Dương Siêu Việt và Phó Tinh bước nhanh như gió đi ra khỏi thiên lao. Đến Đô quản ngục cúi đầu chào cũng không thèm để ý, Phó Tinh đi đến cầu thang mới đột nhiên đừng lại, chấn định tinh thần.
Dương Siêu Việt quay người hỏi Đô quản có ngựa hay không, Đô quản ngục mặc dù là lần đầu gặp nhưng cũng chưa thấy họ sắc mặt nghiêm túc, trắng ngần như vậy.
Ông sau khi nghe xong không chút do dự, cũng không dám hỏi nhiều, lặp tức gọi người dắt đến hai con tuấn mã tốt nhất.
Dương Siêu Việt, Phó Tinh hai người tức tốc cưỡi ngựa ra khỏi thành, ngựa không dừng bước, ngày đêm đuổi kịp đến chân núi, cả đường đi mấy ngày đều là trèo lên đỉnh núi.
Cửa của tiểu tự được mở. Gió Bắc mang theo tiếng ríu rít cứ vậy mà tới, hết lớp này tới lớp nọ. Đến nửa đêm vẫn không kém phần lạnh lẽo.
Phó Tinh, Dương Siêu Việt vừa xông vào phòng, ngọn bếp lửa động đậy theo làn gió, xung quanh đều nồng nặc mùi máu, toả ra khắp phòng.
Phó Tinh, Siêu Việt hai người bỗng nhiên bị đứng hình, đứng đơ ở phía cửa.
"Các cậu về rồi."
Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Mạnh Mỹ Kỳ nhanh chóng từ trong góc nhỏ của chính tự chạy ra đón tiếp. Hai người còn chưa kịp mở lời đã bị Mạnh Mỹ Kỳ kéo vào phòng bên trong.
Lại Mỹ Vân đang ngồi phía đầu giường dùng khăn ướt lau trán cho Tử Ninh.
Mượn nến làm ánh sáng, Dương Siêu Việt mới nhìn thấy những vết máu lốm đốm trên y phục của Lại Mỹ Vân, sự lo sợ trong nội tâm càng tăng thêm.
"Cậu vẫn ổn chứ?" Dương Siêu Việt quan tâm hỏi.
Lại Mỹ Vân lắc lắc đầu: "Mình không sao, máu không phải là của mình."
Mấy ngày không thấy Tử Ninh, mặt nàng trở nên trắng bệch, một chùm tóc loạn xoã bên tai, hơi thở yếu ớt, hai mắt nhắm hờ, trước trán toàn là mồ hôi. Hai tay và chân đều bị dây thừng buộc lại. Trên mặt, tay và cổ khắp nơi đều có những vệt máu, những vết xước dài ngắn, sâu cạn khác nhau. Dưới đất còn động lại một vũng máu đỏ thẫm.
Một dấu ấn hình bông hoa bảy cánh màu máu, lúc này đang nở trên trán của Tử Ninh.
Dương Vân Tình cầm lấy kim châm và túi băng bó từ Mạnh Mỹ Kỳ đặt lên bàn cạnh giường.
Lại Mỹ Vân ở bên cạnh cẩn thận giúp Tử Ninh cởi bỏ dây trói. Mạnh Mỹ Kỳ, Lý Tử Đình và Lại Mỹ Vân điều chỉnh lại tư thế thoải mái cho Tử Ninh sau đó cũng lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
"Chuyện này là sao vậy?" Phó Tinh và Dương Siêu Việt gấp gáp hỏi.
Lại Mỹ Vân một bên cỏi áo khoác ngoài ra, một bên giải thích cho hai người.
_____________
Đêm khuya, Tử Ninh hôn mê nhiều ngày cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Nhưng nàng là bị nhiệt hoả trong cơ thể thiêu đốt nóng đến đau đớn mà tỉnh dậy. Chỉ là vận công trong phút chốc, đã mồ hôi nàng đã rơi như mưa.
Dương Vân Tình và Lý Tử Đình ở chính điện là người đầu tiên nghe thấy âm thanh lạ đi vào phòng. Khi hai người vào đến phòng, Tử Ninh đã tự cào cấu bản thân đến nỗi da thịt mơ hồ, không còn phân biệt được, thấy vậy Lý Tử Đình muốn đi gọi Lại Mỹ Vân và Mạnh Mỹ Kỳ.
Vừa quay người, giọng nói bỗng nhiên dừng lại, ngạc nhiên nhìn Lại Mỹ Vân đang ở sau mình vài bước.
Lại Mỹ Vân chạy đến bên giường, trên mặt không thấy chút máu, trong mắt ngấn lệ, nắm chặt lấy đôi tay run rẩy của Tử Ninh do bị liệt hoả thiêu đốt, nhìn nét mặt Tử Ninh đầy vết máu, cô cao giọng gọi lớn:
"Tử Ninh! Tử Ninh!"
Tử Ninh cắn chặt môi, môi đã sớm cắn đến rỉ máu, đến cuối cùng không thể nhịn nổi mới rên đau một tiếng.
Một đôi tay ấm nóng ôm lấy phía sau lưng nàng, cả nửa thân trên được rơi vào một cái ôm ấm áp, bên tai truyền đến một âm thanh dịu dàng, thấp giọng nói:
"Không sao, không sao đâu... Có mình ở đây, đừng sợ."
Mắt của Lại Mỹ Vân thường ngày, sáng trong như ánh trăng đêm, bây giờ cứ như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, thêm vào đó là một tầng của làn nước mắt.
Tử Ninh cố gắng ngước đầu lên, ánh mắt vẫn dịu dàng ấy cứ như đang bị lửa đốt.
"Dây... Trói mình lại... Nhanh!"
Mạnh Mỹ Kỳ nghe thấy liền chạy ra ngoài tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một sợi dây thừng dưới gốc cây, chạy về phía phòng.
Hằng ngày bị mọi người cười đùa trêu ghẹo đặt cho danh xưng là "sức yếu" vậy mà khi độc tính phát tác Tử Ninh lại phát ra lực đạo mạnh kinh người. Lại Mỹ Vân, Mạnh Mỹ Kỳ, Lý Tử Đình và Dương Vân Tình bốn người phải hợp sức lại mới có thể ấn Tử Ninh xuống, phí biết bao công sức mới có thể trói nàng lại, tránh để nàng tự làm tổn thương bản thân mình.
Nhìn Tử Ninh ở trên giường đau đớn lăn qua lăn lại, Lại Mỹ Vân chưa từng cảm thấy hỗn loạn và lo sợ như bây giờ. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Ninh chịu đau đớn và giày vò, bản thân lại chỉ có thể đứng ở một bên nhìn không giúp được gì. Lòng cô như đao cắt, khoé mắt ứa lệ rơi xuống.
Dương Vân Tình nhìn tình hình như vậy thật sự không thể nhịn tiếp được nữa. Quyết đoán ấn lấy vai Tử Ninh, đang định đánh Tử Ninh để nàng ngất đi, thì phút chốc nhìn thấy Tử Ninh không còn chút sức lực, miệng phun ra một ngụm máu đen, nàng bây giờ chỉ thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt tối đen, ngã xuống đất, Lại Mỹ Vân nhanh tay đỡ lấy...
____________
Nửa canh giờ qua đi, Dương Vân Tình cuối cùng cũng châm xong chiếc kim châm cuối cùng, lúc này trán nàng đầy những giọt mồ hôi, nhìn vô cùng thảm hại.
"Sao rồi?" Lại Mỹ Vân đi lên phía trước bất an hỏi.
"Đã ổn hơn rồi."
"Ổn là tốt rồi... Cực khổ cho cậu."
Lại Mỹ Vân cảm kích vỗ vai Dương Vân Tình, trong mắt vẫn là sự lo lắng.
Dương Vân Tình cúi đầu nhìn cánh tay giấu phía sau lưng của Lại Mỹ Vân, chắc là lúc nãy ấn lấy Tử Ninh bị nàng ấy làm bị thương.
"Tay không sao chứ?"
"Mình không sao." Lại Mỹ Vân tỏ vẻ không hề hấn gì nói.
"Từ lúc nào mà cậu học cách Tử Ninh nói chuyện rồi?" Dương Vân Tình nói đùa.
Lại Mỹ Vân cúi đầu cùng Dương Vân Tình ra chính điện.
Ánh mắt của mọi người tập trung trên người của Dương Siêu Việt và Phó Tinh, lý trí của mọi người cứ như đang nằm trên than hồng vậy, bị lật tới lật lui, giày vò, thiêu đốt.
Dương Siêu Việt trầm tư thấp giọng đến mức khó mà nghe được:
"Độc mà Tử Ninh trúng, tên là Phẫn Tâm."
"Phẫn Tâm?" Tất cả mọi người nghi hoặc hỏi.
"Đúng, cũng có thể gọi là Phẫn Tâm chi hỏa. Lấy danh là hoả, hình thực là thủy. Độc này, lấy máu làm dẫn, một khi đi vào cơ thể sẽ thiêu đốt nội công, cảm giác đau đớn giống như bị một ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy bên trong cơ thể vậy, đau đớn đến mức chỉ muốn xé nát da thịt của bản thân..."
Câu nói này gợi lên sự sợ hãi trong lòng Lại Mỹ Vân.
"Sau khi tiêu tan hết nội công sẽ..."
Dương Siêu Việt do dự một lúc, tiếp theo mọi người xung quanh đại khái chắc đã đoán được, đằng nào cũng phải nói ra chân tướng, nói trễ không bằng nói sớm.
"Sẽ từ từ thiêu đốt sinh mệnh đến chết..."
'Đến chết' hai chữ này vừa lọt vào tai cảm giác giống như tảng băng trong lòng trực tiếp nổ tung, nhớ lại ánh mắt đau khổ của Tử Ninh khi nãy, Lại Mỹ Vân như bị đông cứng tại chỗ, tay chân mềm nhũn, đến cả Lý Tử Đình cũng kinh sợ thốt ra tiếng.
"Cậu nói cái gì?"
Lại Mỹ Vân đỏ mắt đứng dậy nắm lấy cổ áo của Dương Siêu Việt.
Dương Siêu Việt ngẩng đầu, rất nhanh nói thêm một câu:
"Tuy nhiên, đây chỉ là khi độc phát tác lần cuối cùng! Trước khi nó xảy ra, chúng ta vẫn có cách để giải độc."
Nghe thấy có cách giải độc mọi người mới bình tĩnh lại một chút.
Mạnh Mỹ Kỳ nhìn thấy ánh mắt Dương Siêu Việt buồn rầu, Phó Tinh thì cúi đầu một lời không nói.
Dương Vân Tình nhanh chóng đến trước mặt Dương Siêu Việt, vỗ vai cô nói:
"Hai cậu sao vậy, không phải nói là có cách giải độc sao? Là thuốc giải khó tìm sao, bất kể khó đến đâu, chúng ta nhất định sẽ tìm được, trị khỏi cho Tử Ninh!"
Vẻ mặt Dương Siêu Việt càng xuống sắc hơn, cô quay đầu về phía Lại Mỹ Vân, giọng nói hơi run:
"Tiểu Thất, cậu nghe mình nói... Chúng ta, chúng ta không trị được... Thật đó, không trị được đâu..."
Lại Mỹ Vân vừa nghe thấy cả người kinh sợ, đầu óc như bị chấn động.
Lời nói của Dương Siêu Việt đã vượt qua ý nghĩ của cô, tim đập bỗng chốc như bị lệch nhịp, chỉ cảm thấy tâm trạng như rơi trực tiếp xuống vực sâu vạn trượng, chân mềm nhũn đến đứng không vững, toàn dựa hết vào Mạnh Mỹ Kỳ đỡ ở phía sau mới ngồi được lên ghế.
"Siêu Việt, cậu đang nói nhảm gì vậy? Sao có thể không trị? Đây là Tử Ninh đó! Tụi mình không hiểu về Phẫn Tâm chi hoả, nhưng cậu và Phó Tinh chắc sẽ biết. Cậu ít nhất cũng nói cho tụi mình biết, rốt cuộc làm sao để giải độc?"
Dương Siêu Việt rơi vào trầm mặc, thấp giọng nói:
"Các cậu thật sự muốn biết? Vậy mình nói trước, biết được cách giải độc đối với các cậu một chút cũng không tốt, hơn nữa chỉ càng thêm hối hận! Nếu là mình, sẽ trực tiếp để Tử Ninh chết một cách thống khoái."
"Dương Siêu Việt!"
Lại Mỹ Vân cao giọng hét lên một tiếng, giọng cô mang theo chút kinh sợ và run rẩy mà đến bản thân cũng không phát giác.
"Tức chết mà! Dương Siêu Việt cậu hôm nay sao vậy? Cậu có tin mình..."
Dương Vân Tình bắt đầu tức giận muốn qua đánh cho Dương Siêu Việt một cái nhưng lại bị Lý Tử Đình cản, chỉ đành ngồi xuống ghế.
"Đúng đó, nói nhiều thế vậy mà đến cả Phẫn Tâm chi hoả là gì cũng chưa nói ra cho rõ ràng. Dong dài hết nửa ngày, cuối cùng vẫn là mong cho Tử Ninh sớm chết, sao cậu có thể nói ra lời như vậy chứ! Cậu có còn là bằng hữu của Tử Ninh không vậy?"
Mạnh Mỹ Kỳ cũng đã không nhịn được sự lo lắng và tức giận trong lòng, tiến lên đẩy Dương Siêu Việt một cái, trong mắt đầy nộ ý.
"Mình... Mình sao lại không phải là bằng hữu chứ? Cậu, cậu tưởng mình không muốn cứu Tử Ninh sao? Cậu tưởng rằng chỉ có các cậu mới quan tâm an nguy của Tử Ninh à? Bây giờ cậu ấy nằm trên giường hôn mê bất tỉnh cậu tưởng mình không buồn sao? Cậu tưởng mình không đau khổ sao?"
Dương Siêu Việt bị Mạnh Mỹ Kỳ một cái cũng bắt đầu tức giận nói một hơi dài.
Mạnh Mỹ Kỳ nhìn thẳng vào Dương Siêu Việt, không khí trong phòng bắt đầu trở nên lanh lại, tĩnh mặc. Sự kiên trì nhiều ngày không buông bỏ, khi đứng trước những ác ý cùng sự chèn ép của vận mệnh, lại trở nên thật vô dụng.
"Thôi vậy, thôi vậy, mình nói cho các cậu biết là được rồi."
Qua một lúc trầm tư, Dương Siêu Việt mở miệng nói:
"Muốn đau, vậy thì cùng nhau đau. Rốt cuộc là muốn Tử Ninh sống không bằng chết hay là chết một cách thống khoái, các cậu định là được!"
Dương Vân Tình nghe được nửa câu đầu, tưởng Dương Siêu Việt cuối cùng cũng chịu nói ra cách trị độc cho Tử Ninh, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe được nửa câu sau, cô tức đến mức muốn quay người lấy thanh kiếm phía sau, nhưng lại bị Lại Mỹ Vân cản lại.
"Nghe cậu ấy nói."
Dương Vân Tình nhìn Lại Mỹ Vân rồi từ từ bỏ thanh kiếm trên tay xuống.