Phẫn Tâm

Chương 23

Bán Trản dược phường.

Hậu viện chìm vào đêm tối tĩnh mịch, một thân ảnh nhẹ tay nhẹ chân cẩn thận đi ra khỏi phòng Lại Mỹ Vân.

Cả đường đi đầu óc nàng rất loạn. Gió đêm xuân không mang theo hàn ý, thổi đến lá cây xào xạc, bên đường có tiếng ve kêu, những tiếng này đều không thể đi vào tai nàng.

Cánh cửa được đẩy ra, nhìn thấy một bóng lưng.

Bên cạnh trà đài, Quách Dĩnh ngồi tư thế thoải mái nửa dựa trên ghế, trên tay cầm một ấm nước đang định pha trà nóng, cũng không biết cô đã ngồi ở đó được bao lâu rồi.

"Cậu ấy bị làm sao vậy?"

Chủ nhân của dược phường sau khi đi vào cũng không thèm đóng cửa lại, đứng cũng không vững lắm, vừa bước vào đã hỏi.

"Tiểu Thất? Cậu ấy rất tốt mà."

Quách Dĩnh ánh mắt khác lạ nhìn nàng, sau đó quay đầu lại rót một ly trà, cúi đầu nói tiếp:

"Mình biết trong lòng cậu vẫn luôn nhớ cậu ấy, cho nên mượn cơ hội này đem cậu ấy đến chỗ cậu, ở đây cũng không ai quen biết hai người, hai người có thể..."

"Cậu có biết mình hỏi cái gì không vậy?"

Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của Quách Dĩnh, giọng nói băng lạnh, hàn ý thấu đến xương cốt, ngữ khí cũng khác so với bình thường.

Quách Dĩnh dừng động tác trên tay lại, lòng như trầm xuống. Ngẩng đầu nhìn người ở trước mắt, lại dịch tầm mắt đến ngọn nến trên bàn, một lúc sau mới thấp giọng trả lời:

"Cậu cũng nhìn thấy rồi, mắt của Tiểu Thất..."

"Tại sao cậu ấy không nhìn thấy được nữa?"

Chỉ thấy Quách Dĩnh không lên tiếng, cúi đầu một chút, không khỏi khiến cho chủ nhân dược phường có chút hoang mang, nàng cúi nửa người trước mặt cô, dùng sức mạnh nắm lấy như muốn bóp nát cánh tay cô vậy.

"Cậu trả lời mình đi chứ..."

Quách Dĩnh sau khi trầm tư, ngẩng đầu ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, sau đó trịnh trọng bình tĩnh nói:

"Vô Vọng môn..."

Nghe Quách Dĩnh nói đến đây, chủ nhân dược phường nhăn mày, ánh mắt có chút tăm tối, nàng đối với tình thế chiến sự lúc đó vẫn có một chút hiểu biết, nghĩ qua một hồi mới kinh ngạc:

"Chiến lực của Vô Vọng môn... Từ khi nào trở nên mạnh như vậy?"

Nửa năm trước nàng đến cái trấn này, ngay lúc đầu nàng đã biểu hiện rõ thái độ của mình, nên không nghe tin tức các phương, không hỏi, không xem. Sau đó lại theo Ngô Ánh Hương vào rừng sâu núi cao tìm thuốc, hoàn toàn không biết sóng gió của thế gian bên ngoài. Sau đó lúc trở về trấn, mới nghe thấy Vô Vọng môn tái xuất giang hồ, tin tức chiến cuộc nguy nan, bắt đầu lo lắng tình hình của Lại Mỹ Vân và mọi người ở thành Trường An.

Khoảng thời gian đó, nàng đối với sự tình bên ngoài thật sự không biết gì hết, nghe thôn dân giải thích một lần, mới thấy kinh ngạc. Sau đó mới phát hiện tin tức của mình quá trễ, chiến sự sớm đã kết thúc, tiếp tục nghe ngóng tin tức khắp nơi mới yên tâm.

Nhưng mặc dù như vậy, trong lòng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, cho nên ngẩng đầu nói:

"Lúc đầu không hề nghĩ tới, các Võ Lâm môn phái khác phân chia thế nào mình không rõ, nhưng mình biết đối với năng lực tác chiến và lên kế hoạch của Vân Trung Các, làm sao có thể bị đánh thành ra như vậy chứ? Sao cậu ấy lại bị thương được?"

Quách Dĩnh cầm ấm trà lên, đổ đi nước trà đã hơi nguội trong ấm, châm nóng lại lần nữa, sau đó mới từ từ từng câu từng chữ nói rõ.

"Cậu ấy phân tâm, nên đối phương nắm được cơ hội, bị dùng một con dao găm xẹt qua hai mắt..."

Lời nói chưa xong, ánh mắt chủ dược phường khựng lại, màu máu trên mặc dường như cũng trắng dần, không có chút biểu cảm. Sau khi thở sâu vài lần, từ từ đứng thẳng người lên, cố gắng khống chế ngữ điệu hơi run của mình, nhưng không kiềm được mà môi cũng động đậy, ngơ một lúc sau nàng mới mở miệng:

"Sao như vậy được? Với võ công và định lực của Tiểu Thất, sao có thể dễ dàng bị phân tâm? Rốt cuộc là chuyện như thế nào, có thể khiến cậu ấy trong thời khắc nguy hiểm như vậy phân tâm chứ?"

Mặt nàng trắng bệch, ánh mắt hơi đỏ, trong khoé mi ánh lên giọt lệ, trong lòng đau như bị kim châm vậy.

Nàng biết.

Nàng biết cảm giác rơi vào bóng tối một khoảng thời gian lâu như vậy đau khổ và bất lực như thế nào. Bởi vì, nàng cũng từng trải qua.

Quách Dĩnh ngồi vững lại, sau đó lại nhìn nàng một cái, có hơi nhăn mày, nhẹ nhàng thấp giọng nói:

"Chi tiết bên trong mình cũng không rõ. Cậu cũng biết đó, sau khi Tiểu Thất bị thương, lúc đó mọi người đều rơi vào hỗn loạn, cho nên không có ai nhắc tới nữa, cậu cũng đừng hỏi thêm nữa."

Chủ nhân dược phường cố gắng áp chế cảm xúc nhắm mắt lại, nàng cắn răng, nhịn lại rồi nhịn.

Lúc Ngô Ánh Hương từ đình viện đi đến hậu viện, thì nghe thấy trong phòng phát ra tiếng, giống như ai đó dùng sức thật mạnh đạp vào tường một cái, dừng lại ở ngoài cửa, ngó đầu vào xem.

Người con gái thản nhiên, ôn hoà, thanh lãnh nhưng lại mang chút phần ưu thương lúc này đang ở trước cửa sổ ngước đầu nhìn lên, hai tay nắm chặt thành quyền.

Sau đó một chút, nàng lại đi qua lại vài bước như muốn khống chế thứ gì đó, nhưng vẫn không khống chế được sự đau khổ trong lòng, nàng quay tới quay lui, giống như đã không nhịn được nữa rồi, sau đó hai tay nắm chặt song cửa sổ cúi đầu cố gắng kiềm chế cảm xúc, hai vai không ngừng run rẩy.

Sau đó nàng một tay dựa vào song cửa, từ từ ngồi xuống, hai tay ôm chặt đầu, không còn tí sức lực.

Một tiếng khóc áp chế đã lâu từ trong phòng truyền ra.

Điều này đối với Ngô Ánh Hương mà nói vô cùng khác lạ, lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng khóc của nàng.

Trước giờ bất kể là chuyện gì, nàng cũng chỉ cười nhạt một cái, dù nụ cười đó có miễn cưỡng đến đâu. Ngô Ánh Hương tưởng rằng, sự kiên cường đó của nàng khiến người ta thấy đau lòng. Không ngờ, tiếng khóc của nàng lại càng khiến người ta tan nát con tim.

Đột nhiên, trong phòng truyền đến một cơn ho kịch liệt.

Lúc đầu là cường lực áp chế lại, sau đó càng ho càng dữ dội, mãi đến không khống chế được, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị ho đến tách rời.

Ngô Ánh Hương lập tức lao nhanh vào phòng, từ trong người lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên đan dược, sau khi Quách Dĩnh dìu nàng lên giường, lập tức quay người rót một bát nước ấm.

Nàng ho đến cả mặt đỏ ửng, vết bầm trên trán hiện lên, mồ hôi lạnh từng hạt từng hạt lớn rơi xuống.

Sau khi nhẫn nhịn uống xong viên đan dược, Quách Dĩnh vỗ nhẹ lưng nàng mới từ từ áp chế được cơn ho. Ngô Ánh Hương nhanh chóng dìu nàng dậy.

Từ lúc gặp mặt đến giờ, Quách Dĩnh chưa từng thấy nàng ho dữ dội như vậy, bị doạ đến cả mặt trắng bệch. Ngược lại Ngô Ánh Hương bên cạnh bận rộn bắt mạch cho nàng, sau đó lấy kim châm trong rương thuốc ra.

Đang định hành châm, người đó lại đột nhiên ngồi thẳng dậy trên giường, lắc lắc tay, mặt lộ ra một nụ cười hoàn mĩ, ngữ điệu thả lỏng, thanh âm trầm thấp:

"Không sao đâu, mình khi nãy chỉ là cảm xúc quá kích động..."

Quách Dĩnh không hề bị nụ cười của nàng đả động, mím chặt môi nhìn nàng, một hồi sau đột nhiên mở miệng hỏi:

"Tử Ninh, cậu nói thật cho mình biết... Sức khỏe của cậu có sao không?"

Mắt nàng cúi xuống không nói.

Quách Dĩnh ngơ ngác nhìn mặt Tử Ninh, đột nhiên trong lòng vô cùng đau đớn, nửa ngày mới thở ra một hơi.

Vừa nãy vỗ lưng cho Tử Ninh, cách vài lớp vải, cô dường cảm nhận được vô số vết vết sẹo dày đặc trên lưng nàng, mới có thể tưởng tượng một năm trước nàng rốt cuộc trải qua sự giày vò và đau khổ như thế nào.

"Mặc dù không thể so với lúc trước, nhưng cơ bản về khí tức vẫn còn. Nếu như bây giờ động thủ với cậu, chỉ sợ bị cậu đánh đến mức không ra dáng vẻ gì."

Tử Ninh dừng lại một hồi lâu, lâu đến mức tưởng rằng nàng không trả lời nữa, mới thở phào một hơi, ánh mắt ảm đạm. Quách Dĩnh nhìn dáng vẻ dịu dàng và thần tình của nàng, nhất thời không phân được lời nàng nói là thật hay là giả.

"Mình ra ngoài trước đây."

Sau một hồi im lặng, Ngô Ánh Hương thu dọn rương thuốc, đột nhiên đứng dậy gật đầu biểu thị với Quách Dĩnh, sau đó mở cửa rời đi.

Trong phòng, khí tức tụ lại toàn là sự đau khổ tràn ngập.

"Lúc đó là ai nói với mình đã buông xuống rồi? Cậu bây giờ lại đang làm cái gì đây?"

Quách Dĩnh ở bên giường nhìn Tử Ninh hai tay ôm chặt đầu gối cúi đầu, cả người run rẩy.

Cô nhớ Lại Mỹ Vân cũng thích tư thế này.

Cô từng nghe người khác nói qua, khi con người chịu sự tổn thương cực lớn sẽ vô thức ngồi tư thế này, vì thiếu cảm giác an toàn.

Quách Dĩnh bất lực nhìn Tử Ninh, cuối cùng thở dài một hơi đi đến phía trước, ngồi bên cạnh nàng nhẹ nhàng vỗ vai an ủi.

"Được rồi, đừng buồn nữa, Tiểu Thất bây giờ không phải không có chuyện gì rồi sao? ..."

"Tại sao... Tại sao lúc đó mình không ở bên cạnh cậu ấy? Cậu ấy nhất định rất đau..."

Tử Ninh hít sâu một sâu một hơi, nhưng lại bi dừng lại nửa chừng.

Người bình thường càng bình tĩnh bao nhiêu, một khi tình tiết kích động, càng khó mà khống chế. Bây giờ trong lòng của nàng như bị dao đâm vậy, nước mắt chảy như suối, dường như cảm xúc đã bị kiềm chế quá lâu, tất cả đều trong lúc này phát tiết ra.

Quách Dĩnh nhìn ánh mắt của nàng, mắt mình cũng dần đỏ lên, lấy khăn trong người ra lau nước mắt cho Tử Ninh, dùng ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định nhìn nàng:

"Những ngày tiếp theo đây, Tiểu Thất... Nhờ cậu chăm sóc vậy."

Sau cùng, mắt nàng thông qua một màn nước nhìn Quách Dĩnh một hồi lâu mới thở dài một hơi. Gạt đi nước mắt trên mặt ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng, cuối cùng nhắm mắt lại từ từ gật đầu.

Tử Ninh sau khi tiễn Quách Dĩnh rời đi, vừa muốn quay người, đột nhiên tay nắm lấy ngực cúi người, trước mắt bỗng trở nên đen lại, lập tức ngã về phía trước.

Nàng không ngã xuống đất, vì có người kịp chạy thật nhanh đến đỡ nàng. Sau vài lần thở gấp, cảm giác đau đớn qua đi, dần dần phục hồi lại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ngô Ánh Hương ở trước mặt.

Tử Ninh theo bản năng lộ ra nụ cười cảm ơn.

Cuối cùng Ngô Ánh Hương mới thở dài nói:

"Để mình dìu cậu vào trong."

Đêm đó, Tử Ninh ngồi dựa mình trên giường, cứ như vậy yên tĩnh cả một đêm không ngủ.

______________

Ánh dương ngày xuân, sáng lạn lại ấm áp. Ánh dương xuyên qua song cửa sổ, chiếu đến thân ảnh nhỏ bé đang nằm trên giường.

Một tiếng cửa được mở ra, Quách Dĩnh mang theo một phần điểm tâm sáng nóng hổi đi vào, mặt mang theo nụ cười.

Lại Mỹ Vân quay người, có hơi nhăn mày. Cô nghe thấy bước chân của hai người.

Có lẽ ý thức được Lại Mỹ Vân biết có ba người ở trong phòng, Quách Dĩnh một bên dìu cô đến trước bàn một bên giải thích:

"Là A Sở cô nương, cô ấy cũng đến. Cậu ăn xong bữa sáng thì uống thuốc vào."

Lại Mỹ Vân sau khi ngồi xuống, khoé miệng động đậy một chút, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cháu.

Tử Ninh đứng ở trước cửa một hồi lâu, ánh mắt nhìn thẳng Lại Mỹ Vân, một phân cũng không rời.

Đôi mắt của Lại Mỹ Vân vẫn như thường không chút dao động, ninh tịnh như trăng. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng không lạnh băng đáng sợ như trong cơn ác mộng không cách nào lại gần.

Ánh mắt ôn thuận như vậy, Tử Ninh vốn nghĩ rằng, cả đời này nàng sẽ không gặp lại được nữa.

Bên cạnh cửa sổ có một góc tối, Tử Ninh đi đến phía trước kéo hết rèm cửa ra để cả phòng đều tràn đầy ánh sáng.

*Linh... đinh...*

Nàng động đậy, dưới eo treo một chùm chuông gió nhỏ, âm thanh vui tay vang lên.

Tử Ninh sau khi mở hết cửa sổ, hàng lông mi dài hơi cúi xuống, quay người nhìn gương mặt của Lại Mỹ Vân, ánh sáng chiếu lên mặt cô, làm hiện ra sự dịu dàng.

Quách Dĩnh nhìn Lại Mỹ Vân không quá tự nhiên mỉm môi nói:

"Cô ấy trên eo thắt lưng một chùm chuông gió nhỏ, để cậu phán đoán vị trí của cô ấy, như vậy cậu có thể biết được cô ấy ở đâu rồi."

Nghe thấy Lại Mỹ Vân cười một cái:

"A Sở cô nương có lòng rồi."

Ánh mắt Lại Mỹ Vân ôn hoà, giống như mang theo sức mạnh, xuyên qua ánh mắt tiến thẳng vào trong tim Tử Ninh.

Đầu mũi Tử Ninh đột nhiên hơi cay, cúi đầu đi.

Vào phòng đã lâu, đứng bên cạnh lò sưởi một hồi mới lấy được hơi ấm, chớp đôi mắt hơi ướt mỉm cười.

"Hai người ngồi trước, mình đi rót ly nước."

Quách Dĩnh rót nước xong, mang theo đĩa điểm tâm sáng trên bàn chuẩn bị rời đi, dùng tay lắc một tí Tử Ninh đang đứng ngơ ngác.

Tử Ninh hít sâu một hơi mới từ từ đi đến bên bàn, cầm theo bát thuốc hơi nóng, cách lớp vải của tay áo nhẹ kéo tay của Lại Mỹ Vân, một tay đưa bát thuốc cho cô ấy.

Lực độ vừa đủ, không dư không thừa, vừa hay chạm vào lòng bàn tay của Lại Mỹ Vân.

"Cảm ơn."

Lại Mỹ Vân từ từ nhận lấy sau đó đưa lên uống. Tử Ninh cũng ngồi xuống ghế gỗ, hai tay đặt lên gối, không nhịn được cắn môi, ánh mắt nhìn quanh căn phòng sau đó lại cúi xuống nhìn tay áo của mình.

Lại Mỹ Vân lúc tiếp lấy bát thuốc, ngửi thấy một mùi hương hơi nhạt, dường như không giống như hôm qua.

Đang muốn hỏi thì Quách Dĩnh mang theo ấm nước nóng từ bên ngoài đi vào. Sau khi rót xong ba ly trà mới đem theo một cái ghế ngồi bên cạnh Lại Mỹ Vân.

Quách Dĩnh nhìn Tử Ninh đang ngâm trà nóng, sau đó nhếch mày cười nói:

"Tiểu Thất, lát nữa chúng ta ra bên ngoài phơi nắng đi."

_______________

Hậu viện của dược phường và sự huyên nào của Đại Đường như hai thế giới cách biệt.

Ánh dương lấp lánh từ từ chiếu xuống, rọi trên mặt ba người.

Quách Dĩnh dìu Lại Mỹ Vân ra khỏi phòng, sau khi bước ra khỏi cửa, đầu hướng thẳng về phía trước, cố tình cao giọng gọi:

"A Sở cô nương!"

Thân ảnh kia có hơi chậm lại một chút nhưng không dừng bước.

Tử Ninh vốn định đi phía trước, không ngờ Quách Dĩnh một đường đuổi theo, nàng bị cô nắm lấy tay, sau đó đưa tay của Lại Mỹ Vân cho mình.

Tử Ninh mím môi, do dự một lúc mới tiếp lấy.

Lúc Lại Mỹ Vân nắm tay đi đến bậc cuối cùng của bậc thang, đột nhiên lại nghe thấy chuông gió, Quách Dĩnh cả mặt nhu tình giải thích:

"Chuông gió treo ở tay vịn của bậc thang cuối cùng, như vậy nếu như một mình cậu muốn đi, thì có thể biết bậc thang ở đâu."

Lại Mỹ Vân cười dịu dàng, đưa tay nắm lấy tay người bên cạnh mình, ôn ngôn nói:

"Cảm ơn cô, A Sở cô nương."

Bị đôi tay băng lạnh của Lại Mỹ Vân chạm vào, một tư niệm như lướt qua não Tử Ninh, khiến nàng nhất thời quên đi tạp niệm, nắm chặt tay Lại Mỹ Vân.

Lâu như vậy rồi, tay cậu ấy vẫn lạnh như vậy.

Môi của Lại Mỹ Vân hơi run một chút, biểu cảm từ nghi ngờ dần trở thành thoải mái.

_______________

Cách xa sự huyên náo khiến nơi này trở nên yên tĩnh nhàn rỗi hơn rất nhiều, sức khỏe Lại Mỹ Vân dần hồi phục rất tốt, tiếng ho từ trong phòng truyền ra, mặc dù trải qua sự điều trị rất lâu rồi, hai mắt vẫn không có dấu hiệu phục hồi.

Ngày hôm nay, Lại Mỹ Vân bẻ một nhánh cây luyện kiếm, cô sớm đã quen thuộc vị trí, bây giờ đã có thể tự mình ra khỏi phòng.

Ở rất xa, cô nghe thấy tiếng chuông gió, liền bỏ cành cây trên tay xuống, trên môi nở ra nụ cười:

"Cô đến rồi."

Tử Ninh rót một chậu nước đi đến trước mặt Lại Mỹ Vân, vẫn như cũ nhẹ nhàng cách tay áo kéo lấy tay cô, để cô cúi người xuống lau hết mồ hôi trên trán và tay cho cô.

Lại Mỹ Vân sau khi được lau xong, tùy ý lắc đi vài hạt nước động lại trên tay, nghe thấy tiếng bước chân từ từ rời đi, cô đột nhiên nói:

"A Sở cô nương, cô đừng đi, ở đây ngồi với ta một chút có được không?"

Tử Ninh dừng bước đặt chậu nước trên tay xuống đất, dìu Lại Mỹ Vân ngồi lên bật thềm ở phía sau.

"Cô cũng ngồi đi."

Lại Mỹ Vân cảm thấy quãng thời gian này, mặc dù có A Sở cô nương bên cạnh cô, bản thân được chăm sóc quá chu đáo, không tránh khỏi sinh ra cảm giác tin tưởng và ỷ lại vào nàng ấy. Nhưng ngoài những việc thường ngày, cô đối với người này không hề hiểu rõ, người bên cạnh tựa như xa lạ nhưng lại mang đến cảm giác gần gũi.

Dường như cảm giác được cô nàng ngồi xuống bên cạnh mình, Lại Mỹ Vân liền nói chuyện với nàng, nói rất nhiều về câu chuyện của mình. Có người nhà, có bằng hữu, cũng có cảm nhận của mình khi ở đây.

Từ sau những ngày Quách Dĩnh rời đi, Lại Mỹ Vân không tìm được người có thể nói chuyện với mình, chuyện này thật sự ép cô đến thấy khó chịu. Mặc dù A Sở cô nương không thể nói chuyện, nhưng cô có thể nói hết lời trong lòng của mình cho nàng nghe, cũng tin nàng sẽ không thấy khó chịu.

Ánh dương chiếu trên mặt Lại Mỹ Vân, lấp lánh ánh vàng, cô nhíu mắt lại đột nhiên vô cùng thân thiết hỏi người bên cạnh:

"A Sở cô nương, cô có người mà mình muốn gặp không?"

Con người ngồi yên lặng bên cạnh Lại Mỹ Vân phút chốc như khựng lại, trái tim trong lòng ngực bắt đầu đập nhanh hơn.

Trong trầm mặc nàng vô thức gật đầu, nhưng đột nhiên nghĩ tới Lại Mỹ Vân không nhìn thấy, nên từ từ kéo lấy tay trái của cô, hoạ lên nét bút.

Có.

"Vậy người cô muốn gặp là ai? Có còn sống không?"

Còn.

"Thật tốt..."

Lại Mỹ Vân chớp chớp mắt, mặc dù cảm giác đau đớn trong lòng, nhưng môi lại nở nụ cười, dịu dàng nói:

"Ta cũng có người muốn gặp... Là kiểu dốc hết sức lực, bỏ ra tất cả cũng muốn lần nữa nhìn thấy người đó..."

Nụ cười của Lại Mỹ Vân nhạt xuống, cô đưa tay lên đặt lên mắt, trầm mặc một hồi lâu mới cúi đầu nói tiếp:

"Nhưng mà... Ta đã làm mất cô ấy rồi."