Trường An vào đầu đông, những con đường trắng xoá đã phủ đầy sương, cơn gió lạnh cùng thời tiết u ám mang theo cơn tuyết xuống, nước trên mặt sông hồ cũng đã bắt đầu đóng băng lại.
Ngày thứ hai mươi chín.
Vừa sáng sớm, Vân Trung Các chính viện đã đủ hết mọi người. Họ có người mặt nghiêm túc, có ngườì bất ngờ, có người lo lắng, đủ các biểu cảm, nhưng khi nghe hiệu lệnh thì lập tức bất động như tùng.
Trong con mắt chờ đợi, nhóm người của Lại Mỹ Vân tiến vào, bước về phía bục cao an toạ trên đó.
Giữa đài có một lò cắm hương lớn, mắt nhìn thấy thời gian đã tới, Lại Mỹ Vân đứng lên đi về phía trước đốt ba nén nhang, lấy cô làm đầu, năm vị kiếm khách phía sau cũng lần lượt xếp thành hai hàng, cúi đầu hành lễ.
Sau khi hành lễ xong, Mạnh Mỹ Kỳ đi xuống dưới đài, dùng lực cầm gậy gõ một hồi trống lớn, Phó Tinh lớn tiếng ra lệnh: "Quỳ!"
Tất cả đệ tử đều quỳ xuống cúi đầu, sau đó Phó Tinh lại tiếp tục hô: "Đứng lên!"
Tất cả mọi người đều đứng lên, xung quanh tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng gió rít.
"Mời roi!" Phó Tinh vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói dõng dạc nhưng trầm ổn.
Tiếp theo tiếng nói của Phó Tinh là một hàng người với một người dẫn đầu cầm theo một chiếc hộp gỗ lớn đi vào chính viện, tiến lên phía trên đài, mọi người cũng nhanh chóng tách ra thành hai hàng chừa lối đi cho hàng người.
Khi đi gần đến bậc thang, Mạnh Mỹ Kỳ đón lấy chiếc hộp, hai tay cẩn thận đưa lên đài, theo sau cô là hai thân vệ đang áp giải Tử Ninh đến giữa đài.
Tóc Tử Ninh xoã ra đã gần như đã bị hàn khí đông lại, hai tay bị gông gỗ còng lại phía trước ngực, vẻ mặt trầm tĩnh, chỉ có điều đôi mắt sưng đỏ, dưới mắt có vết thâm quầng, hai mắt thất thần, sự phong hoa trong mắt ngày trước đã mất đi hơn nửa.
Chẳng qua chỉ là vừa vào đông, nhưng hàn phong lại giá rét hơn thường rất nhiều.
Tử Ninh nở một nụ cười khổ, nàng bây giờ đã thành ra thế này, thế mà Vân Trung Các vẫn có thể bày ra trò như vậy nữa. Thật khiến nàng có chút kinh ngạc.
Thân vệ của Vân Trung Các xếp thành một hàng, thị vệ thì đứng phía dưới bốn góc đài.
Tử Ninh được thả ra để tự mình bước lên hình đài, nhưng chỉ đi được vào bậc thang, cơ thể không sức ngã trực tiếp xuống đất, hai thị vệ bên cạnh kéo nàng lên, giúp nàng đứng vững, nàng không phát ra tiếng, chỉ tự giác đi về phía hành đài, đứng vững ngay chính giữa nơi hành hình.
Lại Mỹ Vân cũng theo đó mà đứng lên, giọng nói lạnh ngắt, giọng nói rõ ràng lớn tiếng ra quyết phán, từng chữ từng chữ một:
"Nghịch đồ Trương Tử Ninh! Vi phạm môn quy! Uổng cho chính nghĩa giang hồ! Tội nghiệp trầm trọng, hôm nay bèn thỉnh phạt Bạch Cốt roi! Tổng cộng năm mươi roi! Bất luận sống chết, sau ngày hôm nay, đuổi khỏi Vân Trung Các! Toàn đệ tử trong Các nghe rõ, lấy đây làm mệnh lệnh!"
Lại Mỹ Vân tùy theo đó mắt nhìn xuống chỗ bậc thang dưới hình đài, nhưng lại không hề chú ý đến Tử Ninh vừa run một cái.
"Trương Tử Ninh, ngươi có chịu nhận tội?"
Tử Ninh từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh vẫn không phát ra tiếng.
Lại Mỹ Vân phút chốc trong mắt nộ hoả, giọng nói to hơn, vừa nói vừa rút thanh trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, đưa lên trước mắt Tử Ninh, nộ thanh nói:
"Ta hỏi một lần cuối, ngươi có chịu nhận tội không?"
Tử Ninh bước lên trước, đối mặt với lưỡi kiếm của Lại Mỹ Vân. Cô ung dung quỳ xuống đất.
Lại Mỹ Vân dừng lại một lúc, thu lưỡi kiếm vào, trầm giọng nói:
"Hành hình!"
*Đùng đùng đùng!*
Ba tiếng trống dồn, bắt đầu hành hình, trong lòng của mọi người phút chốc trầm lặng hẵng, Lý Tử Đình thậm chí còn có chút không nhìn được mà cúi đầu xuống.
Lại Mỹ Vân quay người mở chiếc hộp gỗ, lấy Bạch Long Cốt nhiễm bụi trăm năm ra. Vừa vung một cái, sợi roi dài như làng sóng mạnh vỗ xuất hiện, khiến người ta cảm thấy lạnh người.
Bạch Long Cốt là vật của Các chủ đời đầu Vân Trung Các. Thân dây rõ ràng, giữa mỗi nút thắt của dây roi là những lưỡi kim nhỏ ẩn sâu bên trong. Chỉ cần một roi hạ xuống là lập tức tạo ra vô số vết thương. Chỉ vài roi sẽ khiến cho cơ thể đầy vết thương. Chủ nhân đời đầu Vân Trung Các có nói "Phàm kẻ có thể vượt qua sự hành hình của Bạch Long Cốt, ắt sẽ là người tâm tính vô cùng kiên định."
Lại Mỹ Vân nhìn Tử Ninh lần cuối, chỉ nhìn thấy nàng vẫn luôn bình tĩnh như lúc trước. Lại Mỹ Vân lấy ngọc bội trên thắt lưng ra, đi đến sau Trương Tử Ninh, giơ lên cao, không cần nói nhiều, cánh tay vừa vung xuống, dây roi Bạch Long Cốt dài thượt cũng được đưa lên sau đó bị một lực mạnh mẽ quất xuống tấm lưng gầy thẳng của Tử Ninh.
Một âm thanh cắt gió rơi xuống, Trương Tử Ninh *ưm* một tiếng nhỏ. Y phục đen trên người bị rách một đường, một đường tia lửa đỏ đốt cháy chút vụn vải được rơi ra, máu tươi phút chốc được thông chảy.
Lại Mỹ Vân vừa đánh xong một roi, roi tiếp theo đã nhanh chóng theo sát mà quất xuống. Bạch Long Cốt mang theo hàn khí bức người tiếp tục quất xuống liên tục trên lưng Tử Ninh. Tốc độ nhanh như hạt mưa rơi xuống, âm thanh như sét, từng chút từng chút đánh lên máu thịt của tấm lưng gầy, mỗi một roi đều mang theo một luồng sương máu, dây roi nhuốm máu được vung lên vung xuống tạo ra âm thanh cắt gió như tiếng Bạch Long thét.
Cả viện người yên lặng chỉ còn nghe được tiếng roi quất xuống, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng y phục bị dây roi xé rách, nghe được tiếng da thịt bị xé rách. Dây roi như một cây trường thước, từng gậy từng gậy đánh xuống, cảm giác đau đớn đến chết một lần rồi một lần được lập lại. Còn không bằng một đao chém chết cho thống khoái.
"Bao... Bao nhiêu rồi?"
Dương Siêu Việt không nhịn được quan tâm hỏi xem rốt cuộc khi nào cuộc hành hình tàn khốc này mới kết thúc.
"Mới mười roi..." Mạnh Mỹ Kỳ nhăn mày trả lời.
Không ngờ vẫn chưa được một nửa, rõ ràng thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Bạch Long Cốt trắng buốt giờ đã nhuộm đỏ hoàn toàn màu máu tươi, Dương Vân Tình nhãn lực tốt thậm chí còn có thể nhìn thấy dây roi đánh xuống mang theo thứ gì đó cực nhỏ mơ hồ như là máu thịt bị rách ra, phát hiện này như khiến tâm can cô càng bị xé liệt.
Vậy mà một tiếng la đau cũng không nghe thấy.
Tử Ninh chịu hình roi tàn khốc, cứ như không có tri giác vậy, một không la đau, hai không than khóc. Nhưng so với đau đớn rơi lệ, dáng vẻ nhẫn nại của nàng bây giờ, càng khiến cho trái tim người ta sinh ra sự không nhẫn tâm. Mọi người đều tự cầu mong trong lòng mong sao cho cuộc hành hình tàn khốc này nhanh chóng kết thúc, sợ rằng chỉ cần thêm một roi quất xuống, thân ảnh gầy gò trên đài sẽ không chống nổi mà ngã xuống đất.
Tử Ninh đang chịu hình roi, sớm đã không còn quan tâm số roi còn lại bao nhiêu. Nàng không hề bị xiềng xích hạn chế sự tự do, nàng dùng nghị lực cực lớn khống chế bản năng trốn tránh bị tổn thương của mình. Trực tiếp ngã quỳ xuống dưới đất giống như một cây đinh được đóng chặt trên đài, không trốn không tránh, dùng thân ảnh gầy gò yếu đuối chịu đựng từng roi từng roi Bạch Long Cốt tàn khốc vô tình đánh lên người.
Cảm giác đau cắt da cắt thịt từ trong tận cơ thể truyền lên đầu Tử Ninh, nàng cắn chặt răng chịu đựng không để bản thân phát ra tiếng. Tấm lưng hơi cong lại, hai tay chống dưới chất, dùng sức ghim ngón tay vào sàn gỗ. Chỉ một lúc, do dùng lực quá mạnh, móng tay gãy, máu theo đó chảy ra. Máu trên lưng đã chảy xuống nhuộm đỏ phần đất dưới chân nàng.
Mạnh Mỹ Kỳ nhìn Tử Ninh trên hình đài, giờ mới ngộ ra được tại sao lúc đầu Lại Mỹ Vân lại để Tử Ninh mặc y phục đen. Làm như vậy thì vết máu chảy ra sẽ không còn rõ ràng nữa.
Không rõ ràng... Chắc có thể sẽ không đau đến như vậy.
Tử Ninh đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, ánh mắt bị mồ hôi và sương máu làm cho mơ hồ, đau đớn đến cực điểm, lại như khúc gỗ không phát ra tiếng, không chút động đậy.
"Bốn mươi lăm!"
Cứ như đón được một chút tia sáng, thân ảnh luôn quỳ thẳng ngã xuống, máu trên toàn thân nàng từ từ chảy xuống nhuộm ướt mặt đất, máu nhuộm thành hoa.
Con số tiếp theo sắp được nói ra trong miệng của Dương Siêu Việt như bị thứ gì đó cản lại, mang theo đó là ánh mắt và trái tim bất an không yên.
Lại Mỹ Vân cuối cùng cũng dừng dây roi đánh xuống, xoa xoa cánh tay tê mỏi, đứng yên bên cạnh đợi Tử Ninh lần nữa đứng thẳng người lên.
Lúc này Tử Ninh cơ thể yếu đuối, tại vì mất máu quá nhiều, ý thức của nàng trở nên có chút mơ hồ, phản ứng có hơi chậm. Miệng nàng lúc này đầy máu, có vết máu nôn ra do roi đánh xuống, cũng có máu do cô cắn răng chịu đựng. Ý thức của nàng mơ hồ dường như nghe được tiếng ai đó đang gọi mình.
"Tử Ninh..."
Là tiếng của Lại Mỹ Vân.
Tử Ninh nằm trên đất không chút động đậy, toàn thân đầy máu, nhưng nàng vẫn cố gắng mở mắt ra. Cũng không biết nàng lấy đâu ra sức lực mà lần nữa ngồi thẳng dậy.
Tử Ninh từ từ ngẩng đầu, ánh mắt u tối bây giờ như chứa đầy ánh sáng, nhưng thứ nàng nhìn thấy lại là ánh mắt đầy sự nhẫn tâm của Lại Mỹ Vân.
Lại Mỹ Vân không dừng lâu, tiếp tục nhẫn tâm vung roi đánh xuống.
Roi này lần nữa đánh Tử Ninh mới ngồi dậy được ngã xuống đất, cứ ngã xuống rồi lại ngồi dậy, cứ tuần hoàn liên tục, khiến cho tim người ta không khỏi thắt lại.
Thực hình cuối cùng cũng trải qua năm roi cuối cùng, kết thúc.
"Hành hình xong!" Phó Tinh cao giọng nói, trong lời nói không khỏi mang chút sự kích động.
Ánh mắt Tử Ninh không động, thậm chí toàn thân không run rẩy tí nào, không biết có nghe được hay chưa từng, hay là sớm đã đem tất cả tuyệt vọng và đau đớn chôn sâu trong tận xương cốt rồi.
Tử Ninh ngẩng đầu nhìn Lại Mỹ Vân. Lúc này, Lại Mỹ Vân như một kẻ máu lạnh vô tình, ánh mắt phát ra sự lạnh nhạt cực hàn.
Đó từng là bến bờ mà nàng từng muốn dừng lại nghỉ chân nhất, giờ lại biến thành vực sâu vạn trượng.
Cuối cùng, miệng Tử Ninh chảy ra một dòng máu đỏ thẫm, dần dần mất đi ý thức...
Trong phút chốc, biểu cảm Lại Mỹ Vân như được thả lỏng.
Cô đưa Bạch Long Cốt cho Dương Siêu Việt, như điên cuồng chạy đến giữa đài. Bất chấp y phục xung quanh nhuộm đỏ màu máu, trực tiếp quỳ thẳng xuống đất. Ôm chặt con người toàn thân đang chảy đầy máu vào lòng. Sợ chỉ một chút không cẩn thận người đó sẽ từ trên bàn tay rơi xuống, sợ chỉ một tiếng xé liệt sẽ bị tan biến ngay. Cả mặt vùi sâu vào cổ người đó, cả cánh vai đầy run rẩy.
Dương Vân Tình đưa tay điểm vài nguyệt đạo giúp Tử Ninh ngừng chảy máu, lại đút cho nàng vài viên thuốc, bắt mạch cô xem thử. Mạnh Mỹ Kỳ đẩy đám người ra đến quỳ trước mặt Tử Ninh, cánh tay run rẩy đếm từng cánh hoa, từng kỹ từng số từng số sợ bản thân đếm đến hoa mắt.
"Một, hai, ba, bốn, năm..."
Mạnh Mỹ Kỳ không yên tâm, đến thêm hai lần nữa xác định rồi mới nói:
"Có hiệu quả! Vẫn tốt, vẫn tốt..."
Mọi người đều đã đỏ hết khoé mắt, lệ cũng đã rơi xuống cảm khái cánh hoa đã mất đi, lại nghe thấy Lại Mỹ Vân thấp giọng, âm thanh như muốn cầu xin, giọng nói bi thương và yếu đuối khiến cho mọi người tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
"Mình... Mình không chống nổi nữa rồi. Thật sự... Không chịu nổi nữa rồi..."
Dương Vân Tình giật mình, ánh mắt từ từ nhìn Lại Mỹ Vân, lúc nhìn thấy ánh mắt của Lại Mỹ Vân cô vô cùng bị chấn động. Ánh mắt này, cô chưa từng thấy bao giờ.
Trên hình đài, Bạch Long Cốt nằm tĩnh lặng trên bàn án, nhỏ từng giọt máu xuống đất, đã nhuộm đỏ mặt đất phía dưới khiến người ta không khỏi nhói lòng.