Phẫn Tâm

Chương 4

Tử Ninh mơ mơ hồ hồ cảm thấy đau rát ở cổ, cánh tay hình như đang bị một thứ gì đó trói lại.

Ý thức của nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu là một đống hỗn loạn, nhưng nàng có thể nếm được vị đắng của thuốc còn lưu lại trên khoé miệng, nồng nặc đến mức khiến nàng phải ho vài tiếng. Nổ lực mở hai mắt ra, lại bị cảnh tưởng trước mắt làm cho ngạc nhiên. Nàng, ở đây là đâu?

Tử Ninh muốn lấy tay dụi mắt nhưng lại phát hiện hai tay của mình bị trói vào hai sợi dây sắt phía đầu giường còn hai chân thì bị dây thừng buộc lại, khó mà động đậy.

Nàng chỉ cảm thấy trước mắt mình có chút u ám, đếm số ngày hôn mê, do không tiếp xúc với ánh sáng thời gian dài khiến da nàng trở nên trắng bệch, dù cả người đều mơ mơ hồ hồ, nhưng nàng vẫn cố gắng đứng dậy, cố nhớ về tình trạng của bản thân lúc chưa hôn mê.

Hình như là ngất từ ngôi tự nhỏ trên đỉnh núi đến tận nơi đây? Nhưng mà sau đó, đoạn cứ ức còn lại đều đã trở nên mơ hồ. Bởi vì nàng nhớ được, trước khi mình ngất, ánh sáng được lưu lại cuối cùng trong mắt chính là thân ảnh của Lại Mỹ Vân...

Tử Ninh tiếp tục nhớ lại, đột nhiên một trận chóng mặt ập đến. Nàng cắn chặt răng, muốn nhút nhít cơ thể nhưng lại phát hiện bản thân không còn chút sức lực nào. Tiếp đó là một trận nóng rát thiêu đốt trong lòng ngực.

Đợi sau khi cảm giác đó dần biến mất, mặt không còn tí máu, ngồi ngơ ra một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Mặc dù nơi này rất tăm tối, nhưng cũng không phải giống như địa lao. Ngược lại lại giống như một căn phòng được cải tạo trong thời gian ngắn, trong góc phòng vẫn còn chất nhiều đồ vật lung tung, nhưng cách trang trí khung cửa và khung cửa sổ trông rất quen, Tử Ninh nhắm mắt lại, nàng gắng nhớ thêm một lần nữa...

Vân Trung Các!

Cũng chính là nói, nàng bây giờ đã trở về thành Trường An rồi.

Nhưng mà... Nhưng mà tại sao bây giờ lại...

Tử Ninh còn chưa hiểu được, thì có tiếng mở cửa. Bị tia sáng chói chiếu vào khiến nàng không thích nghi được mà nheo mắt.

"Tỉnh rồi?"

Tử Ninh nghe thấy âm thanh quen thuộc ngẩng đầu lên nhìn, thấy một thiếu nữ bạch y đứng thẳng trước mặt nàng.

Lâu ngày không gặp Lại Mỹ Vân, Tử Ninh không giấu được sự vui mừng trong lòng, ánh mắt phút chốc sáng lên tia vui vẻ.

"Tiểu Thất!"

Lại Mỹ Vân đưa tay dìu nàng đứng dậy, mặt không có chút biểu cảm.

Tình cảnh bây giờ tuyệt không như Tử Ninh nghĩ, nàng cũng không quản được những chuyện khác, trực tiếp hỏi:

"Tiểu Thất, mình... Mình đang bị gì vậy?"

Lại Mỹ Vân lạnh nhạt quay người, đóng cửa phòng lại.

Lúc này Tử Ninh mới phát hiện lớp băng bó trắng trên cánh tay vẫn luôn để sau lưng của Lại Mỹ Vân, hơn nữa trong tay còn cầm một sợi dây roi!

"Tiểu Thất, tay cậu bị sao vậy? Cậu..."

Lời nói chưa dứt, Tử Ninh nghe thấy được tiếng gió vụt qua bên tai, sợi dây roi xé gió làm chặn đứng lời cô nói, bên vai trái nàng xuất hiện một vết đỏ dài của dây roi để lại.

Tử Ninh cả người run lên, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn người ở trước mắt, máu trong cơ thể cô cứ như muốn phun trào bất cứ lúc nào, đối mắt với Lại Mỹ Vân_hàn băng như thiết, không có chút niệm tình.

Môi Tử Ninh run rẩy, vừa định mở miệng nói thì lời của Lại Mỹ Vân vang đến bên tai:

"Trương Tử Ninh, ngươi tâm hoài bất chính! Tạo ra sóng gió khắp nơi! Phạm tội tày trời! Bây giờ mọi chuyện đã bị bại lộ, ngươi còn lời gì muốn nói?"

Lại Mỹ Vân nói rõ từng chữ từng chữ một, ngữ khí còn mang theo sự nhẫn tâm, quyết liệt.

Lại Mỹ Vân mặt dù nói rõ đến như vậy, nhưng trong đầu của Tử Ninh cứ như sét đánh ngang tai, mơ mơ hồ hồ trong đầu óc.

"Tiểu Thất... Cậu đang nói gì vậy? Mình... Mình, đây là sao chứ?"

Lại Mỹ Vân liếc nàng một cái, ánh mắt sắt như lưỡi đao.

"Đừng có mà giở cái dáng vẻ giả nhân giả nghĩa nữa! Ngươi còn muốn giả bộ đến khi nào nữa! Chúng ta hết lần này đến lần khác tin tưởng ngươi, luôn đối đãi chân thành với ngươi, thế mà lại bị người hết lần này đến lần khác lừa gạt. Bây giờ mọi chuyện đều được phơi bày trước thiên hạ. Vân Trung Các lần này nhất định phải thanh lý môn hộ, tuyệt không để cho ngươi tiếp tục tự ý làm càng!"

Tử Ninh lắc lắc đầu, cố gắng để bản thân tỉnh tảo một chút, nàng vẫn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Lại Mỹ Vân.

"Tiểu Thất, cậu đang nói bậy bạ gì vậy? Cậu bị sao vậy?"

Lại Mỹ Vân không nhìn nàng, tiếp tục đem nhưng lời mà hôm trước cùng Dương Siêu Việt và Dương Vân Tình đã bịa ra, từng chữ từng chữ nói hết.

Tử Ninh căn bản không tin những lời Lại Mỹ Vân nói, nàng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lại Mỹ Vân, cười khổ nói:

"Mình không hiểu cậu đang nói cái gì..."

"Còn dám xảo biện!" Quất thêm một roi.

Roi này còn sâu hơn, Tử Ninh cảm thấy mặt mình nơi vừa lướt qua dường như bị mất một miếng da vậy, bên tai vang lên âm thanh chói tai. Tử Ninh đang cắn răng bất ngờ bị cắn trúng lưỡi, đầu răng không cẩn thận khiến lưỡi cô chảy máu, cả miệng đều là mùi máu tươi.

Trong mắt ngấn lệ, cả người rung lên, nàng vội lắc đầu, khoé mắt đỏ ửng nói:

"Cậu rốt cuộc bị gì vậy, Tiểu Thất? Là... Là mình đây!"

Lại Mỹ Vân cười lạnh một cái:

"Ta tất nhiên biết là ngươi, Trương Tử Ninh. Ngươi không cần phải nhấn mạnh."

Tử Ninh ngẩng đầu, nước mắt không kiềm được rơi xuống, hoà lẫn với máu nơi khoé miệng từ từ thấm ướt y phục. Nàng kinh sợ nhìn vào đáy mắt Lại Mỹ Vân, nhưng không hề nhìn thấy sự ấm áp thường ngày trong đó nữa.

Khoé mắt chỉ ngấn lệ nhưng trong lòng cứ như bị đao cắt:

"Không... Tiểu Thất! Mình không có, mình thật sự không có..."

Lại Mỹ Vân cắn chặt răng, quay đầu về phía cửa: "Những lời như thế này, ngươi đi mà giải thích với họ!"

Nói xong liền quay người đi ra khỏi phòng, giống như chạy trốn ra khỏi cửa vậy.

Trong sự chú ý của mọi người, Lại Mỹ Vân nhanh chóng ra khỏi cửa, cô không quay người lại, chỉ dùng chân đóng cửa, lực rất mạnh đóng chặt cửa phòng.

Cô bước nhanh trên hành lang, nhanh chóng đi đến góc cây trong viện, bước đi lạng chạng, vẻ mặt như băng ấy ngay từ lúc cô đóng cửa lại đã hoàn toàn biến mất. Cô mím chặt môi run rẩy, sâu trong ánh mắt là sự thống khổ và bất lực không thấy đáy.

"Kỳ hạn bảy bảy bốn mươi chín ngày, Tử Ninh một là sống, hai là chết..."

Lời nói của Dương Siêu Việt và Phó Tinh vẫn luôn vang bên tai. Cô không thể trưng trưng mắt nhìn Tử Ninh chết, chỉ đành chọn con đường này, dù có nghìn hổng trăm lỡ, cô cũng phải tiếp tục đi.

Dù là quỳ hay bò thì vẫn phải đi.

Dương Vân Tình nhẹ nhàng ấn vai đang run của Lại Mỹ Vân, ánh mắt lộ ra vẻ thương xót.

"Nếu như cậu đã mở đầu, vậy tiếp theo để cho mình."

Nói xong Dương Vân Tình quay người tiến về phía căn phòng u ám cuối hành lang.

"Đợi một chút!" Dương Vân Tình dừng lại quay đầu nhìn Lại Mỹ Vân nói:

"Tiểu Thất, tụi mình biết cậu đau lòng, nhưng bây giờ chúng ta bắt buộc phải làm vậy."

"Mình, mình biết."

Lại Mỹ Vân cố kìm nén nói: "Cậu... Cậu ra tay nhẹ một chút..."

Dương Vân Tình thở dài, ứng một tiếng rồi tiếp tục đi, chỉ để lại bóng lưng thê lương.

Từ khi Dương Vân Tình tiến vào phòng, Lại Mỹ Vân luôn ôm lấy hai vai ngồi co mình dưới góc cây, để mặc cho họ từng người từng người đi vào.

Phó Tinh, Dương Siêu Việt, Mạnh Mỹ Kỳ, tiếp đến là Lý Tử Đình.

Dương Siêu Việt sau khi đi ra liền đá mạnh hòn đá dưới chân, đập vào thành hành lang, Lại Mỹ Vân đã không còn nghe thấy gì, đầu chưa từng ngẩng lên nửa phần, tóc mái phủ lên mắt, che đi ánh mắt của cô.

Mãi cho đến khi ánh trăng rọi lên người, cô mới như tỉnh mộng ngẩng đầu lên. Nửa ánh trăng tàn như lưỡi câu màu vàng móc bởi nhiều tầng bóng tối. Ánh sao mờ ảo càng làm cho bầu trời trở vô cùng u ám.

Lại Mỹ Vân ngơ ngẩn ngắm ánh trăng, bỗng nhớ về ngày này tháng trước, cùng là một ánh trăng tàn, cùng là một bầu trời sao, cô còn cùng Tử Ninh ngồi trên mái viện thưởng trăng.

______________

Ngày hôm đó, Lại Mỹ Vân cải nhau với phụ mẫu, cả người không vui, ở trên mái viện mãi không chịu xuống, quản gia tìm hết cái viện cũng không tìm thấy cô, gấp đến sợ hãi. Tử Ninh sau khi nghe tin cũng chạy qua, thiết nghĩ Lại Mỹ Vân chắc chắn sẽ không đi đường bình thường, cô chuyển ý niệm, ngẩng đầu lên cao nhìn, hội tâm nhất tiếu. Sau khi kêu quản gia lui ra, dùng khinh công nhảy lên phía cây cổ thụ lớn trong viện, trong ánh trăng đêm phút chốc tìm thấy thân ảnh nhỏ bé của Lại Mỹ Vân trên mái viện.

Hai người ngồi kề vai nhau, Lại Mỹ Vân có dỗ thế nào cũng không chịu ngủ, Tử Ninh chỉ đành ôm lấy cô vào lòng rồi ngủ đi...

________________

Tiếng bước chân dịu dàng khiến Lại Mỹ Vân vẫn luôn canh ở ngoài phòng tỉnh dậy, cô lắc lắc đầu, từ từ đứng dậy, cố gắng lôi bản thân ra khỏi hồi ức.

Lý Tử Đình đang đứng trước mặt cô, khoé mắt ươn ướt, một thân ảnh nhanh chóng chạy qua, là Dương Siêu Việt.

"Sao rồi? Lúc cậu vừa đi ra..." Dương Siêu Việt gấp gáp hỏi.

Lý Tử Đình nhịn khóc trả lời "Mất một cánh hoa."

"Thật sao? Vậy xem ra cách của chúng ta không có vấn đề gì! Cứ như vậy..."

Dương Siêu Việt trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Mạnh Mỹ Kỳ cũng nghẹn ngào nói.

"Vạn sự khởi đầu nan, chỉ là mở được đầu, tất cả mọi chuyện sau này sẽ dễ làm hơn! Vẫn còn bốn mươi tám ngày, chuyện như vậy không thể gấp rút được, hay là mọi người về nghỉ ngơi trước đi."

Phó Tinh đứng ở phía sau nói.

Lại Mỹ Vân từ từ bước đến bên cạnh Dương Vân Tình, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ.

"Cậu đưa thuốc cho mình, mình đi xử lý vết thương cho cậu ấy, cậu ấy sẽ không biết đâu."

"Được." Nói rồi Dương Vân Tình quay người đi về phòng.