Sau khi nói ra một loạt lời thật lòng, cũng chỉ là vì để giải toả tâm sự. Những khoảng thời gian đó tựa như rất xa vời nhưng lại nhớ thật kĩ trong tim, tụ thành nổi đau ở đáy lòng mãi cũng không muốn chạm vào.
Câu này, Lại Mỹ Vân ngày ngày đêm đêm để trong lòng, giống như được châm dầu, tới tới lui lui giày vò cô, chịu đến mức bản thân cô cũng không còn cảm giác đau nữa. Không ngờ đến lúc nói ra, trong lòng vẫn cảm thấy đau nhói.
Người ngồi bên cạnh Lại Mỹ Vân trong lòng như bị chấn động, ánh mắt cúi xuống nét mặt hơi trắng còn lồng ngực thì hơi thắt lại.
Nàng yên tĩnh ngồi ở đó trong mơ màng, cứ như mất đi ý thức vậy.
Cả thế giới cứ như tĩnh tại, chỉ còn lại tiếng tim đập của bản thân. Nàng hình như hiểu ra cái gì đó, nhưng lại khó tin được.
Giọng nói của Lại Mỹ Vân ở gần bên tai. Nhìn thấy nổi đau trong mắt của cô, cả người ảm đạm như cái bóng, Tử Ninh càng nhìn càng thấy đau lòng.
Thấy Lại Mỹ Vân trầm mặc, Tử Ninh chuyển tầm nhìn ra hướng khác, vẫn yên tĩnh ngồi ở bên cạnh cô, trong mắt không có tí ánh sáng.
Lại Mỹ Vân lúc này bản thân lấy lại được bình tĩnh, cúi đầu cười nhẹ, mặt lộ ra vẻ ảm đạm:
"Xin lỗi, ta chỉ là... Đột nhiên nhớ đến những chuyện trước kia..."
Giọng của cô từ từ trầm xuống, nụ cười dần như đi như sắp vỡ đi.
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là trong lòng... Có hơi buồn..."
Trên mặt Tử Ninh không có tí sắc máu, đưa cánh tay run rẩy lên muốn an ủi nhưng đến nửa chừng lại dừng lại.
Lại Mỹ Vân thút thít co người lại thành một đoàn trên bậc thềm.
Rõ ràng bản thân tu luyện hoả hệ tâm pháp, nhưng bản thân lại cảm thấy rất lạnh, lạnh đến run người.
Thời tiết thanh liệt, mỗi một hơi hít vào đều có cảm giác đau đớn. Bởi vì lạnh nên đầu mũi của cô cũng đỏ lên.
Một cánh tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhẹ nhàng an ủi.
Trong chốc lát trong lòng Lại Mỹ Vân như được truyền đến sự ấm áp, quay đầu qua nhưng không cách nào thấy được sự thương xót và đau khổ trong mắt người đó.
Ánh mắt cô như có chỗ dựa, nước mắt yếu đuối từ từ ninh cố.
Lại Mỹ Vân nhìn thẳng người bên cạnh, nhưng trong mắt chỉ là một mảng tối đen, trống rỗng. Cô cảm nhận được bàn tay mình bị nàng từ từ mở ra, từng nét từng nét chữ viết lên khiến cô có hơi ngơ ngác.
Đừng đau lòng nữa.
Khoảnh khắc đó, Lại Mỹ Vân cảm thấy trái tim của mình mềm xuống, không còn thấy đau nữa, chỉ còn không khí du du truyền đến lòng ngực, dần khống chế được biểu cảm.
Áp lực có nặng, gió tuyết có lạnh như thế nào đi nữa, cô đều có thể nhẫn nại nhịn được. Nhưng chỉ một câu nói ngắn ngủi, dịu dàng ngay lúc này lại có thể phá bỏ lớp vỏ cứng cáp của cô, giống như lúc trước vậy, dựa trên bờ vai người đó, sự ấm áp bên cạnh và ôn hoà.
Cô nghiêng nghiêng ngả ngả xà vào lòng người bên cạnh, nước mắt vốn tưởng rằng đã cạn lại tràn ra khỏi khoé mắt.
_______________
Cánh rừng hoang vắng rộng lớn, Lại Mỹ Vân liều mạng mà chạy, băng qua hết cánh rừng này đến cánh rừng khác để tìm người đó.
Lúc này, đột nhiên có một bóng người mặc áo choàng đen xuất hiện, cô không quản tất cả hỏi người đó là ai, cô chạy về phía đó, muốn hỏi người đó có từng gặp một người tên "Tử Ninh" không.
Chạy đến gần hơn một chút, chưa kịp hỏi cô đã nhìn thấy dưới chân người đó, đang đạp lên người Tử Ninh.
Cả người Tử Ninh đầy máu lênh láng ở dưới bàn chân người đó, cô thử kéo chân người đó đang đạp lên vai Tử Ninh, nhưng người đó không chút động đậy, hơn nữa còn dùng sức mạnh hơn đạp xuống.
Một âm thanh giòn nát vang lên, là tiếng xương vai bị gãy.
Máu từ vai Tử Ninh chảy xuống, nàng đau đớn la lên một tiếng, cánh tay không còn sức nằm trên đất, cuối cùng không động đậy nữa. Hắc ý nhân chỉ cười lạnh một cái, cúi người nắm eo nàng nhấc lên, lại lần nữa nhẫn tâm ném mạnh xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, nội tâm Lại Mỹ Vân xé liệt, trái tim như sắp vụn vỡ. Cô theo bản năng cầm kiếm trên tay, rút thanh trường kiếm sau lưng đâm thẳng vào tim thân ảnh đó từ phía sau lưng.
Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua thân, xuyên đến trước mặt người đó.
Người đó đưa tay nắm lấy ngực mình, cố gắng đứng thẳng quay người lại, bàn tay chặn ở ngực nhuốm đầy máu tươi.
Không ngờ chính là bản thân mình!
Lại Mỹ Vân không thể tin được, tay buông bỏ kiếm lùi về sau vài bước...
Trước mắt như trời rung đất chuyển, vầng thái dương cô cảm thấy đau đớn. Trong phút chốc, cô cảm thấy thân ảnh đó đang đi đến gần mình, nhưng lại thấy nó từ từ tan đi.
Sự đau khổ và bi lạnh trong ác mộng của Lại Mỹ Vân khó mà thoát ra, cứ như là có đôi tay của ma quỷ, nắm chặt lấy chân cô, kéo cô vào nơi sâu thẳm nhất của bóng tối, rõ ràng chỉ là mộng cảnh, nhưng trong giấc mộng của cô, bốn hướng trốn không, có chạy thế nào cũng không thoát.
Bốn phía mơ hồ, muốn chạy nhưng chạy không được. Cô dùng hết sức mở mắt ra nhưng có tác dụng, một tia sáng cũng không có. Cô vô cùng hoảng loạn, muốn la lên nhưng cũng không phát ra tiếng được.
Trong lúc sợ hãi, cô nghe thấy một giọng nói, trầm thấp nhưng lại có vô tận nỗi nhớ:
"Đừng sợ, không sao."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lại cảm thấy an tâm, nhưng nghe lại không chân thật, vọng lại từ phía xa xôi.
Cô đột nhiên nhớ lại, ngày Tử Ninh hôn mê, bản thân nói câu cuối cùng với nàng:
"Không sao đâu, đừng sợ."
Lòng của Lại Mỹ Vân tan nát, nỗ lực đi tìm giọng nói đó, nhưng cô không nắm lấy được, âm thanh như hư không, cô không chạm vào được.
Cô ở trong mộng cảnh lặp đi lặp lại, khổ khổ đấu tranh, cuối cùng cái gì cũng không nắm bắt được, cuối cùng từ từ mất đi ý thức.
Lại Mỹ Vân trong thế giới u ám kia đi không biết được bao lâu, mãi đến khi ý thức dần được rõ ràng, trước mắt là một mảng tối đen. Nhưng lần này hình như có gì đó không giống như mỗi lần trước.
Có một cánh tay chạm vào trán cô lúc ý thức cô mơ hồ, cô lùi vào trong một chút, cả người đều vùi trong chăn, cánh tay đó dừng lại một hồi sau đó đắp chăn lên tận cổ cho cô.
Lại Mỹ Vân không có tí sức lực để mở mắt ra, chỉ cảm thấy trên giường có thêm một vị trí ngồi của ai đó nên nhẫn nại co thành một đoàn. Thật sự không thể nhịn được nữa, mới ý thức kêu ra tiếng.
Người đó ở bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô, trầm tư một hồi lâu, rồi đưa tay kéo cô ra khỏi chăn. Người đó ôm cô vào lòng, để cô ở một tư thế thoải mái dựa vào người mình, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Lại Mỹ Vân cảm thấy cả người khó chịu dữ dội, cộng thêm ý thức trầm trầm không không, cứ như mất hết trực giác chỉ có thể mặc cho người ta bày bố. Cơ thể lạnh lẽo của cô từ từ bình tĩnh ấm lại. Có ý thức được cô liền nghiêng người ôm chặt người kia, để bản thân gần người đó hơn một chút.
Toàn thân người đó như cứng lại, sau đó càng ôm chặt cô hơn, cẩn thận đến mức khiến người ta tâm thân bất nhẫn.
Trong bất tri bất giác sự lạnh băng cũng coi như được hoá giải, trong vòng tay của người bên cạnh vừa ấm áp vừa an toàn, lại dịu dàng ôn nhu.
Lại Mỹ Vân cảm thấy vòng tay người đó vừa ấm áp vừa chu đáo. Mơ hồ nắm lấy tay người đó ôm vào lòng, còn cẩn thận thở vào vài hơi nhiệt khí muốn giúp người đó làm ấm. Nhưng cánh tay đó khi cô muốn đưa vào chăn lại dùng sức trốn đi, tí sau lại giúp cô đắp chăn đàng hoàng.
Cả người căn thẳng của Lại Mỹ Vân từ từ thả lỏng, cuối cùng rơi vào giấc mộng ấm áp.
Lại Mỹ Vân lại mộng thấy một giấc mộng thật dài.
Mộng thấy Tử Ninh, nàng trở về rồi.
Nhưng thân ảnh nàng mơ hồ, lúc mất lúc hiện trước mắt cô, sau đó quay người rời đi. Cô thử đưa tay ra, muốn nắm lấy thứ gì đó, cũng có thể là góc áo, nắm lấy không buông.
Lại Mỹ Vân sợ hãi cực độ, nắm mãi không buông. Cô biết một khi thả ra, Tử Ninh sẽ đi mất. Có thể chỉ cần buông tay bản thân có thể tỉnh lại, sẽ không mộng thấy nàng nữa.
Tử Ninh nhăn mày, không chút động đậy, cánh tay không biết nên làm gì.
Nàng thử kéo ra, nhưng không kéo ra được, Lại Mỹ Vân nắm rất chặt.
Nhìn đôi tay nắm chặt lấy tay áo của mình, lòng Tử Ninh như bị ngàn con dao sắt nhọn chém qua. Nàng thử mở tay Lại Mỹ Vân ra, cho nên cúi người càng gần Lại Mỹ Vân hơn một chút.
Trong cơn mơ ngủ, môi của Lại Mỹ Vân có hơi động đậy, giống như muốn kêu la gì đó, lại giống như kêu một cái tên trong mộng.
Tử Ninh cắn môi hơi nghiêng đầu. Qua một lúc lâu nàng đưa tay phải ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt của Lại Mỹ Vân.
Lại Mỹ Vân cuối cùng cũng chịu buông tay ra, tay áo nàng đã bị nắm đến nhăn nheo.
Tử Ninh nắm lấy hai tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó làm ấm cho hai bàn tay cô.
Lại Mỹ Vân nằm trên giường vẫn giữ tư thế như cũ, chỉ là khí tức càng lúc càng hỗn loạn. Một lúc sau đầu nằm trên gối quay qua quay lại, trên trán chảy ra mồ hôi.
Đột nhiên, cô mở nhanh hai mắt, trước mắt không gian đen tối, trên trán mồ hôi đầm đìa, gấp gáp hô hấp.
Tử Ninh không động thanh sắc thả tay ra, quay người lấy cái khăn nhỏ lau mồ hôi cho Lại Mỹ Vân.
Cả người Lại Mỹ Vân rung lên, cơ thể co lại cố gắng hô hấp, môi có hơi mở lên, trong cổ họng truyền ra một âm thanh, có hơi khàn nhưng từng chữ đều vô cùng rõ ràng:
"Tử Ninh..."
Thân ảnh đang đứng kia người khựng lại, động tác trên tay cũng theo đó mà dừng lại.
Ánh nắng bên ngoài sáng rọi, chiếu vào trong lòng mới có cảm giác mông lung, thấu qua chiếc rèm cam tạo ra cảm giác ấm áp.
"Là cậu sao?"
Ánh mắt của Lại Mỹ Vân kiên định, vừa sáng lại đen tuyền, trong khoé mắt có hơi ánh lên lệ quang.
Không có bất kỳ âm thanh nào trả lời cô, bốn phía yên tĩnh.
Cô cảm thấy bất an, trong bóng tối giơ tay lên muốn nắm lấy gì đó, cả người đều sắp ngã khỏi giường, có một đôi tay nhanh chóng đỡ lấy cô, cùng lúc đó có tiếng chuông gió vang lên bên tai.
Cả người Lại Mỹ Vân phút chốc cứng lại, đầu óc căng thẳng, băng lạnh.
Tay cô vẫn nắm chặt tay người ở trước mặt, nhanh chóng buông ra.
Trên biểu cảm dường như có hơi chấn động, ánh mắt dần dần cúi xuống, căn bản không thể nhìn thấy được sự giao động và thấp thỏm trong tim lúc này.
Cô nhắm mắt lại, ngón tay dùng sức nắm chặt tay áo, ánh mắt đen tối nhìn vào không trung, khoé môi giương lên muốn cười, nhưng cười không được, chỉ lộ ra sự khổ sở, ánh mắt bất động nhẹ thở dài:
"A Sở cô nương..."
Đầu ngưỡng lên của Lại Mỹ Vân từ từ nằm lên gối, trước ngực tim cũng đập dần bình tĩnh, ép phần bi lạnh cuối cùng ra ngoài.
Một lúc sau, giọng cô hơn khàn, vẫn nhỏ như cũ:
"Ta xin lỗi, hình như ta... Mơ thấy ác mộng rồi."
_______________
Ánh trăng sáng trong.
Trên thân cây dính đầy những đoá hoa tuyết, dưới ánh trăng, phản phất như được lấp lên một màng mờ ảo.
Một trận gió xuân thổi qua khiến hoa tuyết rơi xuống, rơi trên vai áo của Lại Mỹ Vân, cô dùng ngón tay dính lấy cánh hoa, nhẹ xoay trên tay.
Tử Ninh ngắm nhìn gương mặt nghiêng nhạt như nguyệt hoa của cô, miệng nở một nụ cười ngọt ngào. Chớp chớp mắt, hoa từ từ rơi xuống.
"A Sở cô nương." Lại Mỹ Vân nhẹ gọi một tiếng.
"Bầu trời đêm hôm nay có sáng không?"
Tử Ninh nghe thấy, có hơi ngẩng đầu.
Sao ở ngoại ô rất lớn, rất sáng. Ánh sao dịu dàng chiếu xuống, ánh trăng hơi mờ nhạt chiếu qua màn đêm đen tối.
"Lúc trước ta rất thích ngắm sao, ánh sao sáng như vậy, từng cái từng cái lấp lánh, dường như không có chút u thương và phiền não nào, giống như có thể luôn vui vẻ và phát sáng."
Lại Mỹ Vân nghĩ có khi nào một trong những ngôi sao trên đó là Tử Ninh. Nàng có khi nào cũng ở trên trời, mọi lúc mọi nơi giống như bây giờ chiếu sáng cho cô.
Sắc đêm ninh tịnh càng khiến cho người ta thêm tư niệm. Hai người an tĩnh ngồi trên bậc thềm trước viện, ngắm nhìn trời sao, nhớ tới đối phương.
Ánh sao nhẹ chiếu trên người họ, thời gian như ngừng trôi, dài đằng đẵng như nỗi nhớ.
Bị ánh sao làm cho cảm động. Đột nhiên, Lại Mỹ Vân dùng một giọng nói rất nhỏ nói:
"Ta... Ta có thể ôm cô một chút không?"
Tim người bên cạnh Lại Mỹ Vân đập nhanh, biểu cảm phút chốc trống không, kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
Lại Mỹ Vân có hơi rụt rè, ánh mắt như ướt tí lệ, còn có chút khí nóng, có chút ảm đạm nhưng khoé miệng lại cong lên.
"Chỉ ôm một chút... Có được không?"
Lại Mỹ Vân rất sợ đối phương cự tuyệt, cho nên không đợi trả lời, lập tức đưa tay ôm lấy người bên cạnh.
Lại Mỹ Vân ôm lấy cổ nàng, ở giữa cổ nàng hơi run. Trên người nàng có một mùi hương vô cùng đặc biệt, có thể là ảo giác, nhưng lại cảm thấy thân thiết như vậy.
Hô hấp của cô có hơi nặng, có chút nước mắt ấm áp, ướt thấu qua vai áo nàng.
Lại Mỹ Vân cúi đầu, dán đầu vào gò má nàng, đầu vùi sâu vào giữa cổ nàng, cảm thấy ấm áp và vô cùng an tâm. Cô vẫn luôn không dám động đậy, sợ rằng chỉ cần động đậy một chút, nước mắt sẽ liền rơi xuống.
"Để ta ôm một chút, chỉ một chút, có được không?"
Dường như bị câu nói này đánh trúng, Tử Ninh như bị kim châm châm vào một nhát, cả người tê liệt mặc cho Lại Mỹ Vân ôm chặt mình.
Có cảm giác ấm nóng và ướt át chảy ra tiến vào cổ.
Là nước mắt, từng hàng từng hàng một.
Vai Lại Mỹ Vân có hơi run, muốn khắc chế, nhưng nước mắt càng chảy càng nhiều, không còn khống chế được mà chảy ra như nước, ướt thấu tim của Tử Ninh.
Tay Lại Mỹ Vân nhẹ sờ vào lưng nàng, đột nhiên khựng lại.
Cảm giác trong lòng bàn tay còn chưa rõ ràng, người trong vòng tay đã đẩy cô ra, theo bản năng lùi về phía sau.
Tay Lại Mỹ Vân đứng lại tại chỗ, động tác đột nhiên của Tử Ninh khiến cô không biết mình bây giờ phải làm gì. Trong màn đêm vô tận, trái tim kia như dần tắt lại.
Tử Ninh thở trong im lặng, cố gắng áp chế cảm xúc của mình, cả cơ thể dường như đang phát run.
Lại Mỹ Vân từ từ thả tay xuống, biểu cảm trên mặt không thay đổi, một lúc lâu sau cô lấy ra từ trong người một tấm ngọc bội có khắc chữ "Vân".
"Cho cô cái này."
Tử Ninh giật mình nhìn Lại Mỹ Vân, cô không hiểu đây là ý gì.
"Sau này nếu cô đến Trường An, có thể dùng cái này tìm ta."
Gương mặt của Lại Mỹ Vân trong sáng như thủy tinh, khoé miệng cười hơi giương lên, đôi mày thẳng tấp dao động dưới ánh trăng, cả người đều như đang phát sáng.
"Cảm ơn cô, khoảng thời gian này đã chăm sóc ta, ta thật sự rất cảm ơn cô. Ta hy vọng mắt mình nhanh chóng khỏi lại, như vậy thì có thể nhìn thấy cô rồi. Ta muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của cô, A Sở cô nương."
Tử Ninh hơi quay qua đầu nhìn cô, trong lòng là ngàn vạn tư vị, từng chút từng chút cảnh tượng trong quá khứ hiện lên, có nỗi đau khắc cốt, có sự vui vẻ khi trùng phùng, còn có những giọt lệ khiến mũi nàng đau rát.
"Nhận lấy đi."
Lại Mỹ Vân cuối cùng khổ ải cầu xin.
Rất lâu rất lâu sau có một bàn tay nhẹ chạm vào lòng bàn tay cô, tiếp lấy ngọc bội, động tác dường như đang trân trọng.
Lại Mỹ Vân ngẩng đầu, hướng về phía cô cười một cái.
"Đúng rồi, ta còn một chuyện muốn nói với cô."
Tử Ninh nhìn cô.
"Ta tên Tiểu Thất."
Lại Mỹ Vân cười nhẹ, ánh mắt như loé lên tia sáng. Một lúc sau, khoé miệng cô vẫn cong lên nói:
"Những người thân mật nhất đều gọi ta như vậy."
________________
Ánh dương vẫn như cũ dịu dàng và ôn hòa, những lớp tuyết mỏng phũ nhẹ trên lá hoa trong viện bị gió xuân thổi bay lên rơi xuống hoà vào với không khí.
Ở trong viện, có một lò sưởi ấm đang cháy, còn có một chiếc giường ấm trên đó có một người nẳm ngủ say đã được một ngày một đêm. Sắc mặt yên tĩnh, trên gương mặt hiện ra chút vẻ hồng hào.
Đột nhiên, tay cô động đậy, lông mày cử động khó khăn.
Ánh mắt vẫn luôn đen tối bị ánh sáng làm chói nên đưa tay che lại.
"A!"
Cửa phòng đột nhiên bị mở mạnh ra, có tiếng bước chân dần lại gần.
"Tiểu Thất, cậu tỉnh rồi?"
Giọng nói thanh lãnh của Dương Siêu Việt phá tan sự yên tĩnh.
Để dần thích ứng với ánh sáng của căn phòng, Lại Mỹ Vân từ từ lấy hai cánh tay che ở mắt ra.
"Tiểu Thất, cậu có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Những thứ trước mắt đều có hơi dao động, phản phất như ánh sáng mông lung, cô nhìn thấy mơ hồ một thân ảnh đứng trước mặt.
"Siêu Việt cậu đừng lắc lư nữa, mình nhìn thấy chóng mặt..."
"Mình đâu có lắc, mình chỉ đứng yên có một chỗ thôi mà."
Lời vừa nói xong, Dương Siêu Việt dường như nhớ ra cái gì đó, lặp tức cúi người xuống gần trước mặt Lại Mỹ Vân, môi có hơi run, gấp gáp hỏi:
"Tiểu Thất, cậu... Cậu có thể nhìn thấy mình không?"
Lại Mỹ Vân chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn lên người phía trước, một lúc sau mới từ từ mở miệng:
"Nhìn cậu... Có chút mơ hồ... Nhưng mà, có thể nhìn thấy rồi."
Vừa nghe, Dương Siêu Việt không kìm được sự vui mừng trong lòng, quay đầu chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa la lớn:
"Dương Vân Tình! Mọi người mau đến! Tiểu Thất có thể nhìn thấy rồi!"