Phẫn Tâm

Chương 11

Lại Mỹ Vân mặt đầy nước mắt, bước chân lạnh chạng chạy ra ngoài cửa. Lý Tử Đình chạy theo can ngăn, còn có Dương Siêu Việt chạy theo cả đường. Cô chạy mãi đến Đông viện, mọi người đều không muốn khuyên ngăn nữa, chỉ còn lại mình cô. Một mình vọng trời đêm, không biết đêm nay là đêm nào.

Từ ngày quyết định giải độc, Lại Mỹ Vân luôn vô cùng cẩn thẩn, chỉ sợ bản thân bị lộ. Sau đó tự mình chịu đựng ngày ngày đêm đêm, không dám rơi lệ không dám đau khóc, càng ngày càng nhẫn nhịn, cơ thể càng tiều tụy.

Mạnh Mỹ Kỳ nghe thấy tiếng động không hay, hoảng loạn nhanh chóng chạy khỏi phòng, đi qua cửa Đông viện, ngăn cản thị vệ đi thông báo, trên hành làng tâm tối đi đến phòng xem thử.

Cô dường như đã thấy được Lại Mỹ Vân, đóng chặt cửa sổ, một chút ánh nến cũng chưa từng thấy sáng.

Lại Mỹ Vân ngồi trước một cái bàn cách cửa sổ không xa, từ trong tay áo lấy hai đoạn bị đứt của cây sáo ra, giữa vết đứt có vết máu, là do gỗ đứt tạo thành mũi nhọn.

Cô muốn đưa tay sờ nó, nhưng chỉ vừa chạm vào cây sáo, đột nhiên lại truyền đến cản giác đau, ngón tay dừng ở giữa không trung.

Cuối cùng cô đứng dậy mở tủ nhét hai đoạn của cây sáo vào trong góc nhỏ. Nhưng trong tay vẫn cầm chặt một thứ gì đó.

Ngày hôm sau.

Mạnh Mỹ Kỳ đứng trước phòng Lại Mỹ Vân định thần lại rồi mới gõ cửa đẩy nhẹ đi vào.

Ánh nắng từ từ rọi vào, cuối cùng cũng xua tan đi bóng tối bao trùm cả căn phòng, Lại Mỹ Vân ngồi cúi người ôm hai chân ở góc phòng, đầu vẫn luôn nằm trên đầu gối, nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu. Nhìn dáng vẻ, dường như đã ngồi ở đó được cả đêm rồi.

Lúc mở cửa ra, hàn khí bên ngoài phòng theo bước chân của Mạnh Mỹ Kỳ mà vào, thổi bay mái tóc dài, chút ý lạnh lẽo tiến vào cơ thể Lại Mỹ Vân.

Mạnh Mỹ Kỳ hết hồn, nhanh chóng lấy chăn trên giường trùm lại cho Lại Mỹ Vân.

"Cậu điên rồi! Chẳng lẽ ngoài Tử Ninh không ai quản được cậu nữa sao?"

Nghe thấy tên của người đó, Lại Mỹ Vân mới ngẩng đầu dậy, giọng nói khàn dữ dội.

"Mỹ Kỳ, cậu ấy có phải hận mình lắm không..."

Mạnh Mỹ Kỳ nhìn ánh mắt của cô thở dài, nhẹ nhàng nói:

"Dương Vân Tình đã chỉnh lại xương khớp tay cho cậu ấy rồi, tay bị thương đã bôi thuốc rồi, không sao đâu..."

Câu nói này không khiến cho Lại Mỹ Vân thả lỏng mà còn kích động hơn. Nước mắt rơi xuống, ướt hết cả khuôn mặt. Nhưng lại không phát ra tiếng gì, cũng không có biểu cảm, trong lời nói có chút run:

"Cậu ấy chắc chắn sẽ hận mình thấu xương..."

Lại Mỹ Vân tuy không thường khóc, nhưng mỗi lần khóc đều khiến cho người ta đau lòng, người ta thương xót. Nước mắt vẫn rơi xuống, thấm ướt cả tấm chăn.

____________

Ngày thứ ba mươi bảy.

Gió Bắc thổi về mang theo sự ai oán, từng đợt từng đợt tuyết lớn rơi xuống, dưới cái tiết trời lạnh đông, những giọt nước trên tán cây như những lưỡi kiếm sắt nhọn.

Lại Mỹ Vân kéo cửa phòng ra, cả người mang theo hàn khí đi vào, Tử Ninh vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng ngơ ngác.

Không biết từ khi nào, bên ngoài bắt đầu có đầy hoa tuyết từ từ rơi xuống. Nàng nhớ phần kí ức của mình dừng lại ở đầu thu, phút chốc giờ đã vào đông rồi.

Nàng ngắm tuyết bên ngoài, ngắm đến thất thần.

Lại Mỹ Vân nhẹ bước đến trước mặt cô. Tử Ninh hơi lui người về phía sau, hàn khí theo người của Lại Mỹ Vân truyền đến khiến nàng lạnh đến tự ôm hai tay mình, cúi đầu, vùi đầu vào đầu gối, cả người cuộn thành một khối, vai có hơi run.

Lại Mỹ Vân nhìn ánh mắt của nàng, đột nhiên cười lạnh, đưa ngón tay lên từ cổ nàng vuốt xuống, nhưng không có ý dừng lại lâu, chỉ là chạm nhẹ vào xương quai xanh của nàng, động tác đột nhiên dừng lại.

Đã chạm tới nơi mà Bạch Long Cốt để lại sẹo, Tử Ninh cả người run lên vì đau rát, nhưng lại nhịn không phát ra tí âm thanh nào.

Lại Mỹ Vân nhìn dáng vẻ của nàng đã ở bên bờ sụp đổ nhưng lại ráng cắn răng chịu đựng như vậy, lực cánh tay lại mạnh hơn mấy phần.

Tử Ninh cuối cùng vẫn không nhịn được, nhỏ tiếng rên.

Lại Mỹ Vân tim như đau cắt, từ từ thả nàng ra.

Tử Ninh mất đi sự chịu đựng, cả người ngã xuống chiếc giường êm, tóc xoã xuống, cả người đều run rẩy dữ dội, hai tay nắm chặt chăn phía dưới, chiếc chăn bị nắm chặt đến mức lưu lại vết hằng do móng tay nàng gây ra.

Tử Ninh đã lạnh đến mức toàn thân run rẩy đổ mồ hôi lạnh, cảm giác tê rát từ các vết sẹo từng đợt từng đợt truyền đến. Nếu đã sống không bằng chết, vậy tại sao không...

Không biết từ lúc nào hoàng hôn bên ngoài đã lặn xuống, nhường chỗ cho bóng đêm.

Đôi mắt Tử Ninh thất thần nhìn Lại Mỹ Vân, ánh sáng nhỏ trong mắt nàng vừa ảm đạm vừa nhỏ bé. Giống như ánh sao nhỏ bé giữa bầu trời đêm. Rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng lúc này lại khiến cho người ta không cách nào chạm vào.

Tử Ninh cắn chặt môi, cả người run rẩy cứ như chỉ cần chạm vào một cái là sẽ vỡ.

Lại Mỹ Vân bước đến gần, dùng tay nâng gương mặt trắng của Tử Ninh lên, dữ dằn nói:

"Thân là kiếm chủ tu luyện hệ băng tuyết nhiều năm, chắc sẽ rất thích tuyết? Nhìn bên ngoài xem, chút nữa chắc sẽ nhuộm trắng cảnh vật, tuyết rơi hoá vũ. Có lẽ, ngươi càng thích hơn?"

Còn chưa đợi Tử Ninh hiểu được hàm ý trong câu nói, nàng đã bị lôi ra đến cửa, Lại Mỹ Vân nhanh chóng quay lại kéo tay Tử Ninh lôi ra ngoài, vứt nàng dưới đất tuyết lạnh lẽo.

Từ ngay lúc nàng ngã xuống, cái lạnh cắt da đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Cô ngã vùi xuống mặt tuyết, đến hơi thở cũng hoá thành sương. Tuyết bay đầy trời cứ thế mà rơi xuống, từng chút từng chút, mang theo hàn khí hoà vào da thịt của con người.

Đây chính là hàn ý mà nàng không thể thấu được, lại ở trong lúc mất đi nội công triệt để trở thành nỗi đau thấu xương, cả sân viện rộng lớn, giờ chỉ còn lại cô độc mình nàng cùng với âm thanh tuyết rơi vô tình.

Sự tê liệt dần truyền đến tứ chi, tiến vào tận đáy tim. Nàng bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, mệt đến mức không còn tí sức lực nào để đứng lên. Theo bản năng của mình nàng từ từ tĩnh lặng lại, vọng về hướng ánh sáng yếu ớt dần mất đi của căn phòng, đợi bóng tối bao trùm.

Lại Mỹ Vân sau khi lạnh lùng đóng mạnh cửa lại, sự ấm áp cuối cũng của ánh hoàng hôn cũng lụi tàn. Cô từ từ bước xuống bật thềm, rút thanh kiếm sắt nhọn ở sau lưng ra. Hành lang không biết từ khi nào xuất hiện thêm năm kiếm khách cùng tuổi với cô.

Với tình trạng của Tử Ninh hiện giờ, đừng nói là sáu nhát kiếm, chỉ cần một chiêu thức nhẹ cũng có thể hạ bệ cô nàng kiếm.

Cho nên mỗi người họ đều không dùng đến một phần mười công lực, sáu loại chân khí tề tụ trên mũi kiếm của Lại Mỹ Vân.

Khi những người khác đã cất kiếm vào vỏ thì kiếm của Lại Mỹ Vân một phát hướng thẳng về phía trước, thoát khỏi tay mà lao đến Tử Ninh.

Mũi kiếm sắt nhọn xuyên qua vai cô, góc độ từ dưới hướng lên trực tiếp kéo theo Tử Ninh dính chặt lên thân cây cổ thụ khô gần phía sau.

Cả thân cây khô không có sức sống, máu tươi thuận theo hoa văn sần sùi của cây chảy xuống. Cái cây trăm nay không thấy ra hoa đó, bây giờ đã được khoác lên nửa thân dưới một chiếc áo màu máu tươi. Máu chảy từ mũi kiếm mà xuống. Sợi dây treo ngọc bội trên thanh kiếm của Lại Mỹ Vân là do đích thân Tử Ninh thắt, do bị dính theo cán kiếm không động đậy được, nhuộm đỏ màu máu.

Trên đỉnh đầu là bạo tuyết, sau lưng là thân cây khô cằn, mái tóc xoã loạn đầy máu cùng với tuyết dính lên mặt, ánh mắt thâm quầng, gần đen đến mức không thấy rõ đôi mắt.

Trường kiếm xuyên qua vai trái mang theo hàn khí lạnh cắt xương, nàng dường như đã đau đến mất đi ý thức, hai chân lơ lửng trên không, không ngừng giằng co tìm chỗ để đặt xuống, mãi không có tác dụng chỉ đành để mình bị treo trên cây.

Lại Mỹ Vân nhìn người đó bị treo trên cây, cơ thể gầy gò, mặt trắng bệch, nhìn theo nhất cử nhất động của nàng, nhìn dáng vẻ bất lực của nàng. Ánh mắt tối đen sâu không thấy đáy, mang theo chút bi ai.

Lại Mỹ Vân từ từ đi đến trước mặt nàng cười nhẹ nói:

"Chịu đựng như vậy, có ý nghĩa gì chứ?"

Tử Ninh hít thở khó khăn, tốn sức ngẩng đầu lên nhìn Lại Mỹ Vân.

Lại Mỹ Vân yên tĩnh đợi nàng trả lời. Tử Ninh thần trí lúc này đã trở nên mơ hồ, cổ họng không ngừng chuyển động, nhưng lại vẫn cố gắng ngậm chặt miệng lại, bởi vì nếu mở miệng ra cũng chỉ có máu.

Giữa đôi mày nhiễm sắc tuyết trắng.

Lại Mỹ Vân híp mắt lại, không đợi Tử Ninh trả lời nữa, đưa tay nắm lấy trường kiếm, cán kiếm lúc này dính đầy máu, rất trơn không dễ cầm, cô không hề rút ra, mà thậm chí còn thuận thế đâm sâu hơn.

Tử Ninh đến sức để kêu đau cũng không có.

Thân thể nhuộm máu đỏ đó rơi xuống, máu tươi ấm nóng hoà vào đất tuyết lạnh giá, một cánh hoa trên trán mất đi. Sân viện lúc này là một bức tranh tuyết trắng được điểm xuyết bởi máu tươi.