước. Nhưng lại nghe thấy đại bàng Kim Sí đã khô mục đột nhiên hót vang, mép cánh lại xuất hiện một vệt sáng vàng lần nữa.

Ngay sau đó anh phát hiện trên cổ mình đã không còn dấu vết khô hóa nữa, chúng dần biến mất từ cằm dưới đến bả vai rồi ngừng.

Lặp đi lặp lại như thế đến mấy lần.

Cảm giác từ sống tới chết rồi lại từ chết tới sống không hề dễ chịu tý nào, hệt như bị người ta siết cổ họng và lửa đốt tim nhiều lần.

Nhưng Tạ Vấn cũng không chú ý tới sự đau đớn này.

Anh đứng thẳng người ở nơi đó, sa vào trong sự sững sờ chưa bao giờ có. 

Bởi vì anh biết tình huống sống sống chết chết dị thường này là chuyện gì——-

Đó là sự giằng co, mỗi khi linh thần của anh muốn tắt lụi là lại có một thứ bảo vệ, duy trì và ép nó tồn tại ở thế gian này.

Có lẽ không chỉ trong giây phút này, cũng không chỉ trong ngày một ngày hai…

Mà là ép anh ở lại hơn một nghìn năm.

Khoảnh khắc nhận ra kia, Tạ Vấn gần như vội vàng túm mảnh vỡ linh tướng ẩn nấp trong thể xác thử thăm dò.

Anh vốn muốn thử xem mảnh vỡ linh tướng này có thể sinh ra mối liên hệ với đại trận phong ấn bên kia hay không. Không ngờ khoảnh khắc tiến vào anh lại nghe thấy tiếng khóc của vạn quỷ, thấy được cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ…

Đó là ngày anh bị phong ấn.

Vẫn là mảnh đất hoang vu tám trăm dặm, yêu ma quỷ quái tụ tập làm loạn.

Nhưng đó không phải là hình ảnh trong trí nhớ của anh, mà của Văn Thời.

Anh bất cẩn nhìn thấy ký ức của Văn Thời trong mảnh vỡ linh tướng kia, thế là biết được một số chuyện mà anh chưa hề hay biết——-

Anh thấy mình tạo một tầng ảo cảnh che mắt lừa Văn Thời phá mở một con đường thoát ra khỏi trận, lảo đảo bước ra ngoài.

Anh nghe thấy mình nói với Văn Thời: Đừng quay đầu….

Văn Thời, đừng quay đầu….ta nhìn con rời đi.

Đủ loại trần duyên vào thời khắc ấy tạo thành xoáy lốc choáng ngợp và tập trung về phía anh, chậm rãi chôn vùi vào trong cát bụi cùng anh.

Anh cứ tưởng đây chính là kết thúc rồi….

Cho tới hôm nay, tới giờ phút này anh mới biết được….

Khi năm giác quan biến mất và linh thần của anh tiêu tán, kéo theo toàn bộ sương đen bao quanh vùi vào trong sáu thước đất vàng, người mà anh một lòng tưởng rằng đã rời khỏi trận, người mà anh vẫn không buông bỏ được khi sắp rời đi đã điên cuồng nắm chặt cành mai trắng dùng để che mắt trong sương đen cuồn cuộn và gió lốc rít gào.

Anh trông thấy máu nhuộm đỏ cơ thể Văn Thời, đôi mắt cậu vằn tia máu đứng thẳng người quăng ra một con rối sạch sẽ không nhiễm bụi trần, thay mình rời trận nhằm đánh lạc hướng, sau đó mười ngón tay chụm vào trong, hai tay quấn đầy dây rối vọt về phía bản thân mình.

Anh trông thấy Văn Thời cúi đầu, cực kỳ yên lặng nhưng lại điên cuồng găm từng sợi dây rối vào trong cơ thể mình, sợi nào sợi nấy như móc câu bám chặt vào linh tướng.

Một giây sau, muôn vàn sức mạnh bộc phát cùng lúc.

Mọi người đều nói khi người trần đột ngột đổ bệnh nặng hoặc tuổi thọ đã hết thì linh tướng sẽ bất ổn, những oán sát vấn vương sâu nặng nhất kia sẽ đổi khách thành chủ tạo thành một cái lồng.

Nếu như vừa khéo có những sinh linh khác ở xung quanh thì sẽ dễ bị kéo vào cùng một chỗ.

Đời này của Tạ Vấn đã tiến vào và giải vô số lồng, tiễn đưa vô vàn người, cũng đã gặp không biết bao nhiêu linh tướng.

Đây là lần đầu tiên anh thấy có người lột sống linh tướng của bản thân để nó biến thành lồng, bao bọc cả anh và đại trận phong ấn vào cùng một chỗ.

Người đời thường nói có một vài lồng oán sát nặng nề, thậm chí có thể tồn tại trên thế gian mười năm, trăm năm.

Nếu như nặng hơn một chút thì có thể tồn tại lâu hơn một chút hay không?

Còn những mảnh vỡ linh tướng đó bị đánh tan ngay khi lột xuống, theo đám sương đen còn sót lại tràn vào trong trần gian….

Từ đó bịn rịn quyến luyến hơn một nghìn năm.

Một nghìn năm…

Chỉ độ linh thôi đã đau đến mức không muốn sống, thế thì cảm giác lúc tách linh tướng sẽ ra sao?

Tạ Vấn hoàn toàn không dám nghĩ tiếp…

Rõ ràng anh không nỡ để người kia đổ một giọt máu.

Anh không nỡ để người kia đổ một giọt máu nhưng kết quả lại như thế này.

Trong nháy mắt đó, anh dường như nghe thấy người trong tâm ma ảo cảnh nở nụ cười, khàn giọng bảo: “Nhìn đi, tôi cũng lừa anh một lần đấy thôi.”

Tạ Vấn ngẩng đầu lên, mãi lâu sau mới mở mắt.

Giây phút thoát ra khỏi hồi ức, Văn Thời siết chặt sợi dây rối nhuộm máu tươi xông qua ảo cảnh che mắt, ngã nhào vào trong.

Hắn vẫn chỉ có thể thấy những thứ mà Tạ Vấn nhìn thấy, ngoại trừ bản thân Tạ Vấn.

Cho nên hắn hệt như một tên mù, ánh mắt chuyển động bốn phía, mờ mịt không có tiêu cự.

Yết hầu của Tạ Vấn hơi nhúc nhích, đột nhiên duỗi tay tóm lấy hắn.

Văn Thời chợt sững sờ, lập tức nắm ngược lại.

Hắn tóm chặt như muốn khắc vào tận sâu trong xương tủy vậy. Khoảnh khắc tìm thấy người, dường như hắn không chống đỡ nổi mà quỳ một chân xuống đất.

Hắn cúi thấp đầu, cuống họng khàn đến mức nói không nên lời, chỉ mấp máy bờ môi.

Tạ Vấn cũng quỳ một chân xuống theo rồi nghiêng đầu lắng nghe.

Anh nghe thấy Văn Thời khàn giọng bướng bỉnh nói: “Tôi nhớ ra rồi…..Tôi đã nhớ ra rồi, anh không đi được đâu.”

Trái tim Tạ Vấn đau đến mức nát bét.

“Anh không đi nổi đâu.” Văn Thời nói.

Tạ Vấn chớp mắt, khàn giọng trả lời: “Ừ, không đi nổi rồi.”

Kể từ khoảnh khắc bắt đầu của một nghìn năm trước mà hắn không hay biết, cả hai đã dây dưa với nhau, một người không chết một người lại không chịu ngừng nghỉ, cuối cùng cũng không đi nổi nữa.

Tạ Vấn đỡ cằm Văn Thời để hắn ngẩng đầu lên chút, sau đó nhỏ giọng bảo: “Cậu vẫn còn mảnh vỡ linh tướng ở chỗ tôi, tôi độ cho cậu.”

Lúc nói lời này, Tạ Vấn tháo bỏ dây rối trên người Văn Thời.

Những sợi dây gai dài mỏng lấm lem vết máu, đỏ trắng đan xen rủ xuống đầy đất.

Độ linh cần dùng máu để nuôi.

Dấu vết mục nát trên người Tạ Vấn chưa biến mất, nửa người anh vẫn khô héo, ngón tay hệt như xương trắng gầy lêu nghêu, vốn dĩ không nặn được ra giọt máu nào.

Anh ngó nghiêng trên người mình, thế mà không tìm được chỗ nào có thể rút được máu sạch sẽ ra.

Tạ Vấn thở dài như đang cười khổ, ngón tay xương khô miết nhẹ bờ môi tái nhợt không có sức sống của Văn Thời. Anh cụp mắt lẳng lặng nhìn một lát sau đó cắn đầu lưỡi, nghiêng đầu rướn người tới….

Ngày hôm nay giống hệt ngày đại trận phong ấn xuất hiện.

Ảo cảnh trong trận chồng chất ngổn ngang, cỏ dại mọc đầy đất, biển máu ngoằn ngoèo suốt tám trăm dặm, gỗ mục rậm rạp.

Anh quỳ gối hôn hồng trần.