Phẫn Tâm

Chương 6

Lại Mỹ Vân đang đứng giao phó việc cho mười người đàn ông lực lưỡng kia.

Những người ngày ngày đều chém chém giết giết này căn bản không hề quen tiểu cô nương nhỏ nhắn đang đứng trước mặt mình lúc này. Chỉ cảm thấy cô tính tình ôn hoà, cười lên còn lộ hai lúm đồng tiền trông rất dễ thương. Nhưng ai ngờ khi cất giọng lên lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi đến vậy.

Rõ ràng là nói có một cô nương phạm đại tội, đặc biệt gọi họ đến xử lý, nhưng mỗi khi nhắc đến cô nương đó, trong mắt Lại Mỹ Vân lại hiện lên sự đau thương. Rõ ràng bảo họ phải ra tay không được niệm tình, nhưng lại nói thêm một câu hạ thủ phải biết chừng mực, phải giữ lại mạng cho nàng ấy...

Nhận tiền người ta, giúp người ta làm việc. Dù yêu cầu có kỳ quái đến đâu họ cũng phải tuân thủ. Chẳng qua chỉ là xử lý một cô nương, có gì khó chứ.

Lại Mỹ Vân sau khi giao phó xong thì dẫn họ ra trước viện. Mặt bình tĩnh đi về hướng Dương Vân Tình, Dương Vân Tình gật đầu với cô, như đã hiểu ý, sau đó dẫn họ đi đến phòng của Tử Ninh.

Tử Ninh vốn dĩ cả người đều bị xiềng xích và dây thừng buộc chặt, không biết đã được cởi ra từ khi nào. Lúc này nàng đang bị cơn đau làm choáng váng đầu óc, chỉ có thể đưa tay ấn thái dương của mình và ngồi trong một góc nhỏ của phòng, cố gắng thở. Trên y phục toàn là nhưng vết roi lớn nhỏ, đôi mắt vốn lấp lánh như trăng sáng giờ đã trở nên u tối không hồn.

Dương Vân Tình sau khi đẩy cửa vào nhìn Tử Ninh một cái rồi tiến về phía nàng, dùng lực nắm lấy cổ áo nàng lên.

Tử Ninh không hề phản kháng, có thể những tư thế như thế này đối với cô mà nói... Sớm đã quen như chuyện thường ngày.

Dương Vân Tình sau khi hít sâu một hơi, lời nói sắt như đao:

"Sao vậy, vẫn không chịu nhận tội đúng không? Ngươi tốt nhất nghĩ cho kỹ? Còn không chịu nhận tội đừng trách chúng ta không khách khí."

Tử Ninh chỉ yên lặng nhìn Dương Vân Tình, ánh mắt vô hồn, để mặc cho bản thân bị nắm kéo lên, mặc cho bị oán trách, không hề phát ra nửa tiếng. Dương Vân Tình vừa thả tay ra, nàng chứ như chiếc y phục bị mất đi giá đỡ, trực tiếp ngã xuống đất.

Nàng không có sức chống cự, cũng không muốn chống cự.

Dương Vân Tình trấn định lại ánh mắt, dùng một tay nắm nắm cánh tay Tử Ninh, kéo nàng ra phía cửa.

Tử Ninh bị Dương Vân Tình kéo như vậy cảm giác đau rát bắt đầu truyền đến cả người, nhưng vẫn để yên không chống cự.

Bị dùng lực mạnh kéo khiến đầu gối bên phải nàng đụng thẳng vào góc bàn, cũng chỉ nhăn mày một cái không phát ra tiếng, cứ để yên cho Dương Vân Tình kéo mình trên hành lang.

Đến nơi cao cuối cùng của hành lang, có chỗ trống được nối đúng bằng mười một nấc bậc thang. Dương Vân Tình dùng sức nhẹ, trực tiếp đẩy nàng xuống.

Tử Ninh trực tiếp bị lăn xuống từng bậc trên cầu thang đến giữa sân viện. Dưới mặt đất đầy cát bụi, nàng nằm dài lên đất, không nhịn được ho vài tiếng, ho đến mức không ngẩng đầu lên được, như đã bị nhiễm phong hàn.

Trong tim Lại Mỹ Vân chợt cảm thấy đau, nhưng vẻ mặt nhanh chóng chuyển thành băng lạnh như tuyết.

Tử Ninh cuối cùng cũng ngừng được cơn ho, cố gắng ngẩng đầu. Mơ mơ hồ hồ nhìn về hướng Lại Mỹ Vân, đối mắt với cô ấy.

Lại Mỹ Vân nhanh chóng né tránh ánh mắt đó, nhẹ nhàng quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nói lớn:

"Người đâu! Động thủ!"

Tử Ninh cả người như bị chấn động một phát, không thể tin được nhìn về phía bóng lưng đó, nhưng lại bị ánh nắng xế chiều chói loá làm hoa mắt.

"Tiểu Thất....."

Không ai trả lời nàng, nhưng chỉ có một đống dây roi quất lên người.

Tử Ninh trong lúc bị đám nam nhân trai tráng vây xung quanh vẫn ráng gượng sức nhìn theo hướng Lại Mỹ Vân, nàng muốn xác nhận bóng lưng đó, càng muốn thấy được ánh mắt của bóng lưng đó, nhưng lại bị rất nhiều bàn chân đạp mạnh lên người, nàng giơ tay muốn tìm cách gọi bọn nam nhân dừng lại, nhưng cả người đều bị vô vàng lực ép xuống dưới đất.

Tử Ninh còn chưa kịp phản ứng thì đã có rất nhiều bàn chân, cánh tay, đánh, đạp lên vai, eo và chân, một lần rồi một lần bị đá ngã xuống dưới đất. Nàng lại một lần rồi một lần nữa cố gắng đứng lên, sau đó lại một lần rồi một lần, hết đứng dậy rồi lại ngã xuống, như là tay đã không còn sức để phản kháng.

Nàng không cam tâm! Nàng cũng không tin!

Nàng không tin tất cả những lời này là của Lại Mỹ Vân nói, không tin những người này là do chính Lại Mỹ Vân hạ lệnh! Nàng phải đứng lên, phải hỏi cô ấy, hỏi cô ấy tại sao phải làm như vậy.

Tử Ninh dùng hết sức lực để đứng thẳng lên nhưng lại bị nhẫn tâm đá ngã xuống lần nữa, cú đá này dùng đủ lực đạo, như muốn đạp nát nội tạng của nàng.

Cô *a* một tiếng, ngã xuống dưới đất, cả người phát run lên, cứ như chiếc lá rơi giữa giông bão, đến bản thân cũng không chống lên nổi.

Trước mắt Tử Ninh bắt đầu trở nên tối dần. Nỗi đau đớn trời đất không thấu cứ như thủy triều dâng lên, sau đó lại rút xuống, lại dâng lên, lại rút xuống...

Cuối cùng Tử Ninh phun ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn, hai mắt tối đen lại sau đó thì cái gì cũng không biết nữa...

Lại Mỹ Vân sau khi hạ lệnh xong liền quay lưng lại, không nhìn họ, chỉ nắm chặt bàn tay dựa vào thành của hành lang, toàn nhờ đó mà cố gắng đứng vững.

Lại Mỹ Vân vẫn luôn nghe, nghe thấy những âm thanh quyền cước đánh vào cơ thể yếu ớt, nghe thấy sự dằn vặt trong bản thân, nghe thấy như tiếng sét đánh bên tai, nghe thấy nhịp tim đập loạn nhịp của mình.

Có lẽ là một lúc lâu không nghe được âm thanh, có thể là Tử Ninh đã ngất đi, cô mới thả lỏng tay, trên lòng bàn tay giờ chỉ còn lại những nét ấn đỏ móng tay gây ra.

Cô quay người lại, chỉ nhìn một cái, một cái nhìn đó thôi cũng đủ khiến nổi sợ trong cô dâng trào.

Người thiếu nữ từng có vẻ mặt thanh lãnh, nhưng khi cười lên có thể làm tan chảy băng tuyết kia bây giờ đang nhắm chặt hai mắt, mặt không tí máu nằm trên đất.

Khi Lại Mỹ Vân rút thanh trường kiếm sau lưng ra, những người xung quanh cô vẻ mặt đột nhiên thay đổi, động tác còn nhanh hơn suy nghĩ, nhanh chóng chạy lên phía trước ngăn cản con người khoé mắt phát đỏ, không quan tâm tất cả kia.

Không cản được.

Một phát kiếm mang theo sự phẫn nổ, cứ như lôi đình ập đến sân viện.

Những nam nhân kia nhân cơ hội mà Dương Vân Tình cùng những người khác ngăn cản Lại Mỹ Vân mà chạy thoát.

Lại Mỹ Vân sau khi thoát khỏi sự khống chế, bỏ kiếm trong tay xuống, chạy về hướng Tử Ninh.

Lại Mỹ Vân ôm lấy Tử Ninh thương tích đầy mình vào lòng, đưa tay chỉnh lại tóc loạn trên trán cho nàng, đưa tay run rẩy đếm từng cánh hoa.

"Một, hai, ba..."

Mỗi lần đến một cánh hoa, nỗi sợ trong tim Lại Mỹ Vân lại tăng thêm một phần, tầng tầng lớp lớp, đến cánh hoa thứ sáu thì như lên đến đỉnh điểm mà nổ tung.

Lại Mỹ Vân hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm, đếm lại thêm một lần nữa.

"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu..."

Sáu cánh hoa đỏ rực, vẫn y cũ nở rộ trên trán của khuôn mặt trắng bệch nhưng lại như được điểm thêm phần tuyệt mỹ đó.

"Sao lại như vậy chứ... Tại sao?"

Người từng được phụ thân khen thông minh linh hoạt là Lại Mỹ Vân, lúc này lại không hiểu được cảnh tượng có thể nói là đơn giản này, đôi mắt cô bất lực nhìn xung quanh, muốn tìm ra một lời giải thích.

Những người xung quanh lúc này ánh mắt mười phần u tối, cúi đầu cố tránh khỏi ánh mắt của Lại Mỹ Vân.

Lại Mỹ Vân phí sức hít một hơi hàn khí vào trong người, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mạnh Mỹ Kỳ bên cạnh.

Mạnh Mỹ Kỳ phải dùng hết dũng khí mới có thể không né tránh ánh mắt đó. Cô không thể mở lời, cũng không cần mở lời. Hai khoé mắt từ từ rơi xuống hai hàng lệ, nó cũng như là một câu trả lời không phát ra tiếng đối với Lại Mỹ Vân.

Lại Mỹ Vân ôm chặt nửa thân trên Tử Ninh vào lòng, nhìn chằm chằm vào gương mặt không chút sắc máu đó, cuối cùng cũng không kiềm nén được thấp giọng khóc...

Thời gian phản phất cứ như đã qua rất lâu, mặt Lại Mỹ Vân đầy nước mắt, vẫn kháng cự ngồi tại chỗ đó, làm sao cũng không chịu buông người không chút sinh khí trong tay ra.

Dương Vân Tình ráng kiềm nén giọt nước mắt của mình, từ từ đi về phía Lại Mỹ Vân, đưa tay bắt mạch cho Tử Ninh...

"Cậu ấy chắc sẽ ngất vài ngày. Chúng ta đưa cậu ấy về phòng trước, ở bên cạnh cậu ấy canh chừng. Nhớ kỹ, không được xử lý vết thương! Đút cho cậu ấy tí nước gạo... Nếu tỉnh... Lập tức gọi mình."

Lại Mỹ Vân cũng biết con đường phía trước không thể quay đầu, chỉ đành nhẹ nhàng buông người trong tay ra. Dương Siêu Việt và Dương Vân Tình sau đó hợp sức dìu Tử Ninh về phòng.

Đối diện với ánh mắt trầm mặc của Lại Mỹ Vân, Mạnh Mỹ Kỳ mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đành kéo theo Lý Tử Đình và Phó Tinh ở bên cạnh, cùng họ đi vào phòng.

Lại Mỹ Vân một mình cô độc ngồi dưới đất, cúi đầu nhìn vết máu sớm đã khô trên tay, tự nói với bản thân:

"Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình... Cậu nhẫn tâm sao? Cậu không phải vẫn luôn thương mình nhất sao?"

Biểu cảm dẫn mất đi trên khuôn mặt, một cô nương gần như lớn lên vô ưu vô lo như Lại Mỹ Vân nội tâm dần bất đầu sụp đổ, đến bi thương hình như cũng rời cô mà đi, lúc này thứ truyền đến sự xung động trước ngực, như là nộ khí.

"Cậu có biết cậu như vậy... Đối với mình mà nói... Rất đau không."