Tử Ninh từ từ lấy lại được tri giác, mơ mơ màng màng cảm giác đầu óc liệt ra, mặt hơi nóng, ánh mắt cũng hơi trầm xuống, đến mức khó mở lên được.
Cảm giác đau đớn truyền ra khắp người, trong mê mang cả người như mềm nhũn cả ra, giống như một hồ nước êm ả vậy, không có chút sức lực dư thừa nào. Cảm giác được thoát ly, bay lơ lưng phiêu bạc giữa không trung.
Tử Ninh nhẹ nhàng muốn thử duỗi thẳng bản thân ra, nhưng lại phát giác nỗi đau toàn thân chỗ nào cũng khó chịu. Vai trái càng là một nỗi đau xé liệt, tứ chi hoàn toàn không nghe lời, đến tay cũng không đưa lên được.
Thời hạn bốn mươi chín ngày càng lúc càng gần, tình trạng sức khoẻ của Tử Ninh càng lúc càng kém, độc tính của Phẫn Tâm cũng đã ăn sâu vào trong cơ thể nàng, đã thâm nhập và kinh mạch và máu thịt.
Cả người Tử Ninh bắt đầu phát run, xương cốt trong người cứ như tầng tầng bị bẻ gãy, sau đó lại bị ghép lại một cách đau đớn. Nỗi đau đến lật núi đổ biển như sóng thủy triều từng cơn từng cơn dữ dội cuốn nàng đi, rồi lại đập mạnh về.
Trước mắt bây giờ là một mảng mơ hồ, tay ở phía sau run rẩy tìm kiếm, sau khi phát hiện phía sau mình là tường. Nàng nghĩ cũng không nghĩ đã đập đầu qua đó, thử chuyển dịch nổi đau toàn cơ thể lên phía trên đầu.
Lần đầu tiên, đầu nàng xuất hiện một vết bầm tím xanh.
Lần thứ hai, trên trán đã ẩn hiện vết máu.
Lần thứ ba, trên bức tường đã nhuộm đỏ một mãng máu.
Phát công kích cuối cùng của mình khiến nàng trực tiếp ngã ra giường, dựa vào cạnh giường từ từ rơi xuống. Một cánh tay ôm chặt lấy ngực, một tay khác nắm chặt lại, trên lòng bàn tay toàn là vết hằng và vết máu.
Trán nàng toát đầy mồ hôi làm ướt cả trán, ướt luôn phần tóc dư ra, ướt cả hai cánh hoa đỏ rực vẫn luôn ngự trị trên trán.
Tử Ninh càng lúc càng thấy đau đầu, trong mê mang nàng nghe thấy tiếng cửa mở vội. Nàng theo phản ứng nhìn ra bên ngoài. Quầng thâm mắt lúc này vô cùng trầm trọng. Chỉ có thể mở một tí, vô số ánh sáng chiếu vào mắt nàng.
Người đến bước thẳng tới trước mặt nàng, nàng vừa đưa tay lên đã bị nắm lấy, một cánh tay khác nhéo mặt cô ép nàng uống một viên thuốc.
Thuốc vừa vào miệng lặp tức tan ra, từ từ làm dịu đi sự đau rát trong cổ họng, miệng nàng từ từ động đậy nuốt hết phần thuốc dư xuống, ý thức dần được mất đi....
Màn đêm đen tối cuối cùng cũng qua đi, bình minh vẫn rực rỡ sáng chói.
Dường như đã trải qua rất lâu, lâu đến mức nàng tưởng rằng mọi thứ chỉ là bản thân trải qua một trận hoang tưởng. Chỉ cần đợi nàng tỉnh dậy, mở mắt ra. Thì gương mặt đẹp đẽ với hai lúm đồng tiền đó vẫn sẽ xuất hiện cùng với làn gió ấm áp, quay đầu cười một cái như ánh dương, ánh mắt trong như chứa cả bầu trời đêm.
Tử Ninh từ trong cơn đau đớn từ từ định thần lại, nàng không biết bản thân đã hôn mê bao lâu rồi, vừa quay đầu qua đã thấy Lại Mỹ Vân cúi người ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm mình.
Lại Mỹ Vân nhìn Tử Ninh chỉ để lại ánh mắt mang theo hàm ý sau đó liền quay đầu rời đi.
"Thất Thất..."
Lại Mỹ Vân ngẩng đầu, bước chân trở nên rất nhanh, cô đã không biết dừng lại nữa. Đã đóng cửa lại nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng Tử Ninh đang ở phía sau gọi cô. Tay bất giác nắm chặt tay áo, theo bản năng dừng chân lại.
"Thất Thất" chỉ có Tử Ninh mới gọi cô như vậy.
Chỉ có nàng ấy.
Bởi vì sinh thần cô vào ngày bảy tháng bảy, cho nên tên thường gọi của Lại Mỹ Vân được đặt là Tiểu Thất, tất cả mọi người đều gọi cô như vậy, Tử Ninh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đặt ra một cái tên "Thất Thất" độc nhất vô nhị tặng cho cô.
Chỉ có hai người họ biết cái tên này.
"Cậu đừng đi..."
Lúc nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Lại Mỹ Vân, tất cả cảm xúc đều dồn lên đầu cô, Tử Ninh cuối cùng cũng không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
"Có thể nói cho mình biết... Rốt cuộc là vì sao không?"
Nhìn thấy bóng lưng cương liệt của Lại Mỹ Vân, nàng đột nhiên không biết nên nói gì, nàng hoàn toàn không biết bản thân nên giải thích cái gì, cũng không biết nên giải thích như thế nào. Nàng dựa vào tường, cố gắng thở đều.
Lúc nãy khi cơ thể của Tử Ninh phát tác độc tính, Lại Mỹ Vân vẫn luôn đứng ngoài cánh cửa sổ chưa khép chặt, tim đập mãnh liệt, tay không ngừng nắm chặt lại rồi thả ra tạo thành các vết hằng đỏ trên lòng bàn tay. Mắt nàng xuất hiện đầy tơ máu, cắn chặt răng chịu đựng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phát ra tiếng.
Nhìn mặt Tử Ninh đầy vết máu, dáng vẻ đau khổ đến sắp chết, trong tim Lại Mỹ Vân cũng đau như chảy máu, trong ánh mắt là sự bi thương vô tận. Cô cắn răng lấy lại cảm xúc, đã định thần lại từ sự xúc động khi nãy, ánh mắt khôi phục lại sự lạnh lẽo, đến lời nói cũng như mang theo băng khí.
"Tự ngươi cũng đã nhìn thấy, không cần ta phải nói nhiều."
Tử Ninh sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ nghe thấy lời này của Lại Mỹ Vân, trong lòng như lạnh lại, vết thương trên vai trái lại trở nên đau đớn.
Nàng cố gượng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lại Mỹ Vân, giống như từ biểu cảm của cô ấy nhìn ra gì đó.
"Không, cậu đang lừa mình, có đúng không? Từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn lừa mình, tất cả mọi thứ này đều không phải là thật! Các cậu... Các cậu căn bản không thể giấu được mình! Nếu như các cậu muốn mình chết, vậy tại sao lại bôi thuốc cho mình? Vết thương thối rửa, bị ăn mòn đến chết không phải hợp với ý các cậu sao? Tại sao phải lãng phí nhiều thứ như vậy chứ?"
Lại Mỹ Vân không ngờ được, suy nghĩ của Tử Ninh lại có thể rõ ràng đến mức này, những lý do vốn đã nghĩ sẵn để nói giờ đã không còn tác dụng, mũi cô hơi cay, ánh mắt đột nhiên hoảng loạn muốn thoát khỏi ánh nhìn kiên định của Tử Ninh.
Tử Ninh vẫn cố gắng gượng cơn đau, ngữ khí y cũ vẫn rất bình tĩnh.
"Xin cậu nói cho mình biết lý do, có được không?"
Lại Mỹ Vân sau một lúc trầm mặt, nở nụ cười lạnh, mặt hơi ngước lên.
"Không! Ngươi sai rồi."
Lời nói của cô không rõ ràng mấy nhưng lại mang theo một lực đạo, tàn nhẫn đánh lên niềm hy vọng của Tử Ninh.
"Đã từng, rõ ràng đã có rất nhiều manh mối rõ ràng như vậy... Bởi vì chúng ta trong lòng có sự tin tưởng... Cho nên, tất cả chúng ta đã bị ngươi lừa."
Lại Mỹ Vân không gấp gáp, trong phòng đi đến hai bước, ánh mắt mang theo sự ảm đạm, từ từ cúi người xuống, kề bên tai Tử Ninh, ngữ khí mang theo sự băng lạnh, đột nhiên dùng lực nói:
"Chỉ cần nghĩ đến mọi thứ trước đây, chúng ta lại hận không thể cắt đứt ruột gan ngươi, tại sao lại dễ dàng tin ngươi như vậy? Tại sao muộn như vậy mới biết được chân tướng? Cho nên chúng ta mới giữ lại cái mạng của ngươi, chính là không muốn ngươi dễ dàng chết như vậy, giữ lại để chúng ta từ từ giày vò... Đúng rồi, ta vẫn còn muốn nói với ngươi câu, thứ đáng buồn nhất trong đời này là gì có biết không? Chính là nghĩ mình chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng người khác..."
Tử Ninh như từ từ hiểu ra thanh bạch. Đôi mày Lại Mỹ Vân thẳng tắp sắt như lưỡi đao vậy, lời nói cứ như mũi tên sắt nhọn, từng chữ từng chữ đâm xuyên qua tim của Tử Ninh, khiến nàng chỉ có thể đứng yên một chỗ đau đớn, khó khăn lắc đầu:
"Không, không phải như vậy..."
Ánh mắt của Tử Ninh dần rời khỏi Lại Mỹ Vân, đôi mắt đó tối lại như bị bóng đêm vô tận chiếm lấy.
Lại Mỹ Vân buông tay đang nắm chặt Tử Ninh ra.
"Xin cậu nói cho mình biết... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi thứ rốt cuộc là như thế nào? Đừng để mình giống một con ngốc có được không?"
Tử Ninh không ngừng thở, ánh mắt giống như một đứa trẻ vô tội không biết làm gì.
"Là... Là mình làm sai cái gì sao?"
Tử Ninh bi thương nhìn Lại Mỹ Vân, ép nổi đau khổ và chua xót trong lòng xuống, đón lấy ánh mắt của cô, từng chữ từng chữ nói:
"Nếu như có nguyên do hiểu lầm gì, liệu có thể hỏi mình trước, có thể thử nghe mình giải thích có được không?"
Tử Ninh cố gắng giải thích, cứ như nói thêm một câu thì sẽ có thể làm ánh mắt của Lại Mỹ trở nên dịu dàng một chút. Khoé mắt nàng lúc này đầy nước mắt, đầy sự cầu xin và bi ai, giọng nói phát run, ngữ khí càng lúc càng nhỏ, dường như nàng nhỏ bé như một hạt bụi vậy, cầu xin sự giúp đỡ của Lại Mỹ Vân.
"Đây là... Là ai bắt cậu phải làm như vậy, cậu có điều gì khó nói sao? Có thể nói cho mình biết không?"
Chân tướng ngay trong miệng, sắp bị nói ra rồi, Lại Mỹ Vân bi ai nhắm mắt lại, trong lòng đau đớn, nhịn rất lâu cuối cùng vẫn không chịu nói ra.
Tử Ninh nhìn ánh mắt từ từ mở ra của Lại Mỹ Vân, ánh mắt luôn nhìn xuống phía dưới, không biết đang nghĩ gì. Trong lời nói nàng đột nhiên mang theo hàn khí bức người, không khí cũng bị nàng làm lạnh lẽo hơn:
"Cậu nhìn vào mắt mình... Mau nhìn vào mắt mình!"
Giọng của Tử Ninh rất trầm nhưng cư như bị bộc phát vậy. Nàng lấy sức đứng dậy, tay kéo lấy Lại Mỹ Vân cứ như ép cô ấy đối mắt với mình.
Lại Mỹ Vân kéo tay ra, nhưng cứ như không có sức lực, không thể kéo ra được.
"Cậu nhìn vào mắt mình nói cho mình biết, mỗi một câu mà cậu nói đều là thật! Những thứ cậu làm là thật sự phát ra từ nội tâm! Cậu cũng không còn bất cứ tình cảm gì với mình... Nhìn vào mắt mình, nói!"
Lại Mỹ Vân chưa từng thấy Tử Ninh như vậy, cô vội quay đầu ra chỗ khác, bởi vì quá gần, cô hơi lùi về phía sau, cứ như bị ánh mắt của Tử Ninh làm đau đớn vậy.
"Tại sao... Tại sao đến dũng khí nhìn mình một cái cũng không có?"
Tử Ninh dùng lực tay mạnh hơn, kéo Lại Mỹ Vân lại, ôm thật chặt vào lòng, cánh tay cứng như bàn thạch, dịu dàng xoa lưng Lại Mỹ Vân, ngữ khí dịu dàng có hơi run:
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói cho mình biết có được không? Xin cậu đừng đẩy mình ra, mình không muốn cậu phải một mình gánh lấy, cậu đừng như vậy có được không? Xin cậu nói cho mình biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
Tử Ninh ôm chặt Lại Mỹ Vân, như đang tham luyến sự ấm áp đã lâu này.
"Buông tay..."
Lại Mỹ Vân đột nhiên được ôm chặt, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt. Nhịp tim đập càng lúc càng mãnh liệt, cô hít sâu một hơi, ẩn cơ thể mình lại trong vòng tay của Tử Ninh, sau đó dùng lực đẩy ra.
"Mau buông tay!"
Tay Lại Mỹ Vân nhanh như gió, rút thanh trường kiếm phía sau lưng, đầy sự phẫn nộ hướng về phía giữa vai của Tử Ninh.
Tử Ninh la đau một tiếng, sau đó cắn chặt răng, hai mắt nhắm chặt lại, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Máu từ lưỡi kiếm chảy xuống. Mỗi lần thở đều trở nên vô cùng khó khăn, đều mang theo mùi vị nồng nặc của máu, tay nắm chặt mũi kiếm, nàng từ từ mở mắt, ánh mắt trầm trọng.
Ngay trong lúc Lại Mỹ Vân tiếp xúc với ánh mắt của Tử Ninh, tay khó khống chế được trở nên hơi run, lực của cánh tay nhẹ đi, cô rút kiếm lại quay người rời đi.
Gió bên ngoài rất lớn, thổi cánh cửa sổ không đóng chặt khi nãy mở ra, trong phòng lập tức bị hàn khí bao phủ.
Ánh mắt của Tử Ninh bắt đầu hoang, tay bịt chặt vết đâm trên vai, từ từ ngã xuống đất, thân thể bất động, lạnh như một khối băng. Tử Ninh im lặng một lúc, ánh mắt lộ vẻ bi thương.
Lại Mỹ Vân nắm chặt tay lại không quay đầu, nắm chặt đến mức sắp chảy ra máu.
Tử Ninh nhắm mắt lại, trong lòng đau từng cơn từng cơn, cả người như bị hoà vào luồng khí lạnh, đau nhức toàn thân.
Nghĩ kĩ lại, hơn một tháng nay, nàng quả thật vẫn luôn tự mình chịu đựng, cam tâm tình nguyệt làm một kẻ đa tình. Nàng vẫn luôn cố chấp cho rằng, Lại Mỹ Vân nhất định là có nỗi khổ, cho nên mới làm ra một dáng vẻ không chút quan tâm, tự mình chịu đựng tất cả. Hôm nay tất cả mọi chuyện giữa hai người sẽ được làm rõ, dù cho nàng có muốn tự lừa mình thế nào đi nữa, thì cũng không lừa được người khác.
Tự nhìn lại, đây chẳng qua chỉ là tự mình đa tình.
Tử Ninh nhìn Lại Mỹ Vân, nhìn vào đôi mắt mà bản thân trân quý nhất, nhìn cô nương mà bản thân yêu sâu đậm.
Giữa mày nàng là một sự bi ai khó đoán, bỗng nhiên cười nhạt.
Lại Mỹ Vân vẫn luôn nhìn ra ngoài cứa sổ, phía sau là một không gian vô cùng yên tĩnh, cô cuối cùng cũng không chịu được sự tĩnh lặng này, cẩn thận quay mặt liếc mắt nhìn Tử Ninh một cái.
Người vẫn luôn nằm sâu trong tim cô từ trước đến giờ, hiện đang cắn chặt môi, nước mắt liên tục chảy, thuận theo mặt ướt hết cả cổ áo, đau đớn trong im lặng.
Lại Mỹ Vân đang nhìn Tử Ninh cố gắng dùng sức mỉm cười, sự bi thương như dòng thủy triều ập đến, khiến cô đến thở cũng cảm thấy khó khăn.
Tử Ninh cuối cùng dùng hết dũng khí, nhẹ mở miệng nói:
"Chúng ta quen biết được bao lâu rồi?"
Lại Mỹ Vân nhăn mày, ánh mắt đầy thương cảm, lại thấy nghi hoặc, nhưng vẫn lạnh lùng trả lời:
"Hai năm."
"Đúng vậy, hai năm rồi... Nể tình từng là bằng hữu với nhau, có thể mời cậu cùng mình... Đơn độc đấu một trận không?"
Xung quanh tĩnh lặng, lời nói của Tử Ninh truyền thẳng đến tai Lại Mỹ Vân.
Lại Mỹ Vân quay lưng với Tử Ninh, không cách nào nhìn được biểu cảm khi đó của nàng, chỉ nghe thấy sự bình tĩnh trong ngữ khí.
Lại Mỹ Vân thở dài, lạnh lùng nói:
"Ngươi không phải là đối thủ của ta."
Ánh mắt của Tử Ninh ngày càng bình tĩnh, cứ như đã hạ quyết tâm. Nàng từ từ đứng dậy, cơ thể gầy gò nhẹ như lông vũ, y phục đen trên người bị hàn phong thổi, tưởng như chỉ trong chốc lát sẽ thổi ngã nàng. Mặt nàng vẫn chưa khô vệt nước mắt, nhìn thẳng vào mắt Lại Mỹ Vân, thần tình dần trở nên kiên quyết.
"Chỉ đấu một kiếm."