Lúc này mặt trời đã hướng về phía Tây, nhưng vẫn còn ánh sáng, vẫn chưa tới lúc hoàng hôn. Khách đến nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, trong lòng không khỏi xuất hiện tí sự nghi hoặc, dùng sức gõ thêm mấy lần. Cánh cửa lớn mới từ từ được mở ra, lại tức khắc đóng lại.
Lại Mỹ Vân kể từ ngày dầm mưa kia bị sốt cao, đêm đến ho không ngừng, hai má đỏ lên do dấu hiệu của bệnh tật.
Lúc này Dương Siêu Việt đang ngồi bên giường Lại Mỹ Vân, sau khi nghe thấy thông báo của thị vệ thì khó chịu nhăn mày.
"Bộ ngươi không hiểu rõ sao? Bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn chứ? Khách gì chứ, đuổi hết đi, không gặp."
Thị vệ nhăn mày, nhìn dáng vẻ giống như khó mà mở lời.
"Khách ở bên ngoài là... Là..."
Lại Mỹ Vân nhìn thấy thị vệ trong phủ không thoả đáng, trong lòng biết rõ cậu ta có lý do, nên đưa tay vỗ vỗ Dương Siêu Việt, sau khi đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
Lại Mỹ Vân tâm tư không quyết, thì nhìn thấy Dương Vân Tình và Phó Tinh sau khi nghe tin gấp gáp chạy đến, ba người nhìn nhau một cái sau đó cùng đi về phía trước.
Dương Siêu Việt kéo theo Mạnh Mỹ Kỳ và Lý Tử Đình đi theo sau họ.
Một lúc sau, cánh cửa lớn với sắc đỏ vàng mới được mở ra chính thức, dưới ánh mặt trời toả ra lấp lánh, khí thế toàn khai, nếu như đã có khách đến thì phải tiếp đãi đàng hoàng.
Khách đến người không hề đông, cờ nền vàng chữ đen, bốn lá cờ ở phía trước hai lá theo sau kết làm đuôi, cả đường đi đến làm rõ là người có thân phận, lại không đặc biệt chiêu đãi.
Lại Mỹ Vân cả người chấn một cái.
Trên lá cờ vàng chữ đen kia, rõ ràng là một chữ "Trương" lớn!
Hai mắt Lại Mỹ Vân mở to tròn, giờ mới chú ý tới dưới cờ có người từ từ đi đến, khuôn mặt thanh tân ngọt ngào, ánh mắt lại trầm ổn, ánh nhìn sắt như tiễn, từ từ bắn tới, giận nhìn từng người đi ra từ Vân Trung Các.
Lại Mỹ Vân chỉ nhìn một cái là nhận ra.
Cô ấy từng là người thân cận nhất của Trương Tử Ninh. Quản sự của Trương phủ, Lưu Nhân Ngữ.
Lưu Nhân Ngữ từ từ quay người nhẹ, lộ ra một phu nhân đoan trang ở phía sau. Vị phu nhân đó tuổi không qua sáu mươi, mái tóc lẫn đen lẫn trắng, mặc một bộ y phục tối màu, phối với váy dài sẫm, đang híp mắt lại đối mắt với Lại Mỹ Vân. Ngón tay có ngón cầm có ngón không trên cây gậy gỗ chống dưới đất.
Bà ấy từ từ mở miệng, giọng nói không giận dữ tựa thân thiết, nhưng lại như mang theo một nguồn nội lực truyền đến.
"Trong núi vô thân tử, không biết tựa năm nào. Ta đây từ nơi xa đến làm khách, sao vậy, đường đường Vân Trung Các lại không muốn gặp một lần?"
Lại Mỹ Vân hít một hơi thật sâu, dáng vẻ cung kính đi về phía trước nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, giọng hơi run nói:
"Không ngờ là tiền bối giá đáo, tiểu bối không tiếp đón từ xa, vẫn mong..."
Vị phu nhân kia cười nhẹ một cái, từ từ thu lại ý cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Ngươi còn biết xưng mình là tiểu bối, xem như vẫn còn biết thân phận. Nhưng ngươi đối với Trương phủ lưỡng diện tam đao, nói ngọt phục kiếm, bên trong cố ý, ta không thể hiểu được."
"Tiền bối..." Lại Mỹ Vân thấp giọng nói một tiếng.
Lưu Nhân Ngữ bên cạnh đã rút kiếm ra, trong ánh mắt đầy tia máu.
"Lại Mỹ Vân, uổng cho người là thiếu các chủ Vân Trung Các, hãm hại đồng môn! Câu dẫn đổ tội, sao vậy, bây giờ lại dám làm không dám nhận?"
Lại Mỹ Vân đầu óc trống rỗng, đồng tử trong mắt như được nở ra, như có lớp sương mù dày đặc bao lấy trước mắt, cái gì cũng không nhìn thấy...
Dương Siêu Việt lúc này mới ngộ ra, nhỏ tiếng nhắc:
"Là Tử Ninh... Họ là đến đòi một lời giải thích cho Tử Ninh!"
Mọi người vẻ mặt phút chốc thay đổi, trên khuôn mặt không giấu được sự lo sợ.
Lại Mỹ Vân mới nhớ lại lúc trước thị vệ từng nói với cô, Tử Ninh từng đưa một vật cho người khác, cô nói thị vệ không cần để ý, bản thân cũng không để trong lòng, thì ra...
Lưu Nhân Ngữ giận dữ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt như chưa hiểu của Lại Mỹ Vân khiến ngọn lửa trong lòng càng bùng cháy, đồng thời cũng đem sự im lặng không trả lời của Lại Mỹ Vân xem thành lời thừa nhận, càng tức giận hơn, bi bất tự thắng. Tay phải dùng sức hơi run, một tấm thiếp từ từ xuất hiện, không khí trở nên trầm ổn lại.
"Có huyết thư Tử Ninh đích thân hạ bút ở đây! Thiếu các chủ còn muốn ngụy biện không nhận?"
Lưu Nhân Ngữ xuyên tấm thiếp vào một thanh kiếm, dùng sức phi về phía trước. Dưới đất vang lên một tiếng, trường kiếm ghim vào đất, cách chân Lại Mỹ Vân không quá ba tất, giống như muốn một nhát đâm chết cô tại chỗ này.
Lại Mỹ Vân không biết bên trong thư viết gì, chỉ từ từ cúi người xuống. Lúc nhặt lên tay không ngừng phát run.
Cô từ từ mở tấm thiếp ra, một mùi máu tanh truyền đến, những vết đỏ thẩm li ti như sao trời thấp đèn, bên trong càng là một màu đen không thấu, vết máu sớm đã đông thành một khối, hai mặt của tấm thiếp dính lại với nhau, có phần khô ráp.
Bên trong giấy trắng viết đầy những nét hành chữ quen thuộc, giống như dùng ngón tay lấy máu làm mực cẩn thận viết lên từng chữ từng chữ, thanh nhã quyên tú. Cho dù là hoà với máu làm mực, lấy lệ làm thơ, huyết thư của nàng ấy không giống như thư bình thường như mọi người đã biết, vết máu lấm tấm như đang múa vũ, trong giữa nét chữ đều là thâm thù đại hận.
_________________
Mặt trời đã lặn xuống đằng Tây, bầu trời tối lại.
Lại Mỹ Vân mím chặt môi, trên mặt không nhìn ra là bi hay hỷ, chỉ là ngón tay có hơi run, nét chữ trong tấm thiếp dần trở nên mơ hồ, lúc mờ lúc rõ. Cô cuối cùng hít sâu một hơi, cẩn thận gấp tấm thiếp lại đưa vào lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy đầy sự thù hận phẫn nộ trong ánh mắt Lưu Nhân Ngữ, trong ánh mắt mọi người không khỏi phát đỏ, tay ai cũng đều nắm chặt cán kiếm, dường như muốn bóp nát vậy, nhưng không có ai dám làm càng.
Ánh mắt của vị phu nhân lạnh băng, nhìn thẳng vào Lại Mỹ Vân.
Lại Mỹ Vân trong lòng than một hơi dài, hai mắt sưng đỏ, đưa tay lên áp lấy ngực trái mình. Cô gần như đến sức đứng vững cũng không có, lùi về sau vài bước, vừa đưa tay lên, thân thể ngã xuống, hai gối quỳ xuống đất.
Dương Siêu Việt và mọi người thấy vậy, cũng một chân đồng loạt quỳ xuống.
Sương mù lướt qua cửa lớn, không khí xung quanh nhiễm đầy ý hàn.
Hai mắt Lại Mỹ Vân đỏ rát, giọng run rẩy nói:
"Xin lỗi, tiền bối... Ta..."
Dương Vân Tình tất nhiên hiểu rõ nếu lúc này nói ra hai từ "Tử Ninh" đối với Lại Mỹ Vân mà nói khó khăn và tàn khốc thế nào. Nên cũng không biết trả lời như thế nào, cũng không dám trả lời, nhưng cũng không thể không trả lời. Cô gấp gáp đưa tay lên hành lễ, cắn chặt răng, từ từ ngẩng đầu:
"Tiền bối, xin lỗi. Tử Ninh... Cậu ấy không còn nữa rồi..."
Lưu Nhân Ngữ trừng mắt hết nửa ngày, môi đã phát bạch:
"Không còn nữa? Thế nào là không còn nữa?"
Dương Vân Tình dường như đã đem sự chua xót và bi thương ép lại vào lòng, giọng càng lúc càng nhỏ:
"Cậu ấy... Chết rồi..."
Bầu trời giống như sập xuống, khiến Lưu Nhân Ngữ lùi về sau hai bước. Bi thương, kinh sợ, bất ngờ, phẫn nộ và nghi vấn cùng lúc truyền lên đầu, cuối cùng hợp lại thành một khiến cô trừng mắt nhìn Dương Vân Tình không nói nên lời.
Cô nhất thời không biết nên làm thế nào. Cả một đời được giáo dưỡng, tập tục và quy chuẩn, không có một điều nào nói cho cô biết bây giờ nên làm gì. Lúc này chỉ có duy nhất một cảm giác rõ ràng, cô chỉ cảm thấy xương cốt lạnh thấu, quá đau quá lạnh, đến không cách nào chịu đựng thêm được nữa.
Vị phu nhân kia vẫn ngồi nguyên tại chỗ, dường như mất đi cảm giác mà phản ứng lại hỏi:
"Nguyên nhân?"
Giọng của vị phu nhân đó rất tĩnh, hơi cúi đầu ánh mắt hướng về phía dưới. Tâm tình nhiều năm không bị dao động đột nhiên bị phá vỡ, nội tâm hoảng loạn toàn dựa vào nhiều năm luyện tập mà ra mới có thể giữ cho bản thân trầm ổn. Bà ấy tự cho mình sớm đã không quan tâm chuyện gió mây chuyển dời, cánh tay bình ổn lúc này lại không chịu được khống chế bị dao động.
"Là ta..."
Ánh mắt Mạnh Mỹ Kỳ đầy sự u tối, thấp giọng nói.
"Cái gì?"
Người của Trương phủ như bị chấn động một phát, đến Lại Mỹ Vân cũng nhanh chóng ngẩng đầu, nước mắt đã sớm đông lại giờ lại tiếp tục chảy ra.
"Đêm đó ta canh bên cạnh Tử Ninh. Sau đó có việc đi ra ngoài một chút, nhưng lại quên thổi tắt nến trong phòng, đêm đó nổi gió lớn..."
Mạnh Mỹ Kỳ cố gắng không nhìn về Lại Mỹ Vân, ép bản thân gia tăng tốc độ nói, không muốn để ý đến tâm trạng của ai, chỉ một lòng muốn nói hết ra, kết thúc sự giày vò trong lòng này.
Chuyện Tử Ninh bỏ mạng trong biển lửa, vẫn luôn là cái gai đâm trong lòng Lại Mỹ Vân. Chỉ nhìn thấy cô cả mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn thẳng Mạnh Mỹ Kỳ, hỏi trong tuyệt vọng:
"Tại sao? Tại sao lại như vậy..."
Mạnh Mỹ Kỳ không trốn tránh ánh mắt của Lại Mỹ Vân, cũng không hoàn toàn vô ý mở miệng giải thích cho chính mình. Cô hiểu rõ, cô tưởng rằng bản thân từ trong mộng tỉnh lại, chẳng là từ một cơn ác mộng này tỉnh lại rơi vào một cơn ác mộng khác.
Vừa nghĩ đến Tử Ninh trong lúc mê mang bị liệt hoả bao vây, vừa nghĩ đến sinh mạng của Tử Ninh từng chút từng chút bị lửa nuốt trọn.
Phát hiện quá trễ, lửa cháy quá lâu rồi.
Tử Ninh không chờ được người tới cứu nàng, hoặc là nàng vẫn chưa tỉnh, cứ như vậy mà bị đoạt mất sinh mạng. Hoặc có thể là nàng đã tỉnh, trong ngọn lửa bao vây không chút sức lực phản kháng, bị hùng hùng liệt hoả và hơi khói mịt mù lấy đi hơi thở cuối cùng.
Chỉ vừa nghĩ đến những thứ này, trái tim Lại Mỹ Vân phát lạnh đóng băng, sau đó cứ như bị ngàn đao xuyên qua đến nát vụn.
Dương Vân Tình dịch động cơ thể cô lên phía trước, nắm chặt tay Lại Mỹ Vân.
"Tiểu Thất... Mình sớm đã nói với cậu từ ngày hôm đó rồi. Cậu, cậu không nghe thấy... Đúng không?"
Nghe thấy lời của Dương Vân Tình, nhìn thấy sự đau khổ trong đáy mắt Mạnh Mỹ Kỳ. Cô áp chế lại trái tim đang đập loạn, nắm chặt hai tay lại. Lập tức đứng dậy, không quản thế cục hiện tại, một tay nắm lấy cổ áo Mạnh Mỹ Kỳ, kéo cô dậy, ánh mắt nóng như muốn xé nát da thịt băng lạnh của đối phương.
"Mình không phải ba lần bốn lượt dặn cậu chăm sóc tốt cậu ấy sao? Tại sao cậu không chăm sóc tốt cậu ấy? Tại sao vậy?"
Lưu Nhân Ngữ lúc này mới định thần lại, ngẩng đôi mắt phát đỏ của mình lên, rút trường kiếm phía sau lưng ra, trực tiếp hướng thẳng về phía của Lại Mỹ Vân và Mạnh Mỹ Kỳ.
Dương Vân Tình không biết mọi người sau này trong Vân Trung Các sẽ ở với nhau như thế nào nữa. Nhưng mà vấn đề đó ngay tại lúc này cô không cần suy nghĩ, vì trong ánh mắt cô đột nhiên thấy được vẻ mặt phẫn nộ của Lưu Nhân Ngữ.
Lưỡi kiếm đầy sát khí của Lưu Nhân Ngữ mang theo hàn khí bức người, không khác gì chiêu thức của Tử Ninh, nhưng lại mang thêm phần nộ khí hướng về phía cổ của Lại Mỹ Vân và Mạnh Mỹ Kỳ.
"Đừng!"
Sau khi tiếng la dừng lại, Dương Vân Tình dùng hết toàn lực kéo Mạnh Mỹ Kỳ và Lại Mỹ Vân về phía sau. Nhưng dù có như vậy, hàn khí của kiếm vẫn xuyên tới qua người của Dương Vân Tình đến vai của Lại Mỹ Vân.
Lực kiếm này đối với Dương Vân Tình còn có thể chịu được, nhưng với thân thể của Lại Mỹ Vân lúc này không thể chịu được. Cô chỉ cảm thấy không như bị kim băng đâm trúng vậy, một ngụm máu tràn ra đến miệng, nhưng lại bị cố gắng nuốt vào, nhưng vẫn còn một ít chảy ra từ khoé miệng.
"Tiểu Thất!"
Tất cả mọi người đồng thanh hô lên.
Dương Vân Tình chắn trước mặt Lại Mỹ Vân, nói:
"Mau dừng tay! Trên người cậu ấy vẫn còn bị thương!"
Lại Mỹ Vân nhịn cho nỗi đau truyền lên ngực, đưa tay đặt lên vai Dương Vân Tình từ phía sau, mặt trầm tựa thủy.
Dương Siêu Việt và Phó Tinh nhanh chóng chắn ở phía trước hai người, Lưu Nhân Ngữ không xông qua được, ánh mắt phẫn nộ như đang rực lửa nhìn Lại Mỹ Vân nói:
"Tử Ninh một lòng hướng về Vân Trung Các, lúc đầu các người đáp ứng sẽ thiện đãi với cậu ấy! Nay lại rơi vào kết cục này... Thiếu các chủ nếu như không có một lời giải thích, huyết thù này, Trương phủ thế đại không quên!"
Dương Siêu Việt sắc mặc xám lại, nhất thời không biết quyết đoán như thế nào, quay đầu biểu thị cho Dương Vân Tình.
Dương Vân Tình hiểu ý, dìu Lại Mỹ Vân về phía Mạnh Mỹ Kỳ.
Mạnh Mỹ Kỳ chỉ cảm thấy lực của Dương Vân Tình ép lên vai mình, chỉ đành cúi đầu, thuận theo Lý Tử Đình dẫn vào trong.
Lại Mỹ Vân đi vài bước về phía trước, từ từ ngẩng đầu. Gương mặt trắng bệch không có chút sắc máu, gần như muốn ngã xuống, cuối cùng mới hạ quyết tâm, hai tay nắm chặt lại đưa về phía trước, thành khẩn nói:
"Cơn giận lôi đình của Trương phủ, Vân Trung Các tất nhiên biết rõ. Chỉ là trong nguyên do của chuyện này, vẫn còn vài chỗ hiểu lầm. Dám mời tiền bối vào phủ, sau khi chuyện này qua đi, bất kể hậu quả như thế nào, Lại Mỹ Vân ta một mình gánh chịu."
Lưu Nhân Ngữ cười nhạo nói:
"Nói ra những lời này, tưởng rằng ngươi là thiếu các chủ Vân Trung Các thì không ai dám trừng phạt ngươi sao?"
"Được."
Sau một hồi trầm mặc, vị phu nhân kia mặt vẫn như băng sơn, gật đầu đáp ứng.
"Vẫn mong Vân Trung Các có thể cho tất cả người của Trương phủ một câu trả lời."
"Cô cô không được! Người tuyệt đối không thể nghe lời của cô ta!"
Lưu Nhân Ngữ gấp gáp nói.
Vị phu nhân kia dường như không nghe, chỉ đứng dậy nói:
"Kiếm của Trương phủ ta đã xuất vỏ, thì sẽ không chỉ xuất ra một nửa. Ngữ Nhi, con với mọi người đợi ở đây là được, ta vào cùng cô ấy."
"Vâng."
Lưu Nhân Ngữ tay nắm chặt lại, do dự nói:
"Nếu như một canh giờ người không ra, chúng con..."
"Sợ gì chứ?"
Ánh mắt vị phu nhân đó dần khôi phục lại sự băng lạnh và nghị quyết:
"Ta đã xuất sơn, dù cô ấy có Bồng Lai của Thiên đảo giúp đỡ, cũng có gì phải sợ chứ?"