【Nhớ lại】
Sau khi đi qua cánh cửa tối tâm của hang động, cả một con đường ẩm thấp, hai vách đá hai bên cách mười mấy bước đi có một đuốc lửa tạo ra ánh sáng mờ ảo, càng khiến cho cái bóng của cây cầu trước mặt trở nên dài và bí ẩn hơn.
Ngày hôm nay, Thiên lao như ngày thường quét dọn lao phòng, đóng cửa lại, đột nhiên nghe phía sau cánh cửa phát ra tiếng động, vừa nghe đã biết có người đang mở cửa, gấp gáp đứng vào trong bóng tối.
"Thiếu các chủ, bên đây mời."
Người được quản ngục gọi là thiếu các chủ này là một thiếu nữ bạch y, tướng mạo cũng được tính là thanh tú, chỉ có điều hơi thấp một chút, nhìn vào không giống như một nhân vật lớn gì.
Nhưng đối lại sự cung kính của quản ngục, Lại Mỹ Vân xem chẳng ra gì, sắc mặt trầm trọng, bước chân nhanh mà chắc.
Hai người thuận theo đường dưới chân tiếng về phía trước, rõ ràng là đang tiến vào nơi sâu nhất của thiên lao. Nhìn thấy ánh mắt như đang thăm dò thân phận người đến của canh ngục, Lại Mỹ Vân đột nhiên dừng lại, ánh mắt phút chốc liếc tới, hại cậu ta sợ đến kinh hồn, tưởng rằng đối phương đã phát hiện bản thân đang do thám ở đây.
"Ả ta vốn không phải ở bên này sao?"
Lại Mỹ Vân nhìn tên canh ngục hỏi.
"Từ sau lần trước, chúng tôi đã dời cô ta đến chỗ khác, nghiêm khắc xem quản hơn, phòng chuyện bất trắc."
Quản ngục đại nhân giải thích rõ ràng. Lại Mỹ Vân không chút biểu cảm gật gật đầu, tiếp tục đi trên con đường đầy chướng khí này, càng đi trong lòng càng thấy phẫn nộ.
Tất cả phòng giam của Thiên lao đều rất đơn giản, canh gác lỏng lẻo, quả thật khác thường. Giống như tất cả phòng giam khác, ở đây cũng có một khung cửa sổ nhỏ ở phía trên cao, không khí lưu thông không thuận, làm tản ra một mùi như bị phát mốc.
Lại Mỹ Vân sau khi vào lao phòng thì đột nhiên dừng lại, quản ngục từ từ đi lên phía trước:
"Thiếu các chủ xin cẩn thận dưới chân."
Lại Mỹ Vân dựa vào vách tường hơi nghiêng, đá thạch lâu năm kết thành bậc thang, đi đến phòng lao thứ hai của tầng thấp nhất, đi đến gần như phía trong cùng của địa lao.
Quản ngục đại nhân giơ tay, biểu thị thuộc hạ mở cửa, cả căn phòng vô cùng u ám, chỉ có cái cửa sổ nhỏ xíu phía trên chiếu vào chút ánh sáng nhạt, tia nắng làm hiện lên vô số hạt bụi trần, khiến người ta sau khi nhìn thấy càng làm tăng thêm cảm giác bẩn thỉu.
"Thiếu các chủ mời tự nhiên, tôi sẽ đợi ở phía trên."
Quản ngục sau khi thấp giọng nói hết, vừa chuẩn bị dặn hai thuộc hạ lui xuống thì nghe thấy tiếng của Lại Mỹ Vân nói:
"Không cần, ngài cứ ở đây đợi là được, lát hồi còn có chút việc làm phiền đại nhân."
Quản ngục cả mặt kinh ngạc nhưng ngại hỏi chuyện, Lại Mỹ Vân cứ như vậy bước vào bên trong.
Đại khái là nghe được cuộc đối thoại bên ngoài, một cơ thể mệt mỏi ngồi tên đống cỏ khô từ từ quay người.
Tà áo của Lại Mỹ Vân lướt trên mặt đất đầy bụi bẩn, Từ Mộng Khiết nghe thấy âm thanh quen thuộc, cố gắng mở mắt ra. Lúc nhìn thấy Lại Mỹ Vân, trong lòng cô có hơi phức tạp, nhất cử nhất động càng thêm cẩn thận. Nhưng kết cuộc cuối cùng vẫn là bị ép đến đường cùng, luân lạc nơi nhà lao tăm tối, ẩm ướt này.
Mà con người ở trước mắt lúc bấy giờ, một tháng trước sớm đã bị Lại Mỹ Vân hạ Phẫn Tâm chi độc lên người, chính là ngay cái ngày Tử Ninh chịu hình roi Bạch Long Cốt.
Lại Mỹ Vân không trực tiếp đâm vào người Từ Mộng Khiết, mà là phỏng theo tình hình của Trương Tử Ninh, dùng thanh đoản kiếm đó, rạch một đường y chang trên tay của Từ Mộng Khiết, vì để tránh việc cắn lưỡi tự sát, lại sai người phong miệng cô ta lại, không hề có chút cơ hội để phản kháng, chỉ có thể yên tĩnh chịu sự giày vò của Phẫn Tâm chi độc, mãi cho đến ngày hôm nay.
"Sao vậy? Mới một tháng không gặp đã không nhận ra ta rồi?"
Lại Mỹ Vân đâm cô ta một câu.
Từ Mộng Khiết sắc mặt phát trắng, cố gắng từ ngực hoạt động để hít thở.
Lại Mỹ Vân trong nội lao đi vòng quanh vài bước, tựa hồ như đam tham quan, quay đầu nhìn hết một vòng căn phòng.
Dưới đống cỏ khô tán loạn là một vũng máu đen đã khô, trên tường đầy những vết tích cấu xé.
Cảnh tượng này thật quen thuộc, như thấy ở đâu đó.
Trong lòng của Lại Mỹ Vân cảm thấy đau. Cuối cùng dừng lại trước mặt Từ Mộng Khiết. Từ từ ngồi xuống, đối mắt với cô ta, đột nhiên đặt tay phải lên vai cô ta, vừa vận chân khí, năm ngón tay vừa thu lại đã nghe thấy tiếng xương vai vỡ vụn, Từ Mộng Khiết thê thảm la lên một tiếng sau đó ngã ra đất.
Lại Mỹ Vân nắm lấy cổ áo cô ta kéo lên, ánh mắt tàn nhẫn ném mạnh vào tường.
Mồ hôi hạt lớn hạt nhỏ đua nhau từ trên trán Từ Mộng Khiết rơi xuống. Thấm ướt một mảng trên y phục lao tù trở thành màu đen. Tứ chi cô ta mềm nhũn, nét mặt vì đau đớn mà nhăn hết lại, nhưng vẫn không thấy có chút sợ hãi, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Lại Mỹ Vân.
"Nàng ta chết rồi."
Giọng nói của Lại Mỹ Vân như một lời trừng phạt u tối giáng xuống, ánh mắt sắt lạnh như cắt vào người Từ Mộng Khiết.
Tim Từ Mộng Khiết đập mạnh một cái.
Lại Mỹ Vân cố ý dừng lại một chút, nhìn vết bầm trên cổ Từ Mộng Khiết, mím chặt môi, ngữ điệu đùa đùa nói:
"Không phải vì Phẫn Tâm, mà là vì ta..."
Từ Mộng Khiết nhăn mặt lại, hai góc răng đau nhưng lại không phát ra tiến.
"Là ta hại cậu ấy... Nếu như lúc đó ta có thể về sớm hơn một chút, chuyện sẽ không thành ra như bây giờ..."
Lại Mỹ Vân nghiêng đầu nhìn Từ Mộng Khiết một cái, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Trong phút chốc, một tia sáng của thanh kiếm loé lên, vừa thấu mà qua. Từ Mộng Khiết không kịp kêu nửa tiếng, máu đã chảy đầy trên đất.
_______________
Từ sau khi ra khỏi hình bộ, Lại Mỹ Vân mơ mơ hồ hồ, hai chân cứ di chuyển trên đất, như cái xác không hồn.
"Cô nương, làm một bát mì không?"
Có âm thanh lọt vào tai, Lại Mỹ Vân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, bên cạnh mình có một cái lều của một quán nhỏ bán mì bên đường, thiết nghĩ là để tiếp đãi khách đi đường. Trong đó có ba cái bàn, một cái lộ thiên vẫn còn trống.
Lại Mỹ Vân nhìn xung quanh cuối cùng kéo ghế của chiếc bàn lộ thiên đó ra, ngồi xuống.
"Lấy một bát mì đi."
"Được! Cô nương ngồi đợi một chút lập tức đưa lên."
Bà chủ nhìn dáng vẻ khoảng bốn mươi tuổi, là một người nhiệt tình thích nói chuyện. Nhưng khi bà ấy lại gần muốn tiếp chuyện, lại nhìn thấy người trước mắt mặt không biểu cảm, cả người phát ra khí lạnh như băng tuyết ngàn năm, muốn nói chuyện nhưng lại không dám nhiều lời. Chỉ cúi đầu chào một cái sau đó vào lại trong lều tiếp tục làm việc, chỉ lát sau, một bát mì nóng hổi được đưa lên.
Mặc dù nói chỉ là tiệm nhỏ bên đường, nhưng bà chủ cho rằng mình có bí quyết gia truyền, lại trang trí phong phú, bỏ vào tận bảy tám miếng thịt bò, sắc vị đều đủ. Nhưng khi bưng lên, cả mặt bà vui vẻ đưa đũa, vị khách này lại cả mặt u ám, sau khi nhận đũa nói tiếng cảm ơn xong cũng không ăn, đũa trên ngón tay xoay qua xoay lại nửa ngày vẫn chưa ăn.
Bà chủ thấy vậy cẩn thận ở bên cạnh hỏi:
"Cô nương, là mì không hợp khẩu vị sao?"
Lại Mỹ Vân mới từ trong lòng không yên định thần lại, gấp gáp nói:
"À? Không có... Ta bây giờ ăn liền... Bà cứ đi làm việc đi."
Nói xong cô cúi đầu, gắp vài sợi mì đưa vào miệng, nhưng dáng vẻ nhai không có chút gì cả, như không có hương vị vậy, bà chủ thấy cô ăn mì không có chút dáng vẻ khen ngon nào, chỉ đưa tay xoa xoa đầu sau đó tiếp tục làm việc.
Mây đen sau khi tích tụ cả một ngày một đêm, trên bầu trời cuối cùng cũng có tiếng sét. Thời tiết lúc này bắt đầu biến hoá, mây đen đua nhau kéo tới che lấp hết bầu trời, che đi ánh sáng khiến ngày như trở thành chiều tối.
*Rầm*
Một tiếng sét đánh qua, bầu trời như bị xé ra một đường sáng, xé nát sự tăm tối lúc bấy giờ. Những hạt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống trên mái lều, bà chủ vẫn luôn cắm đầu làm việc bị doạ cho giật mình, nghĩ lại phía sau vẫn còn đồ đang phơi, hai tay dính đầy bột mì phủi nhanh lên tạp dề sau đó gấp gáp chạy ra phía sau.
Đợi bà ấy dẹp hết đồ, che ô trở lại, ánh mắt nhìn thấy một thân ảnh, vội quay đầu qua nhìn.
Cô nương mặt áo choàng trắng kia vẫn ngồi yên một chỗ, mưa lớn cứ như vậy tạt vào người, sớm đã làm ướt sũng cả người cô. Nhưng cô giống như hoàn toàn không phát giác được, từng đũa từng đũa gấp mì ăn.
Nhưng bát mì kia sao còn ăn được nữa chứ? Vốn chỉ còn lại nửa bát nước lèo, trời lại mưa lớn, nước mưa nhiễu xuống đến ngập bát mì, sợi mì sớm đã nở ra tè le. Mà nước trong bát sớm đã tràn ra ngoài, chảy ra bốn hướng, đến y phục của cô cũng dính đầy nước mì, nhìn dáng vẻ thậm chí cảm thấy đáng cười, nhưng lại khiến cho người ta nhìn đến ngơ ngác, không cười lên nổi.
*Rầm*
Lại một tiếng sét nữa, cả bầu trời đều sáng lên, sau đó lại tối đi. Vị khách đó giống như bị tiếng sét làm thất tỉnh, đũa không còn cầm trên tay mà rơi xuống dưới chân.
Cô ý thức được cúi đầu xuống nhặt, nhìn thấy mưa rơi và vệt bùn trên đất mới biết là trời đang mưa.
Mưa rơi tầm tã, Lại Mỹ Vân nhặt đũa lên, không biết tại sao đột nhiên lại nhớ đến, từng có một đêm tuyết lớn.
Đêm đó tuyết lớn, cả người gầy gò da mặt không tí sắc người nhuốm đầy máu, bị trường kiếm xuyên vai, cả người bị treo trên thân cây khô.
Chuyện cũ từng cái từng cái hiện lên trong đầu, cùng với cảnh tượng mưa rơi đầy trời hợp lại thành một. Lại Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn lên, dường như thấy được người đó đang ở trước mặt mình, y phục nhuốm đầy máu tươi, theo nước mưa từng chút từng chút chảy xuống...
Lại Mỹ Vân cảm thấy khó thở, tim đột nhiên như bị thắt lại, đau đến không còn là chính mình, giống như các hạt mưa từ trên trời kết thành gai băng nhọn đâm vào người mình vậy, còn cô một mình giữa trời mưa lớn, cuối cùng lấy tay che mặt khóc ra tiếng.
"Cô nương, mau chóng vào trong tránh mưa đi."
Bà chủ không ngờ nhìn cô đến ngơ ra một lúc, sau đó định thần lại mới vội vàng lấy ô, che ô đến bên cạnh cô, vốn định kêu cô vào trú mưa, nhưng lời chưa nói hết đã nghẹn lại trong cổ họng và trước mắt rồi.
Cả đời này của bà ấy, chưa từng gặp cô nương nào, khóc đau lòng đến như vậy.
Bà chủ cầm ô trong mưa che cho cô, nhưng thấy mưa càng lúc càng lớn, cứ như vậy cũng không phải cách, chỉ đành cẩn thận hỏi nhỏ:
"Cô nương, cô..."
Lại Mỹ Vân bị gọi, nhanh chóng đứng dậy từ trên ghế, hai tay nắm chặt cố gắng không để cho cơ thể mình run quá dữ dội, cô ngước đầu lên, hai mắt đỏ ửng, dáng vẻ mười phần mệt mỏi. Lấy từ trong đai lưng ra mười văn tiền sau đó đặt lên bàn rồi đi.
Bà chủ nhanh chóng gọi cô, muốn đưa ô cho cô, nhưng phát hiện căn bản không thể gọi được. Chỉ xuyên qua làn mưa dày, nhìn thấy cô nương đó bước vế phía một cái cây lớn, bước thêm vài bước, giống như mất hết sức lực, dựa vài góc cây từ từ ngồi xuống.
Mặt của cô bị mái tóc dài che đi, tóc tùy ý xoã hai bên vai, hoàn toàn không nhìn được biểu cảm gì, một chút cũng không động đậy, cứ như không còn sống nữa.
Cả người cô cuộn lại bên góc cây, tay trái nắm chặt thân cây, giống như nắm lấy một chỗ dựa, khiến người ta cảm thấy thương xót.
Mưa càng lúc càng lớn, lớn đến mức sương tụ đến giữa lưng núi, trên núi chỉ toàn nghe thế tiếng gió tiếng mưa, mưa lớn như cuồng, tạt lên mặt khiến cho người ta đau đớn, khó cách mở mắt ra được.
Còn cô lại không hề có tí phản ứng, mặc cho cả thân thể dầm mưa. Có hạt mưa cũng có nước mắt pha lẫn với nhau, tựa rơi tựa không.
Lúc Lại Mỹ Vân nghiêng nghiêng ngả ngả về được đến Vân Trung Các, mưa cũng đã bớt hơn, nhưng vẫn rơi lâm râm mãi không chịu dừng.
Dương Siêu Việt nghe thấy tiếng cửa lớn mở, nhanh chóng quay đầu nhìn ra, lại thấy Lại Mỹ Vân cả người ướt sũng.
Từ lúc Tử Ninh không còn, bản thân nhìn thấy cậu ấy lúc nào cũng là dáng vẻ mệt mỏi thất thần.
"Sao vậy? Sao lại không tìm chỗ tránh mưa?"
Lại Mỹ Vân không hề nghe lọt tai lời của Dương Siêu Việt, mang theo bộ y phục ướt át trên người tự quay về phòng của mình.
Hiện tại bây giờ, không khí của Vân Trung Các u tối, tất cả mọi người đều phải vô cùng cẩn thận, sợ nói trúng cái gì đó.
Tử Ninh ra đi là một đả kích vô cùng lớn đối với Lại Mỹ Vân, trừ các việc quan trọng, cô không hề gặp người ngoài. Mọi người đều không dám nói ra, trong lòng lại đầy sự cảm thán, tuy chỉ mất đi một người là Tử Ninh, nhưng cả cái phủ này giống như đã sập mất một nửa vậy.
Cảm quan của mọi người xung quanh đối với Lại Mỹ Vân đang chìm trong bi thương, hoàn toàn không đáng để tâm. Kể từ ngày Tử Ninh vào Vân Trung Các, thì đã xem cô ấy trở thành chỗ dựa lớn nhất của mình, là bờ vai không thể thiếu, có thể một người đỡ một người nâng đi với nhau đến suốt đời.
Mặc dù ngoài mặt Lại Mỹ Vân đau thương, nhưng hình thức hành động vẫn được tính là bình thường. Đa số mọi việc đều là cô giải quyết, nhưng người ta có thể nhìn thấy giả tượng ở phía sau, thật ra là một người đang ở bên bờ sụp đổ.
Ba ngày sau.
Phía bên ngoài là một đống hỗn tạp, thị vệ Vân Trung Các chạy như bay vào phủ, gấp gáp đến trước mặt Lại Mỹ Vân, quỳ một gối xuống bẩm:
"Thiếu các chủ, bên ngoài có khách đến!"