Pháp lực âm dương

Chương 1

Chương 1

Trong đêm tối mờ mịt, một toán binh lính vận giáp sắt tay cầm gươm giáo, ở trán có buộc dây vải xanh lục chạy gấp gáp ở khu tả lộ Đông Lục Cung.

- Nhanh, nhanh lên, nhất định phải tìm được tiểu nha đầu cho ta. Mẹ kiếp!!

Một giọng nói hùng hổ tràn đầy giận giữ vang lên trong đám lính đó. Không cần nhìn tướng mạo, chỉ dựa vào âm thanh có thể đoán được tám chín phần hắn là thủ lĩnh của toán lính này.

-Đã rõ thưa Phó Tướng.

Toán lính trả lời cũng rõ ràng không kém. Giọng nói còn mang chút lạnh lẽo. Như thể thứ chúng đang cần tìm là một xác chết vậy. Nhưng chúng biết cho dù " tiểu nha đầu" này còn sống, thì chỉ đến hai ngày sau cũng sẽ bị xử chết thôi.

Mà ở một góc Đông Lục Cung, " tiểu nha đầu" mà chúng đang tìm đang nhàn nhã ngồi trên tháp. Chân bắt chéo, một tay nghịch tóc, một tay bốc bánh hoa quế ăn.

- Công chúa, chúng sắp tới đây rồi. Chúng ta cần phải làm gì đây.

Một nam hài tầm 16-17 tuổi đứng cầm đĩa bánh hoa quế, mặt đầy dung túng đối với nữ hài tử còn trong tuổi cài trâm ( 12tuổi) trước mặt.

Vị công chúa nghe vậy, mặt không gấp gáp như thể nghe một chuyện không liên quan đến bản thân mình vậy. Nàng mỉm cười, bộ dáng cà lơ phất phơ ăn nốt miếng bánh trong tay, rồi phủi phủi tay đứng dậy.

- Sắp rồi.

- Sắp gì ạ.

Nam hài tuy rằng biết được vụ việc này đều do vị trước mắt này khởi xướng lên. Nhưng theo kế hoạch hắn được nhận thì chỉ có đến đây. Sau đó như thế nào nữa thì hắn thật sự không biết. Điều này khiến hắn có dự cảm không lành. Không phải là vì an nguy của công chúa, mà là giống như tiếp đó hắn không còn tồn tại bên cạnh nàng nữa vậy.

Vị công chúa trước mặt chỉ mỉm cười nhẹn nhàng nhưng đầy thâm ý. Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử trẻ tuổi anh tuấn đã theo nàng một thời gian không ngắn trước mặt. Tuy rằng nàng cảm có chút luyến tiếc. Nhưng mà, nàng cũng đã hứa với " vị đó" rồi. Không thể không làm được.

- Tiểu Chí Chí à. Ngươi biết không. Kế hoạch tiếp đó chỉ có ta, chứ không có chúng ta. Ngươi hiểu không.

- Người nói vậy là có ý gì!!!

Gương mặt thiếu niên có chút sững sờ, có chút mờ mịt, có chút khó hiểu. Nụ cười tiêu chuẩn trên mặt dường như không giữ được nữa rồi.

- Tiểu Chí Chí, người còn nhớ gốc gác của người không?

Nữ hài tử nghiêng đầu cười nhẹ nhàng, lướt qua cơ thể cứng đờ của thiếu niên. Đi đến giá để kiếm, nhẹ nhàng cầm chuôi kiếm rút ra.

- Ngươi là người thông minh, ta biết. Năng lực của người ta cũng hiểu rõ, dù sao ta cũng nuôi người đến bây giờ. Nhưng có một số chuyện, người chắc chắn không thể nào đoán được đâu. Tuy rằng có chút không lỡ. Nhưng mà, biết sao được. Trong kế hoạch của ta, lấy mạng của ngươi cũng nằm trong đó. Chỉ có như vậy bọn họ mới nương tay với ta được.

Thiếu niên sững sờ mở lớn con ngươi. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Hắn cũng dường như hiểu ra điều gì. Gương mặt lại trở lại sự ôn nhu ban đầu. Hắn mỉm cười dịu dàng nhìn nữ hài tử trước mặt. Hắn đặt đĩa bánh hoa quế trong tay xuống bàn. Lặng lẽ quỳ xuống trước mặt nàng.

- Công chúa, nếu mạng của ta có thể giúp nàng hoàn thành kế hoạch này thành công thì Minh Chí Giang ta không oán, không hận. Mạng của ta đều là do người nhặt được. Ta sống được đến hôm nay cũng đề nhờ ơn của người. Nhưng điều mà ta hối tiếc nhất, chính là không thể cùng người sát cánh trong tương lai sau này....

- Đủ rồi đó, ta cũng sẽ không động lòng trắc ẩn mà tha cho người đâu.

- Ta biết....

Hắn nhắm mắt thở dài. Hắn biết, người trước mắt đây tuy lúc nào cũng đùa giỡn. Nhưng nếu chỉ cần có thể đạt mục đích thì rất tuyệt tình. Ngay từ khi đi theo nàng ấy, động tâm với nàng thì hắn đã tự nguyện trao tính mạng cho nàng rồi. Ban nãy, hắn cứ lo nàng ấy bỏ hắn lại mà đi một mình. Nhưng giờ, chỉ cần lấy mạng hắn thì chắc chắn nàng sẽ có cách thoát ra được.

- Ha, đã biết thì tốt. Tấm lòng của người bổn công chúa đây nhận. Vì vậy, mệnh của người chấm dứt ở đây được rồi đấy.

Tiểu nữ tử vẫn giữ gương mặt nở nụ cười đấy, nhẹ nhàng vung kiếm lên hạ xuống động mạch cổ của thiếu niên. Ngay khoảnh khắc kiếm hạ xuống. Thiếu niên vẫn cười dịu dàng, miệng mấp máy nói ba chữ cuối cùng:

- Ta yêu nàng.

Trong chớp mắt kiếm hạ xuống, máu bắn ra dính cả vào người của nàng. Thiếu niên phút chốc nhắm mắt ngã gục xuống.

Vị công chúa dường như đã nghe được ba chữ đó. Nhẹ nhàng thở dài, lôi trong người một cái khăn tay màu trắng có thêu một đoá hoa cẩm chướng từ trong ngực ra lau lưỡi kiếm dính máu.

- Thiệt tình mà, có cần phải nói ra một câu nói động lòng người như vậy không cơ chứ. Ta suýt nữa là ngưng tay rồi.

- Ha ha ha... Công chúa, sao người cứ thích nói ra mấy câu không thật lòng như vậy chứ.

Trong hư vô, một giọng nói trầm thấp nam tính vang lên. Nhưng thân ảnh không xuất hiện. Tuy vậy nàng vẫn biết người này là ai. Nàng vẫn mỉm cười như cũ. Mắt liếc xuống " thi thể" thiếu niên trước mắt.

- Ầy, đại thúc thúc à. Lời hứa của ta với ngài ta đã thực hiện rồi đó nha. Tiếp đó nên nói gì làm gì ngài cũng biết rồi đó. Tốt nhất làm cho đúng vào. Ta đã hi sinh danh tiếng của ta thế này rồi. Đừng để một chuyện trở nên công cốc.

- Ta đã biết. Mà người thực sự ổn chứ. Vụ việc này có thể khiến danh tiếng ngươi be bét đấy. Hơn nữa, ngoài kia không ít binh lính đâu. Không muốn ta giúp một tay thật đấy à.

- Xì, ngài không cần lo cho ta. Làm tốt việc của Đại Thúc đi đã. Ngài chỉ cần biết ta hi sinh như nào được. Sau này có gì nhớ đừng quên ta. Với cả, thực lực của ta, chỗ binh lính ấy có là gì. Huống chi ta cũng không phải có một mình. Vị bằng hữu của ta đang chờ ta ngoài kia kìa.

- Được rồi. Ngươi đúng là một tiểu quái vật. Ta thực sự không hiểu tại sao có thể tồn tại một nữ hài tử như ngươi được chứ. Ngươi làm gì thì làm, đừng để gậy ông đập lưng ông là được. Tuy nhiên, ta vẫn để thuộc hạ ta ở lại. Có gì thì cứ gọi hắn ra.

- Ta biết rồi. Đa tạ.

Ngay sau đó, bên ngoài xuất hiện một loạt tiếng bước chân rầm rộ. Ngày càng đến gần. Nàng vứt cây kiếm xuống đất. Đi tới phía " thi thể" thiếu niên, tay đặt nên gương mặt anh tuấn non nớt vuốt ve.

- Tiểu Chí Chí, bảo trọng.

Sau đó nàng đứng phắt dậy, từ từ đi về phía cửa, mở ra, nhìn về toán lính có buộc vải màu xanh trên trán trước cửa, lớn giọng nói:

- Ta ở đây.