Phẫn Tâm

Chương 7

Ngày thứ hai mươi chín.

Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, Mạnh Mỹ Kỳ cầm trên tay một chiếc áo khoác ngoài màu đen, đi qua lớp sương trên bậc thang, hướng về căn phòng ở tiểu viện. Vừa đi tới quay đầu, nhìn thấy một thân ảnh nhỏ ngồi co mình bên góc cửa, tay ôm trường kiếm, cúi đầu ngủ.

Mạnh Mỹ Kỳ dừng một lúc, dường như đã hiểu ra, cô bước đến phía trước lắc nhẹ gọi Lại Mỹ Vân dậy.

"Tiểu Thất, Tiểu Thất!"

Lại Mỹ Vân từ từ mở mắt, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt có hơi tức giận của Mạnh Mỹ Kỳ.

"Sao cậu lại ngủ ở đây? Cậu..."

Mạnh Mỹ Kỳ nóng giận nhìn Lại Mỹ Vân, sự bi ai và thương xót truyền đến tim, khiến cô phát ra nộ khí.

"Chẳng lẽ mấy ngày nay... Cậu vẫn luôn ngủ ở đây? Tử Ninh mà biết được cậu tự giày vò bản thân như vậy, chắc chắn sẽ tức đến mức ném cậu từ trên mái viện xuống."

Lại Mỹ Vân bị câu nói của Mạnh Mỹ Kỳ làm ngơ ngác một lúc, sau đó mới thấp giọng đáp:

"Nếu như bây giờ cậu ấy có thể đoan đoan chính chính mà ngồi dậy, có ném mình xuống, thì mình cũng cam tâm tình nguyện."

Mạnh Mỹ Kỳ trong lòng thở dài một cái, kéo Lại Mỹ Kỳ từ dưới đất đứng dậy, nhìn mắt Lại Mỹ Vân nhìn chằm chằm về phía cửa, cô nắm lấy cánh tay của Lại Mỹ Vân.

"Đi, vào thôi."

Tử Ninh yên tĩnh dựa vào lòng của Lại Mỹ Vân, những vết máu bầm trên mặt đã được cẩn thận lau đi, lộ ra khuôn mặt vốn dĩ băng thanh như ngọc. Nhưng mà vết roi bên trái vẫn khiến cho người ta kinh sợ, da thịt nóng rát qua những vết rách, chưa hề có dấu tích của việc xử lý vết thương.

Bởi vì y phục như đã dính chặt vào da của Tử Ninh, Mạnh Mỹ Kỳ nhăn mặt, cẩn thận xé ra, Lại Mỹ Vân nửa quỳ dưới đất, nhẹ nhàng đỡ lấy Tử Ninh, cứ như đang ôm lấy bảo vật trân quý nhất trên thế gian vậy.

_______________

Ngày thứ hai mươi sáu, chính ngọ (giữa trưa).

Dương Vân Tình gấp gáp đi đến đại đường, thì thấy mọi người đều đã đến đủ, từng người từng người đang ngồi đợi, cô nhanh chóng ngồi xuống, nhìn qua Lại Mỹ Vân mặt đầy sự mệt mỏi ở bên cạnh.

Mạnh Mỹ Kỳ quan sát Lại Mỹ Vân, trong lòng suy nghĩ một hồi, ho nhẹ một cái, mở lời nói:

"Tiếp sau đây... Tiểu Thất, cậu tính như thế nào?"

Lại Mỹ Vân trầm mặc một lúc, thở dài nói: "Long Cốt roi..."

Trừ Dương Vân Tình, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, hai tay Mạnh Mỹ Kỳ bắt đầu run lên, Dương Siêu Việt gấp gáp nói:

"Mình nhớ trước đó vẫn có nhiều cách mà, sao lại cho nó lên trước rồi?"

"Tối qua, cậu ấy đột nhiên tỉnh dậy rồi..." Lại Mỹ Vân dừng lại một lúc.

Dương Siêu Việt lời nói bắt đầu hơi run: "Vậy... Vậy có phải là hơi gấp rồi không?"

"Ý chí của Tử Ninh chúng ta không thể xem thường được, roi Bạch Long Cốt là đồ của Các chủ đời đầu Vân Trung Các, đã hơn một trăm năm rồi không hề động đến. Không ngờ đến bây giờ, lại dùng vì nguyên do này..."

Lại Mỹ Vân nhìn ánh mắt của mọi người, bất giác lại nhớ về cảnh tượng kinh tâm động phách tối qua.

________________

Tử Ninh cuối cùng cũng tỉnh lại sau nhiều ngày hôn mê.

Trước đó, nàng nằm trên một đống cỏ, cổ họng trầm thấp lại hơi run, cảm giác như đã mơ một cơn ác mộng rất dài.

Trong mộng, Tử Ninh thấy Lại Mỹ Vân từ từ rời khỏi mình. Đến sau cùng chỉ còn thấy bóng lưng lạnh lùng và sự kiên quyết trong ánh mắt đó.

"Tiểu Thất, Đừng đi!"

Tuỳ theo tiếng hô, không gian lạnh lẽo như nhập vào cơ thể của nàng. Tử Ninh cảm thấy bản thân đang ở bên vực u tối không thấy đáy, tĩnh lặng, cô đơn, còn có đau đớn...

Tử Ninh cảm giác ấn tượng của bản thân ngày càng mơ hồ, nàng nhẹ ngẩng cổ, muốn đứng dậy, động tác nhỏ khiến miệng vết thương trên người rách ra, cảm giác đau đớn như thủy triều dâng đến. Nhưng cũng nhờ như vậy, hồi ức của nàng mới trở về hiện thực.

Lại Mỹ Vân bị một tiếng va chạm mạnh làm cho tỉnh giấc.

Khi cô nghe thấy âm thanh lập tức mở mắt quay người nhìn, phát hiện cửa đã bị đẩy ra, Tử Ninh ngã xuống ngay bên cạnh cô.

Ngay trong phút chốc cô nhanh chóng đỡ Tử Ninh dậy, đây chính phản ứng đầu tiên trong đầu. Và sau đó, Lại Mỹ Vân chưa bao giờ cảm thấy hối hận hơn lúc này.

Cơ thể cô cứng đơ lại nhìn Tử Ninh, cánh tay phải để yên trên không trung không biết nên làm gì. Tử Ninh với cơ thể yếu ớt cuối cùng cũng đứng lên được, ngẩng đầu nhìn ánh mắt phức tạp của Lại Mỹ Vân, mắt nàng phát ra ánh nhìn bức người, mặc kệ cơ thể trầm trọng của bản thân, đưa tay nắm lấy cổ áo Lại Mỹ Vân, thấp giọng nói:

"Cậu, cậu tại sao lại ở đây..."

Trong mắt Lại Mỹ Vân phút chốc lộ ra vẻ kinh hoang, gương mặt trở nên trắng bệch, cảm giác như máu không thể truyền lên tim.

"Trước đó thì như vậy, bây giờ cậu lại ở đây... Tại sao? Nói mình biết... Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Sau lưng Lại Mỹ Vân đã đổ đầy mồ hôi, vẫn không chút động đậy, mặc cho Tử Ninh nắm lấy cổ áo mình, cô bắt đầu cảm thấy khó thở.

Tử Ninh nhìn thẳng vào trong đáy mắt của Lại Mỹ Vân:

"Tại sao cậu lại biến thành như vậy? Cậu rốt cuộc bị làm sao?"

Lại Mỹ Vân cơ thể cứng như thép, hai tay nắm chặt lại, móng tay bị bóp đến không còn tí máu. Đột nhiên, hai mắt cô mở to, nhăn mày lại.

Chỉ nhìn thấy cơ thể Tử Ninh ở trước mắt bỗng nhiên mềm nhũn, ngã vào lòng mình.

Lại Mỹ Vân lấy lại tỉnh táo, hai tay ôm chặt lấy Tử Ninh, ngẩng đầu nhìn thấy Dương Vân Tình đứng phía sau.

Đêm khuya, Dương Vân Tình cảm thấy hơi đói nên xuống bếp tìm đồ ăn, đang đi đột nhiên nghe thấy âm thanh từ phía căn phòng phát ra, thấy vậy, cô liền lấy con dao y dưới tay áo, dùng cán đánh vào cổ sau của Tử Ninh.

Bên ngoài phòng tăm tối, Lại Mỹ Vân đã ôm đầu gối ngồi ở đó hai canh giờ, vẫn không chút động tĩnh.

Kể từ hôm từ tiểu tự về đến Vân Trung Các, lá cây trong viện đã vàng hết, gió nhẹ thổi qua khiến vài chiếc lá rơi, nhưng đợi đến khi cô có thời gian ngẩng đầu lên nhìn lại, thân cây sớm đã khô héo, chỉ còn lại cảnh tượng của những ngày vào đầu đông.

Dương Vân Tình ngáp một cái rồi vỗ vai Lại Mỹ Vân "Cậu đi ngủ chút đi, để mình canh cho."

Lại Mỹ Vân lắc đầu.

"Sao cậu lại thích ngồi dưới đất vậy?" Dương Vân Tình tùy ý hỏi.

Nghe thấy câu này của Dương Vân Tình, Lại Mỹ Vân cảm giác như bị đứng hình vậy, trước mắt bỗng đen lại.

Vài giây sau khi ý thức được phục hồi, Lại Mỹ Vân nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Dương Vân Tình đang nhìn mình.

________________

"Sao cậu thích ngồi dưới đất vậy?" Tử Ninh ngơ ngác hỏi.

"Bởi vì dưới đất lạnh..." Lại Mỹ Vân không ngẩng đầu trả lời.

Tử Ninh sờ sờ đầu, cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.

Lại Mỹ Vân cũng không thèm để ý ai tiếp tục nói: "Dưới đất lạnh rồi, sự đau buồn trong lòng sẽ bị đông lại."

Hồi lâu sau, Lại Mỹ Vân cảm thấy đôi tay đang ôm gối của mình bị nhẹ nhàng kéo ra, ngẩng đầu, đón lấy cô là một ánh mắt lấp lánh như nước hồ thu.

"Đừng ngồi dưới đất, như vậy sẽ bệnh đó! Nếu như sau này cậu buồn, muốn khóc, mình sẽ đưa cậu ra ngoài thả diều. Cậu ngẩng đầu, như vậy thì nước mắt sẽ không rơi xuống nữa."

________________

Trong phút chốc, hồi ức được cố ý giấu trong tim, cứ theo nước mắt tuôn ra.

Lại Mỹ Vân nắm lấy tay áo của Dương Vân Tình, như một đứa trẻ oà khóc không ngừng.

Dương Vân Tình thương xót cô, ôm cô bên vai, vỗ lưng an ủi:

"Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi..."