Phẫn Tâm

Chương 21

Cửa thành Trường An to lớn kiên cố, trong dòng người tấp nập, một chiếc xe ngựa phóng nhanh chạy qua, bấp bênh không nghỉ, dừng lại cách cổng thành vài dặm.

Xe ngựa tuy không xa hoa phồn lệ, nhưng được đóng vững chắc, trên đỉnh chiếc kiệu theo sau có bảng hiệu của Vân Trung Các, trở nên vô cùng nổi bật, trong kiệu xe có một lò lửa nhỏ đang bập bùng.

Xe vừa ngừng lại ổn định, rèm kiệu được vén lên.

Dương Vân Tình và Quách Dĩnh cưỡi ngựa phía trước cảm thấy có chút bất thường, cùng lúc quay đầu nhìn, Quách Dĩnh đánh ngựa quay đầu hỏi:

"Sao vậy, Tiểu Thất?"

Lại Mỹ Vân không động đậy, biểu cảm cũng không có chút thay đổi.

"Có phải mệt rồi không? Hay là xuống xe nghỉ ngơi một chút?"

Dương Vân Tình cũng theo sau ánh mắt lo lắng hỏi.

Hơn cả năm nay đều là Dương Vân Tình chăm sóc cho Lại Mỹ Vân, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cách nào yên tâm, nên quyết định đưa đi cả đường, ít nhất cũng có thể ở bên cạnh đến nơi đó. Đưa Lại Mỹ Vân đến một nơi thoả đáng hơn.

"Mình không sao, chỉ là muốn dừng lại ở đây một chút."

Giọng của Lại Mỹ Vân rất nhẹ, tựa như tuyết bay tháng mười, chưa kịp rơi xuống đất đã bị tan chảy rồi.

"Cơ thể của cậu vẫn chưa khỏe, chỉ là muốn đưa cậu ra ngoại thành an tâm dưỡng bệnh, nếu như cậu có gì đó không vừa ý, thì cứ nói với mình là được."

Quách Dĩnh nhìn ánh mắt u sầu của Lại Mỹ Vân không nhịn được nhăn mày hỏi.

Một lúc sau Lại Mỹ Vân mới từ từ mở lời, trên miệng nở một nụ cười nhạt:

"Các cậu yên tâm, mình chỉ là cảm thấy nếu như đã đến dưới chân cổng thành, lần này xuất thành không biết khi nào mới trở lại, khó tránh có chút xúc động... Lúc trước tuy nhiều lần ra ngoài thành du ngoạn, cũng không biết tại sao, một năm này qua đi lâu hơn rất nhiều so với những năm trước..."

"Tiểu Thất..." Dương Vân Tình nhẹ giọng nói.

"Mình đã quyết định rồi, kể từ bây giờ phải phấn chấn lên, chỉ là một lý do luôn khiến người ta ưu thương có là gì? Mình không sao, chúng ta tiếp tục lên đường thôi."

Lúc nói ra lời này, Lại Mỹ Vân đột nhiên cảm thấy mũi có hơi cay, trên mặt lại nở nụ cười ấm áp, nói xong liền cúi đầu, lệ bắt đầu tràn lên mắt cô.

_________________

Trời đã tới lúc hoàng hôn, đêm vẫn chưa đến, trên mặt phố có chút thanh tịnh. Ba người cuối cùng cũng đến sau lưng bên cạnh tường thành cao ráo này, trước mặt dòng sông nước khiết này là Thất Bảo trấn.

Ban ngày, tiểu trấn này cũng được coi là náo nhiệt, ban đêm lại không bì được nửa phần huyên náo của đô thành. Những cát bụi mà người đến mang theo hầu như đều hoà vào với màn đêm, biến mất một cách nhanh chóng.

Theo đường trên phố rẽ vào một con đường nhỏ, ở cuối cùng không có đường, chỉ có một chiếc cửa gỗ nhỏ màu đen tuyền, trong cửa lại vô cùng rộng rãi, chia thành nhiều chỗ không giống nhau, mỗi nơi đều có trồng một số thảo dược, tựa như là một vườn dược.

Qua khỏi vườn dược là nơi để phơi thuốc, đi thẳng tới là đến con đường nhỏ nơi phân cách trong ngoài, hướng về phía tam viện, các phòng sắp xếp rất chỉnh tề, tường trắng gốm sứ, cửa sổ gỗ đen, vừa nhìn đã cảm thấy mười phần ưu nhã.

Bán Trản dược phường.

Dược phường này hai tháng trước mới được mở lại, đây vốn dĩ là một trà phường, do đình viện có hơi nhỏ, không có phòng khách, trên ghế chỉ có chỗ cho khoảng ba bốn người ngồi, hoàn toàn không hề ứng với tập tục uống trà náo nhiệt của bản địa, cũng không giống như sự náo nhiệt mà mọi người nói trong lời đồn. Chỉ mới khởi nghiệp có nửa năm đã sắp phải đóng cửa.

Sau này, có một cô nương vô ý đi qua, nhìn một vòng vô cùng thích, thấy ông chủ không có ý tiếp tục mở, nên đã mua lại.

Cửa lớn của dược phường chưa đóng, chỉ là hơi khép, đèn lồng hai bên vẫn còn treo, đi ra ngoài vài dặm, thì có thể nhìn thấy mặt sông rộng lớn, phía xa bên bờ dòng sông là núi cao, cửa phía sau hậu viện đóng chặt, đối lưng với trống canh phía xa của thành Trường An, âm thanh du du truyền đến, mang theo sự mông lung của màn đêm và vãn phong thanh lãnh.

Chủ nhân của dược phường châm dầu cho đèn lồng, ngồi lại trước bàn trà.

Hương trà vốn không nồng, lại do đêm tối làm nhạt đi mấy phần. Tiếng trống canh vang đến, truyền đến cực xa, càng làm thấu vài phần tịch liêu của đêm đen.

Trang sách được lật, ánh nến trên bàn động đậy.

Người đó nghe thấy được âm thanh báo hiệu thời gian hơi nhỏ, nhưng lại không hoang không gấp, cầm ly trà lên ngâm một ngụm, từ từ lại đặt xuống, ánh nến lắc lư, vẫn y cũ cúi đầu, ngón tay giữ lại phần cuối trang góc sách, bóng ảnh đột nhiên động đậy.

"Cậu đúng là nhàn rỗi."

Giọng nói của Quách Dĩnh bỗng nhiên vang lên ở một khoảng cách rất gần, như làm động mặt nước trà, thanh tản ôn thuận.

Người đó đóng sách lại, ngẩng đầu nhìn lại bất lực lắc đầu cười, đưa tay rót một ly trà nóng đưa cô.

Quách Dĩnh rất tự nhiên đi đến bàn trà, đặt kiếm lên bàn, đưa tay tiếp lấy, ngâm một ngụm, cảm giác ngọt đắng truyền đến đầu lưỡi.

Đối diện với người rót trà cho mình uống một ngụm, sau đó từ từ đặt xuống bàn, người đó hỏi:

"Lần này đến, khi nào đi?"

"Ngày kia."

Người đó gật đầu cắn môi. Nhìn bóng tối bên ngoài phía cửa sổ, ánh mắt lại càng trở nên sâu thẳm hơn, nhẹ nhăn mày như đang nghĩ đến người mình thương nhớ nhất trong lòng vậy.

"Trước mắt Nam Sở vẫn xem như là bình yên, tại sao không trở về một chuyến chứ?"

Quách Dĩnh dường như phát giác được người đó đang nghĩ gì, nhìn thẳng vào mắt người đó, không chậm không nhanh nói.

Người đó cúi mắt xuống, không có trả lời, nhưng cũng không phủ nhận. Sau một hồi trầm mặc mới mở lời, nhưng lại bị tiếng trống canh từ phía xa ngắt lời, trong đêm tối nghe thấy vô cùng u sầu.

Mãi đến khi không còn âm thanh phát ra, cô mới nhẹ nói:

"Đợi thêm chút nữa đi..."

Quách Dĩnh nhìn người đó một cái, ánh mắt như ninh động lại.

Người đó dập tắt lửa trên lò nhỏ đang đun trà, mở nấp ấm nhìn nước trà bên trong, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi đóng nấp lại, ánh mắt có chút không ổn định.

Quách Dĩnh uống hết ly trà cuối, sau khi đứng dậy từ từ đi đến bên cửa sổ, kéo ra chiếc rèm có hơi khép, lấy dây buộc lại, hít một hơi hàn khí thở dài nói:

"Ở đây, thanh tịnh hơn trong thành rất nhiều, bất kể là những thứ hỗn tạp gì, truyền cũng không truyền được đến đây... Sau ngày mai sợ rằng cậu sẽ trở nên bận rộn, mình về trước đây."

Lúc Quách Dĩnh nói cũng không nhìn người đó, ngữ điệu bình tĩnh tự nhiên, lưu loát như thoát khẩu mà ra, vừa nói vừa đi ra phía ngoài, đến cuối cùng cũng không quay đầu mà đi ra khỏi viện.

Lúc Quách Dĩnh nói ra những câu cảm khái này, chủ nhân của phường dược cũng chỉ im lặng nghe bên tai, nhưng không hề để trong lòng, cho nên cũng không nghe ra được bên trong có gì đó không đúng.

_______________

Dương Vân Tình và Lại Mỹ Vân tạm trú ở lữ quán lớn nhất của Thất Bảo trấn. Quách Dĩnh sau khi cùng họ ăn tối thì vội vàng rời đi, nói họ biết là đi về căn phòng khác của mình ngủ. Dương Vân Tình ở chung với Lại Mỹ Vân, cũng không gọi tiểu nhị, tự mình đi lấy một chậu nước nóng đưa đến bên Lại Mỹ Vân, lại quay người thu dọn hành lý của mình.

Sau khi chỉnh lý xong, Dương Vân Tình quay người lại, nhìn thấy Lại Mỹ Vân hai tay để yên không làm gì cả người ngồi phát ngơ trên giường, nước nóng trong chậu đã trở thành nước ấm, cô ấy đến giày cũng không chịu cởi ra, Dương Vân Tình thở dài một hơi:

"Nè, tụi mình có nói chuyện riêng với nhau, Tiểu Thất cậu cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt."

Lại Mỹ Vân định thần lại, lúc này mới phát hiện chậu nước nóng trước mặt mình, nhanh chóng cởi giày, nở nụ cười ngại ngùng thuận miệng hỏi:

"Mình điểm nào không tốt?"

"Cậu đó, chính là quá thích tự giày vò, nghĩ quá nhiều."

Dương Vân Tình để đồ trong tay lên đầu giường của mình sau đó quay đầu trả lời.

Lại Mỹ Vân giật mình, đưa hai chân ngâm vào chậu nước nóng.

"Cậu biết không? Mình hy vọng mọi người có thế sống vui vẻ. Bất kể từng xảy ra chuyện gì, nếu đã qua rồi thì hãy để nó qua đi, có thể rất tàn khốc, nhưng mình thật sự không muốn người bên cạnh mình bị chuyện của quá khứ làm phiền não."

Dương Vân Tình cười với Lại Mỹ Vân, nhẹ xoa đầu cô, quyết định sau này sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.

Lúc này đã vào đêm khuya, cả đường đi cơ thể hai người cũng đã mệt mỏi, sau khi Dương Vân Tình tắm rửa xong lên giường, Lại Mỹ Vân không còn nghe thấy tiếng động nữa.

Ánh nến trong phong cháy đến cuối cùng, ánh lửa nhỏ lắc lư, cuối cùng cũng tắt đi.

_______________

【Nhớ lại】

Năm đó, tết Trùng Dương.

Trương phủ nhận được tin Lại Mỹ Vân đang trên đường đến. Trương Mộc Anh ngoài mặt không nhìn ra biểu cảm gì, vẫn như thường ngày ngồi trong thư phòng đọc sách.

Bên ngoài truyền đến thông báo, thiếu chủ Vân Trung Các đã vào phủ. Trương Mộc Anh mới từ từ thu lại vẻ mặt vô cảm, lộ ra sự nghiêm túc.

Đầu tiên là nghe được tiếng thị vệ chào, sau khi cánh cửa được mở tiếng bước chân càng lúc càng nhanh.

Lại Mỹ Vân đi vào có hơi cúi đầu, đi đến trước bàn sách quỳ xuống, trịnh trọng khấu đầu ba lần. Sau khi hành lễ, vẫn không đứng lên.

"...Đứng lên đi."

Trương Mộc Anh dịu dàng nói, trong lòng có chút phức tạp, cố gắng để ngữ điệu trở nên ôn hoà nhất có thể.

Một lúc sau, Lại Mỹ Vân mới ngẩng đầu, ánh mắt sớm đã thống đỏ. Vài tháng không gặp, vị tiền bối trước mắt trở nên tiều tụy giống như già đi hơn mấy tuổi vậy, đến tóc cũng đã bạc trắng hết.

"Ta ngươi nếu như gặp mặt lại đau buồn như thế vậy, Ninh Ninh cũng không muốn nhìn thấy điều này. Nào, cùng ta uống một ly trà, tẩy tẩy phong trần."

Lại Mỹ Vân đứng dậy, theo sau Trương Mộc Anh đến phòng trà.

Trương Mộc Anh đưa tay ngăn lại cánh tay đang cầm bình trà kia, mở trà cụ ra, đích thân châm một ấm mới, đưa cho cô.

Trong năm tháng cuộc đời của vị lão nhân này, đã từng thấy qua không biết bao nhiêu chuyện sinh tử, trải qua không biết bao nhiêu lần mất đi, nhưng điều không thể ngờ nhất là, không ngờ bản thân lại đi sau cháu gái ruột của mình, không thể không đối diện với cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Vài ngày trước, bà đang trên bật thềm đột nhiên cảm thấy trong tim khó chịu, lần đầu tiên không đẩy đẩy cánh tay Lưu Nhân Ngữ đang dìu mình.

Lại Mỹ Vân sau khi tiếp lấy ly trà thì cầm vô cùng chặt. Sức nóng từ thân ly truyền đến lòng bàn tay chính là thứ bây giờ cô cần nhất, hơi trà nóng ấm phà lên mắt, kịp lúc hoá giải sự cay rát trong mắt, khiến cô có thể bình tĩnh lần nữa ngẩng đầu nhìn đôi mắt đó.

Trương Mộc Anh thấy nét mặt Lại Mỹ Vân trắng bệch, lo lắng hỏi:

"Ngươi không sao chứ?"

Lại Mỹ Vân mở miệng muốn lập tức trả lời nhưng lời lại nghẹn lại ở cổ họng, qua một hồi sau lại lắc đầu.

Trương Mộc Anh nhìn đôi mắt đỏ của cô, bi ai nói:

"Đúng vậy, ta cũng giống ngươi không được ổn lắm. Mỗi đêm đi ngủ, đều sẽ mơ thấy nó."

Sau khi dùng trà, hai người cùng nhau đi ra khỏi Trương phủ, đi qua nửa cánh rừng thông, đi đến trước một bia mộ nhỏ, đó là một bia mộ mới.

Trước mộ bia, nơi để đồ cúng và một hàng ly được sắp xếp chỉnh tề, trong đó có quýt mà Tử Ninh thích ăn nhất, bên trong có một ngọn đèn dầu đang cháy, vị trí bên trên đài ngọc thạch có để sẵn một vò rượu.

Trong trận đại hoả kia, không thấy được xương cốt của Tử Ninh. Bây giờ trên thế gian này, đồ vật thuộc về cô chính là những thứ trong chiếc hộp kia, trong đó có y phục mà cô từng mặc qua, cũng miễn cưỡng coi như là có đồ chôn.

Trương Mộc Anh đưa tay gạt đi bụi đất trên bia mộ.

Lại Mỹ Vân để nho trên tay mình lên, rót đầy rượu lên hàng ly. Hai người vẫn luôn nhìn thẳng vào bia mộ.

"Ninh Ninh đã đi, thì đừng nghĩ đến nó nữa. Nỗi nhớ của nhân thế chính là ràng buộc, nếu như người sống không quên được, người chết sẽ không được an lòng, vậy làm sao có thể sớm lên được thiên giới, tại thế làm người... Ta tất nhiên hiểu câu nói này, chỉ là có lúc, rất khó để chúng ta làm được..."

Trương Mộc Anh đưa tay sờ bia mộ, ánh mắt phát đỏ.

"Nó đi đến một nơi tốt hơn rồi."

Trương Mộc Anh vừa nói vừa đưa tay gạt nước mắt, nói tiếp:

"Mặc dù ta không thông tuệ, nhưng cho rằng mình hiểu được Ninh Ninh, cho nên ta muốn nói với ngươi một câu, cũng coi như là thay nó nói."

Lại Mỹ Vân giật mình, cúi người lắng nghe.

"Xin cô cô cứ nói."

"Bất kể là đối với người khác hay đối với bản thân mình, chỉ cần tâm ý vẫn còn, tận lực là được. Những gì ngươi nên làm cũng đã làm rồi, sau này chỉ cần bảo vệ người xung quanh mình là được, đừng nhớ mãi không quên, sinh ra chấp niệm."

________________

Tiếng trống dồn vang lên, tiếng huyên náo ngoài cửa sổ phút chốc đi xa, còn âm thanh sau khi liệt hoả thiêu đốt bắt đầu nổi lên.

Mặc dù đã qua rất lâu, trận liệt hoả ngày hôm đó vẫn cứ như ở ngay trước mắt. Lại Mỹ Vân còn chưa kịp phản ứng lại, đối phương đã nhanh chóng xẹt dao găm qua mắt cô, độ nóng của liệt hoả cùng sự sắt lạnh của lưỡi dao, trong kí ức như đang giao nhau.

Cô chỉ là nhất thời do dự, lại tạo nên một hậu quả không thể cứu vãn. Đối với bản thân cũng vậy, đối với trận chiến đó cũng vậy. Cô quên rồi, sự thắng bại trên chiến trường, chỉ trong phút chốc, sinh tử cũng chỉ trong cái chớp mắt.

Dương Vân Tình vì để cứu Lại Mỹ Vân, từ bỏ kế hoạch ban đầu.

Cô gọi lớn tên Lại Mỹ Vân, hy vọng có thể trong màn khói bụi nghe thấy được một câu trả lời.

Đột nhiên, dưới chân cô như vấp trúng thứ gì đó, ngả xuống. Cô cúi người, một gương mặt quen thuộc nhưng lại lâm ly đầy máu me đập vào mắt cô.

"Tiểu Thất! Tiểu Thất!"

Dương Vân Tình sợ hãi la lớn.

Máu tươi như nước nhiễu xuống, Lại Mỹ Vân cố gắng dùng sức ngồi dậy, Dương Vân Tình gấp gáp dìu cô.

"Dương... Dương Vân Tình, mọi người... Mọi người đều an toàn rồi chứ?"

Lại Mỹ Vân dùng giọng rất thấp hỏi cô.

Nghe thấy hô hấp của Lại Mỹ Vân càng lúc càng trầm trọng, lòng Dương Vân Tình gấp như lửa. Nhưng trừ việc ôm cô ấy chạy, cũng không biết bản thân có thể làm gì nữa.

Dương Vân Tình gật đầu liên tục.

Không ngờ trên gương mặt đầy máu tươi của Lại Mỹ Vân nở ra nụ cười, cô hỏi:

"Sao trời lại tối như vậy? Vừa nãy mình còn nhìn thấy trăng mà."