Phẫn Tâm

Chương 20

Gió xuân tháng ba ấm áp, mặc dù thời tiết có hơi lạnh một chút, nhưng những cơn gió thổi đã làm dịu đi rất nhiều.

Trương phủ xuất kiến lúc đầu được năm viện tạo thành, Trương Mộc Anh không thích phô trương, chỉ mở cửa viện chính để dùng tiếp khách ngày thường.

Sau khi phụ mẫu Tử Ninh qua đời, Trương Mộc Anh đem cháu gái yêu quý của mình về đây, cố ý ở chính viện phía đông ngăn ra một phần cho nàng. Vì không phải tiếp khách và xử lý công vụ nhiều, phòng của Trương phủ rất ít, càng làm cho cái viện trở nên rộng rãi hơn, cây Lan Phù mọc tựa theo tường và cây đại thụ to nhất giữa sân viện là hai thứ mà nàng thích nhất. Thấu qua khung cửa sổ vừa hay là hướng mặt trời mọc, sáng sủa lại ấm áp, phối thêm một cái thư viện ở giữa, có thể nói là phủ trong phủ.

Từ hai năm trước Tử Ninh đi Trường An, cái viện này trở nên trống vắng.

Trương Mộc Anh đi ở phía trước, bước chân không nhanh không chậm, Lại Mỹ Vân đi theo sau.

Trương Mộc Anh không hề giải thích cho cô cái gì, Lại Mỹ Vân cũng chỉ yên lặng đi theo. Nhưng cô biết, đây là nơi mà Tử Ninh từng sống.

Bình gấm xám, hành lang dài thượt, tĩnh mịch mà lạnh lẽo, càng đi về phía trước cành u tịnh.

Trương Mộc Anh nhẹ đẩy cửa phòng ra, quay đầu biểu thị Lại Mỹ Vân vào trước.

Lại Mỹ Vân đi ở phía sau bên cạnh, chỉ nhìn thấy được mặt nghiêng của bà, thân tình bình tĩnh khó đoán.

Ánh nắng nhạt từ từ chiếu vào phòng, Trương Mộc Anh như đứng giữa ánh sáng, lúc không nói chuyện khí chất lạnh lùng, hai mí mắt dài, đôi mắt với con ngươi đen tuyền sâu thẳm. Lâu có ánh sáng chiếu vào, thì ánh mắt đó vẫn lạnh như băng.

Lại Mỹ Vân lần đầu tiên nhận ra, thì ra cô cô của Tử Ninh rất giống với nàng ấy.

Mắt của Trương Mộc Nam cười đến híp lại, giọng cười nói: "Vào đi."

Lại Mỹ Vân ở ngoài cửa do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước chậm cùng Trương Mộc Anh đi vào.

Mặc dù trong phòng đã không còn khí tức của nàng nữa, nhưng ít nhất, đây cùng là nơi mà nàng từng ở rất lâu.

Trong phòng trừ việc thiết kế như bình thường, dưới tấm màn che là một giá để đàn cổ tranh bên dưới cửa sổ.

Nhân lúc Lại Mỹ Vân nhìn xung quanh, Trương Mộc Anh lấy ra một cái hộp nhỏ để trước mặt cô.

Cái hộp đã cũ, lần đầu tiên Trương Mộc Anh không mở ra mà lấy tay phủi trước sau đó mới nhẹ mở ra.

Ở trên cùng là một quyển sách, bên dưới là vài đồ vật của cô nương nhỏ, vẫn có chút thú vị.

"Đây là quyển sách mà Ninh Ninh bỏ lúc trước... Nó không cần nữa, nên ta đã lén giữ lại để đó..."

"Đây là bộ y phục đầu tiên ta mua cho nó năm đó, đều đã phai màu rồi, nhìn xem, nó lúc đó nhỏ như vậy, bây giờ đã cao như vậy rồi..."

"Đây là những món đồ chơi mà nó thích nhất, lúc trước toàn kéo theo ta cùng nó chơi, nó đưa tất cả cho ta, một bên bảo ta chơi cho cẩn thận, một bên dặn dò ta không được làm hỏng..."

"Còn có cái này... Đây là bùa bình an mà nó đích thân làm cho ta, ta vẫn luôn bảo quản, nó vẫn luôn báo oán ta tại sao lại không mang trên người... Ta sợ làm bẩn, nên không nỡ..."

Những hằng tích Tử Ninh trưởng thành, Trương Mộc Anh xem rồi lại xem. Bà từng chút từng chút kể cho Lại Mỹ Vân nghe. Cuối cùng thở dài một hơi, thu hai tay lại, hai hàng lông mi dài hơi run, nước mắt từ từ rơi xuống.

Lại Mỹ Vân nghe bà từ từ kể, chỉ cảm thấy đau lòng, thời gian quá khứ, Tử Ninh của quá khứ, bà ấy đều kể hết cho cô nghe.

Lại Mỹ Vân đưa tay, đỡ lấy cái hộp, giống như đang sờ vào khoảng thời gian hạnh phúc của Tử Ninh, sờ vào tháng năm của nàng ấy, những ngày nàng sống vui vẻ bên gia đình, những thứ mà bản thân không hề biết.

Có lẽ trong một đời của Tử Ninh, trong hai mươi năm này, cô chỉ chiếm có hai năm, một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Đến khi sinh mệnh kết thúc, cô vẫn không thể giữ lấy Tử Ninh.

Lại Mỹ Vân yên lặng đi đến bên cạnh Trương Mộc Anh, đơn quỳ xuống trước mặt bà, mắt tràn đầy nước mắt.

Đến khi Lại Mỹ Vân khóc ra tiếng, Trương Mộc Anh cũng cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, ánh mắt cũng có chút mông lung nói:

"Ta từ trong thư Ninh Ninh gửi về biết đến ngươi, lúc nó về nhà thăm người thân, cũng thường hay nhắc đến ngươi..."

"Tiền bối..."

Trương Mộc Anh dường như biết Lại Mỹ Vân sắp trở về. Bà nắm lấy tay Lại Mỹ Vân, cười an ủi, dùng ánh mắt ấm áp nhưng kiên định nhìn cô, khẩn thiết nói:

"Ninh Ninh là đứa trẻ tốt, chúng ta đều không thể nào tin, một người tràn đầy sức sống như nó lại biến mất khỏi thế giới này... Nhưng mà, điều khiến ta cảm thấy an ủi là, lúc nó sống, ngươi từng đem đến cho nó rất nhiều điều tốt đẹp và vui vẻ, ta từ trong thư, biết được điểm này, ta cũng tận mắt thấy sự thay đổi của nó. Nó thật sự, thay đổi rất nhiều..."

Lại Mỹ Vân ngẩng đầu, môi vẫn hơi run, thần sắc Trương Mộc Anh không thay đổi, chỉ là mang chút bi ai.

"Nó nhỏ như vậy đã mất bố mẹ, còn ta lại không biết dạy trẻ con cho mấy, họ cũng chưa từng nói với ta, sau này muốn để đứa nhỏ làm gì, hy vọng đứa nhỏ sau này sẽ trở thành người như thế nào, ta có lúc nghĩ về việc này, sẽ cảm thấy hơi sợ, sợ bản thân dạy dỗ, không đúng tâm ý của họ..."

Trương Mộc Anh xoa đầu Lại Mỹ Vân, động tác dịu dàng như đang trân trọng, luôn nhìn vào đáy mắt cô:

"Những năm này đối với nó, ta chỉ là ở bên cạnh. May mà có ngươi, có thể vì nó làm nhiều hơn. Không còn gì có thể an ủi được sự thống khổ của ta. Cảm ơn ngươi, những thứ đã từng làm vì nó. Mỹ Vân, ta thật sự rất cảm ơn ngươi."

Nghe Trương Mộc Anh nói xong, Lại Mỹ Vân quỳ thẳng xuống đất, lệ sớm đã tràn khoé mắt, chảy xuống không ngừng.

"Tiểu Thất... Tiểu Thất..."

Trương Mộc Anh cũng không dìu cô dậy, mà từ từ cúi người xuống, miệng niệm hai tiếng cái tên này, dịu dàng nhẹ nhàng sờ mặt Lại Mỹ Vân, nhìn kĩ trên dưới:

"Nhìn thấy ngươi, còn có bọn họ, thì ta liền nghĩ đến Ninh Ninh. Nó chưa đi..."

Nói đến đây, Trương Mộc Anh nghẹn lại. Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nói ra sự lo lắng trong lòng, thấp giọng nói:

"Ngữ Nhi từ khi đến Trương phủ, thì đã luôn ở bên cạnh Ninh Ninh, mong ngươi đừng trách nó, nó chỉ là... Cần thêm một ít thời gian."

Lại Mỹ Vân mím môi, đôi mắt một màng nước ngẩng đầu vọng về phía Trương Mộc Anh nói nhẹ giọng:

"Người có từng nghĩ qua không? Lúc đầu nếu ta có thể về sớm một chút, chuyện sẽ không đi đến bước đường hôm nay..."

"Ta từng nghĩ."

Lại Mỹ Vân hít sâu một hơi, nét mặt mặc dù không thay đổi nhưng thần tình lại an ninh hơn rất nhiều:

"Có lẽ sâu trong nội tâm, ta đã từng mong muốn như vậy... Trên thế gian này phát sinh quá nhiều chuyện, có những chuyện có thể níu lại, nhưng một số khác... Mặc dù ngươi có nghĩ ra bao nhiêu kết quả, đến cuối cũng vẫn phải chấp nhận. Ta biết trong lòng ngươi nhớ đến Ninh Ninh, người đã đi rồi, giống như nước chảy qua, vĩnh viễn không thể chảy ngược lại."

Trương Mộc Anh dịu dàng nhìn Lại Mỹ Vân, ngữ điệu thấp trầm:

"Ta thật sự không trách ngươi, thật đó. Muốn trách... Thì trách thiên mệnh đi... Là ông trời không thương tiếc nó, nên muốn mang nó đi..."

Trương Mộc Anh trút được gánh nặng trong lòng, cũng không nói thêm nữa.

Lại Mỹ Vân đến lúc này, cả đầu vùi vào lòng Trương Mộc Anh, dùng sức lắc đầu khóc.

Trương Mộc Anh ôm chặt cô vào lòng, giống như cháu gái của mình lúc nhỏ vỗ nhẹ sau lưng an ủi.

"Xin lỗi, xin lỗi... Cô cô..."

Lại Mỹ Vân ôm chặt Trương Mộc Anh, nước mắt càng chảy càng nhanh, khóc đến nổi ướt áo của bà.

Từ khoảnh khắc nghe được Tử Ninh xảy ra chuyện, tất cả mọi cảm xúc đều được Lại Mỹ Vân áp xuống, đến mức khó thở, không cách nào hô hấp. Nhưng ở trước mặt Trương Mộc Anh, cô không cần phải kiên cường như vậy. Tất cả mọi chuyện giấu sâu trong lòng, lúc này đều được phát tiết ra hết.

Từng có nhiều tình yêu đến như vậy, cứ như vậy từng chút từng chút mất đi, không giữ được, không đuổi theo được. Hồi ức càng trân quý bao nhiêu, thì nỗi đau càng thống khổ bấy nhiêu, đau đến nhập vào xương cốt.

Từ đó trở đi, thế gian vạn vật vẫn y cũ phồn hoa, cô đều không nhìn thấy được.

Tử Ninh của cô, không còn nhìn thấy nữa rồi.

_______________

【Trở về hiện tại】

Căn phòng phía nam Vân Trung Các sau khoảng thời gian một năm lần nữa được mở ra.

Do một năm được cẩn thận bảo dưỡng, bản mộc trước phòng vẫn bóng loáng và hàng chữ đỏ trên đó vẫn không phai đi, còn toát ra mùi thơm của gỗ tùng.

Lại Mỹ Vân dùng khăn mà Dương Vân Tình đưa qua lau nó thật kĩ một lần nữa.

Dương Siêu Việt và Mạnh Mỹ Kỳ từ ngoài cửa đi vào, yên tĩnh đứng phía sau cô một hồi lâu. Mạnh Mỹ Kỳ không nguyện lần nữa rơi nước mắt, hít sâu cố gắng nhịn. Cuối cùng quay người đi ra khỏi cửa, Dương Siêu Việt cũng đi theo phía sau.

"Một người có thể chịu đựng được bao nhiêu bi thương, cuối cùng vẫn có giới hạn... Nhưng Tiểu Thất cứ như vậy giấu hết bi thương trong lòng là không được đâu."

Dương Siêu Việt lo lắng nhăn mày, nhìn gương mặt gầy gò thiếu sức sống của Lại Mỹ Vân, quay đầu nói với Mạnh Mỹ Kỳ.

"Có lẽ bây giờ cũng chỉ có cậu, có thể khiến cậu ấy nói ra hết những đau thương trong lòng..."

Khiến cậu ấy nói hết ra, như vậy có thể được không? Ánh mắt Mạnh Mỹ Kỳ bi thương, không hề có chút chắc chắn nào.

Từ một năm trước, cô vẫn luôn giúp Dương Vân Tình chăm sóc bệnh tình của Lại Mỹ Vân. Ở trong một cái viện ra ra vào vào, nhưng hai người hầu như không giao lưu với nhau.

Hai con người kiên cường trong cùng một thời gian đồng thời lùi bước, giữa hai người chỉ là trốn tránh, sợ một khi mở lời, thì không cách nào không nhắc tới chuyện thống khổ nhất.

"Tiểu Thất một mình cậu ấy không làm được... Cậu phải kéo cậu ấy một tay chứ."

Mạnh Mỹ Kỳ từ ánh mắt kỳ vọng của Dương Siêu Việt quay người đi trở lại phía nam viện.

Trong phòng lạnh như bị kết băng, một mình Lại Mỹ Vân đang ngồi trên chiếc giường thanh thạch.

Trên tay Dương Vân Tình cầm theo một cái áo khoác lông, do dự không biết có nên khoác vào cho cô không, quay đầu lại nhìn thấy thân ảnh của Mạnh Mỹ Kỳ, thở dài một hơi rồi đưa áo lông cho cô.

Mạnh Mỹ Kỳ lắc đầu không lấy.

Dương Vân Tình thu tay về, quay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Lại Mỹ Vân ở trong phòng có thể cảm nhận được có người đang đến gần, nhưng có vẫn không chút động tĩnh, ngồi yên như tảng băng.

Mạnh Mỹ Kỳ nhìn bản mộc một hồi, mới từ từ mở lời hỏi:

"Đêm đó cậu nói không trách mình, là thật lòng sao?"

Lại Mỹ Vân như khựng lại, ánh mắt cúi xuống, nước trong mắt như ninh cố lại.

"Thật..."

"Nếu như là như vậy, tại sao không dám ngẩng đầu nhìn mình một cái chứ?"

Ánh mắt Lại Mỹ Vân hơi động một chút, quay người qua hướng khác.

Mạnh Mỹ Kỳ không để ý đến cô, chỉ di chuyển đến trước mặt cô, nắm chặt tay cô, giọng hơi run nói:

"Vậy sao cậu lại giận đến như vậy? Tại sao lúc đó không dám đối mặt với mình?"

"Mình không có..."

"Lý trí nói cho cậu biết, chỉ trích mình là không công bằng. Nhưng ngọn nộ hoả trong lòng chính là không muốn công bằng, có phải không?"

"Không, không phải..."

"Nếu đã như vậy, tại sao cậu lại tự giày vò bản thân chứ?"

"Bởi vì cậu quá tàn nhẫn!"

Bị ép đến mức chỉ đành buộc miệng nói ra, giống như kim châm ghim trong da thịt, một là trị được bệnh, hay là đau đến chết người.

"Tiểu Thất, tiếp tục nói đi, nói hết những điều trong lòng cậu nghĩ ra."

Mạnh Mỹ Kỳ nhẹ đưa tay vỗ lưng Lại Mỹ Vân.

"Ý của cậu là, không quan tâm đến những thứ khác, chỉ là sự thật này quá tàn khốc, cậu không chịu được, đúng không?"

"Mình không chịu được... Tại sao cậu ấy lại như vậy mà rời đi?"

Lại Mỹ Vân ngơ một hồi lâu, đôi môi trắng bệch không ngừng run rẩy, nước mắt cứ rơi nhưng lại cười thảm:

"Cậu ấy tốt như vậy, cậu ấy vẫn chưa viết xong y điển của mình, vẫn chưa đi hết thủy sơn các nơi. Cậu ấy chọn làm đại phu, đi theo tiền bối, chính là vì có thể trị bệnh cứu người. Cậu ấy đối đãi người vừa tốt lại chân thành, cậu ấy lương thiện như vậy, không nên là cậu ấy..."

Nàng là đệ tử sau cùng đến Vân Trung Các, là điểm cười của mọi người, cũng là người được yêu quý nhất.

Có thế nào cũng không nên là Tử Ninh.

"Mình còn chưa đợi được cậu ấy tỉnh lại để giải thích đàng hoàng, cho dù cậu ấy mãi không tha thứ cho mình. Mình sẽ không trách cậu ấy, thật sự, sẽ không trách cậu ấy."

Lại Mỹ Vân hoảng loạn lắc đầu. Cứ từ từ, càng lúc lời nói càng nhỏ:

"Nhưng mà, đến một cơ hội giải thích cậu ấy cũng chưa từng cho mình..."

Mạnh Mỹ Kỳ dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt Lại Mỹ Vân, ngữ điệu dịu dàng:

"Tiểu Thất, cậu nghĩ những thứ này không có tác dụng đâu. Bất kể cậu nghĩ như thế nào, cậu ấy cũng sẽ không quay lại. Cậu ấy đã đi rồi, cậu ấy đã đi được cả một năm rồi, cậu bắt buộc phải đối diện với sự thật này, cậu bắt buộc phải tiếp nhận."

Lại Mỹ Vân nét mặt trắng bệch ngẩng đầu, cô nắm lấy tay Mạnh Mỹ Kỳ đang sờ mặt mình, dùng sức ôm lấy cô, đưa đầu lên vai cô.

Mạnh Mỹ Kỳ ôm lấy cô, nhẹ vỗ vai.

"Tử Ninh... Thật sự không trở lại nữa... Đúng không?"

Trầm mặc rất lâu rất lâu sau, cô tuyệt vọng hỏi lại câu mà cô đã từng hỏi qua.

"Đúng vậy..."

Một giọt lệ cô từ mắt rơi xuống, có thấp giọng nói:

"Nếu như là một cơn ác mộng, mình hy vọng biết bao... Có thể sớm được tỉnh lại..."

Ánh nến đã tắt, không còn sáng nữa.

Từ cửa sổ thổi vào hàn phong, thổi vào đình viện, hoà với không khí bên trong, ưu sầu như người đã mất, từ giờ khó tìm khó đợi, không thể đuổi theo được.

_________________

Vân Trung Các, hậu viện.

Một tiếng mạnh mở cửa ra, Quách Dĩnh xông vào, ánh mắt thống đỏ, ánh lên sự hưng phấn.

Dương Vân Tình nhìn thấy dáng vẻ phong trần của cô, ở tại chỗ rót trên tay ly trà.

Khóc một trận trước mặt Mạnh Mỹ Kỳ, khiến cho sụ khó chịu trong lòng Lại Mỹ Vân bớt đi rất nhiều, đầu óc cũng thoải mái hơn một chút.

Dương Vân Tình vì bệnh tình của Lại Mỹ Vân bận rộn lâu như vậy cũng chưa từng thả lỏng nghỉ ngơi, khó lắm mới có được một buổi chiều nhàn rỗi, nên một mình đến hậu viện uống trà.

"Sao vậy, chuyện gì khiến cậu vui như vậy?"

Dương Vân Tình nghi hoặc hỏi.

Quách Dĩnh vô cùng vui vẻ, nhưng ráng nhịn lại, cuối cùng thấp giọng nói:

"Nghe nói bệnh tình của Tiểu Thất có tiến triển, đặc biệt đến thăm."

Dương Vân Tình nhắm mắt lại thở dài:

"Đúng vậy, đã lâu như vậy rồi. Nhưng mà mắt của cậu ấy, đến nay vẫn chưa nghĩ ra cách nào trị khỏi..."

Lần nữa nhắc lại thương thế của Lại Mỹ Vân, trong lòng Dương Vân Tình có hơi run, đầu ngón tay như có thể cảm nhận thấy sự nóng ấm và trơn trượt của máu chảy ra lúc đó.

"Mọi người đều biết cậu đã cố hết sức, cậu không cần quá tự trách."

Quách Dĩnh biết rõ tình hình khi đó, thở dài khuyên.

"Hơn nữa, Tiểu Thất cũng không có trách cậu..."

"Cậu ấy không trách mình, là vì cậu ấy tin mình. Chỉ sợ là khi nào trị được vết thương lòng của cậu ấy thì đôi mắt mới dần dần lành lại được..."

Nhìn vào ánh mắt ảm đạm của Dương Vân Tình, Quách Dĩnh có hơi bất lực cúi đầu, ngâm một ngụm trà, có chút tự trách nói.

Bí mật này giấu trong lòng, không lúc nào không thấy tự trách, cố gắng nghĩ ra vài lời an ủi:

"Mình... Mình có nghe một bằng hữu nói, ngoại thành có một dược phòng rất giỏi, y thuật của đại phu ở đó rất giỏi, các loại bệnh khó gặp đều trị được."

Liên quan đến bệnh tình của Lại Mỹ Vân, Dương Vân Tình đương nhiên rất quan tâm.

"Hoàn cảnh ở đó cũng không tồi, nói không chừng mắt của Tiểu Thất sẽ..."

"Ý của cậu là... Muốn đưa Tiểu Thất ra ngoại thành?"

Dương Vân Tình khựng lại, có chút không hiểu, lập tức ngắt lời.

"Ở lại đây cũng không có tác dụng... Cho dù Tiểu Thất có không nhìn thấy, nhưng thân thể như vậy sao có thể nói là tốt được chứ? Chi bằng nhân cơ hội thời tiết càng lúc càng ấm, để cậu ấy đến một nơi thanh tĩnh dưỡng bệnh. Cũng có ích cho việc từ từ phục hồi."

Dương Vân Tình nhất thời lúc đầu không nghĩ đến chỗ khác, không chừng nơi này có thể.

Trên mặt Quách Dĩnh lộ ra ý cười, lại nói:

"Nếu như cậu cảm thấy rắc rối về thân phận, không tiện, mình có thể giúp cậu ấy đổi một cái tên. Những chuyện khác, cứ để mình sắp xếp."

Dương Vân Tình nhìn ly trà một hồi, thở dài nói:

"Vậy phải xem Tiểu Thất có nguyện ý hay không..."