Pháp lực âm dương

Chương 8

Chương 8:

Bởi vì muốn kiểm chứng suy đoán của mình, Minh Chí Vĩ liền thử một chút. Hắn đưa tay ra trước mặt nàng rồi dè dặt nói:

- Trời chút nữa sẽ tối, đường sẽ trở nên khó đi, rất dễ lạc đường. Hay là... người nắm tay ta đi?

Phạn Gia Linh nhìn trời thấy trời bắt đầu sẩm tối rồi nhìn xung quanh cảm thấy cũng đúng, không nghĩ nhiều liền đồng ý, đưa tay nắm lấy tay của Minh Chí Vĩ.

Không ngờ lại lừa dễ như vậy khiến Minh Chí Vĩ cảm thấy khó tin. Nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại, nhỏ nhắn của bàn tay đối phương, tim hắn liền đập thình thịch luôn hồi. Cảm xúc quá tốt đẹp khiến hắn không nhịn được mà muốn hôn bàn tay này. Minh Chí Vĩ hít một hơi thật sâu để chấn tĩnh lại rồi nắm chặt bàn tay nàng dẫn đối phương đi tiếp.

Lúc đi hắn liền nghĩ. Diệp Gia Linh ngây thơ như vậy, nếu không phải hắn mà là kẻ xấu lừa thì phải sao đây? Không được, từ giờ hắn phải trông coi nàng thật kĩ, tránh bị mấy tên " biến thái" lừa mất mới được.

Minh Chí Vĩ nghĩ như vậy quả thực oan uổng cho Phạn Gia Linh rồi. Thực ra nàng rất cảnh giác đấy, không ngây thơ đến mức như vậy đâu, nếu không thì ba năm nay nàng ngồi quả triều chính sao được. Chẳng qua vì Minh Chí Vĩ là người nàng nuôi lớn, sống chung bảy năm rồi chứ có ít gì, cho nên mới buông bỏ cảnh giác thôi. Với lại theo suy nghĩ của hắn thì hắn có khác gì mấy kẻ " biến thái " đó đâu cơ chứ?

Hai người cứ nắm tay nhau như vậy đi vào sâu hơn. Phạn Gia Linh cũng nhận được phản hồi của Diệp Hoan. Theo như Diệp Hoan nói thì con yên quái này là vật của Minh giới. Khí của nó chín là vũ khí duy nhất của nó. Bất kể ai dính phải đều sẽ bị nó xâm nhập vào tiềm thức đem ý thức người đó dằn vặt bằng những cơ ác mộng khủng khiếp nhất, khủng khiếp đến mức người đó sẽ không chịu được mà tự phá huỷ hồn phách, gây lên cái chết bất đắc kì tử.

Đáng sợ hơn là, nó sẽ chọn người có cơ thể mà nó thích, kí sinh lên đó, đem thi thể người đó điều khiển như một con rối, đến khi thi thể chỉ còn lại bộ xương nó mới bỏ đi, tìm một cơ thể mới. Mà nó dường như chỉ là một cá thể non. Có nghĩa là đằng sau nó chắc chắn sẽ có một con mẹ. Chỉ cần diệt được cá thể mẹ, đàn con tự khắc chết đi.

Nhưng bởi vì là vật của Minh Giới, Diệp Hoan cũng không biết nó tên gì nên đành đặt tên nó là " Sương Ma"

- Ồ... cuối cùng kết luận là, chúng ta phải tìm ra cá thể mẹ của Sương Ma rồi giết nó?

Phạn Gia Linh vẫn nắm tay Minh Chí Vĩ nhìn hắn nói

Minh Chí Vĩ chiếm được tiện nghi người ta, tâm trạng tốt lắm, bàn tay không nhịn được mà nhào nặn tay nàng. Hắn vui vẻ nói

- Ừm, chắc thế rồi. Diệp Pháp Sư có cao kiến gì không?

- Ta cảm thấy vẫn nên vào thung lũng Bất Tử xem sao.- Phạn Gia Linh vẫn không quên mục đích chính của chuyến đi lần này.

- Được.

Vậy là hai người cứ như vậy đi tiếp. Khu rừng này quả thực đáng sợ như người ta đồn đại. Càng vào sâu, động vật bò sát xuất hiện càng nhiều và không cần phải kiểm tra, chắc chắn chín phần mười là có độc. Những loại cậy kì lạ bắt đầu trở nên phổ biến nhưng lại vô cùng lừa thị giác. Có cây thì có hoa nở rất đẹp, đẹp đến mức bất cứ nữ nhân nào cũng muốn hái để ngắm nhìn; có loại cây thì có trái cây, quả nào quả nấy đều căng mọng nước, cảm giác khi ăn chắc chắn sẽ rất ngon; có mấy cây nấm thì không khác gì nấm linh chi, chỉ khi nhìn kĩ mới thấy có chút khác biệt nho nhỏ;.... Tóm lại chúng đều là lại thực vật kiến người ta muốn đụng vào, nhưng đối tính chất khu rừng này thì chắc chắn sẽ toi mạng.

Nếu cách đây vài ngày thì độ khó của khu rừng chỉ đến đây. Nhưng mà bây giờ, độ khó của nó đã tăng lên nhiều vì đám Sương Ma. Cứ đi được nửa canh giờ thì lại gặp hai ba con rồi. Vì lần này không phải mang về nghiên cứu nữa, nên là Phạn Gia Linh liền đem mấy lá bùa trừ tà cấp trung chia cho Minh Chí Vĩ. Hai người chỉ cần ném vào đám khói đen, chúng nhất định sẽ tan biến ngay lập tức.

- Tiểu Chí Ca, ngươi có cảm thấy lượng Sương Ma chúng ta gặp càng lúc càng nhiều lên không?

Minh Chí Vĩ cũng cảm thấy như vậy, liền gật đầu: - Nàng nói không sai, lúc chúng ta mới vào khu rừng này, đi nửa ngày mới thấy một con. Nhưng mà hiện tại cứ một khắc là lại có một con rồi.

Như vậy, có lẽ cơ thể " mẹ" của đám Sương Ma này cũng ở gần đây. Đây là suy nghĩ của Phạn Gia Linh và cũng là của Minh Chí Vĩ.

Bỗng nhiên có một bóng đen từ trên trời bay xuống. Minh Chí Vĩ theo bản năng ôm eo của Phạn Gia Linh kéo vào lòng minh che trở, Phạn Gia Linh cũng giật mình định ngó xem là thứ gì thì bóng đen kia đã quỳ xuống .

- Chủ Tử!!!

Ồ, là một người diện hắc y từ đầu tới chân, mặt cũng chỉ lộ một đôi mắt sắc bén, hông còn có trường kiếm nữa. Cách tạo hình này là.....

- Đây là một trong những ám vệ của ta.

Minh Chí Vĩ gật đầu với ám vệ một cái, rồi nhìn người đang ở trong lòng mình giới thiệu.

Phạn Gia Linh ồ một tiếng, cảm thấy cũng khá thú vị. - Vậy hắn đi theo ta nãy giờ à?

Minh Chí Vĩ buồn cười nói: - Không phải, là ta có huấn luyện một vài ám vệ ở đây, để gia tăng khả năng phòng ngự cũng như kĩ năng sinh tồn của bọn họ. Hắn là một trong số đó.

Phạn Gia Linh vỗ tay một cái hiểu ra:- A, vậy có phải vì gần đây đám Sương Ma hoành hành, hại đến ám vệ của huynh nên huynh tới đây để xử lý phải không?

Minh Chí Vĩ gật đầu: - Phải.

Sau đó hắn hướng tên ám vệ đó hỏi:

- Tình hình gần đây thế nào rồi?

Ám vệ nhìn Phạn Gia Linh được chủ tử hắn ôm đoán chừng đây là Thất Vương Phi tương lai rồi. Trong lòng cảm thấy vi diệu. Chủ tử hắn tính tình xấu như vậy lại có thể lấy nương tử? thế mà huynh đệ bọn hắn vẫn còn đang sống chết vì chủ tử hơn nữa còn có thể cứ thế ế đến khi xuống mồ ấy.

- Thưa chủ tử, mấy ngày nay, số lượng quái nhân gần đây bỗng dưng xuất hiện thường xuyên hơn. Vì thế ám vệ tử vong vì chúng cũng tăng lên không ít.

Minh Chí Vĩ nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. Để đào tạo được ám vệ không phải chuyện đơn giản. Họ có thể tử vì nhiệm vụ là điều dĩ nhiên. Nhưng tử vì một con yêu quái mà lại nhiều như vậy thì đúng là tổn thất quá lớn rồi. Hắn nhất đinh tìm được yêu quái " mẹ " càng sớm càng tốt, khi ấy sẽ giải quyết được vấn đề.

- Ở chỗ các ngươi có hang động hoặc nơi trú ẩn phải không?

Phạn Gia Linh vẫn ở trong lòng Minh Chĩ Vĩ. Bỗng đi ra hỏi.

Ám vệ bỗng được " Vương Phi tương lai" hỏi thì hơi ngơ ngác. Bọn hắn vốn chỉ được phép trả lời và nghe lời mỗi mình chủ tử . Giờ bị hỏi như vậy không biết nên trả lời không nữa.

Minh Chí Vĩ thấy sự mềm mại trong lòng biến mất có chút không vui. Nhưng nghe nàng quan tâm đến vấn đề của hắn, hắn liền ra lệnh ám vệ trả lời nàng.

Ám vệ nhận được sự chấp thuận của chủ tử liền lập tức trả lời:

- Vị nương nói rất đúng, chỗ chúng ta có một hang động chuyên dùng để làm nơi sinh hoạt và nghỉ ngơi.

Phạn Gia Linh đắc trí cười, hướng tới Minh Chí Vĩ đề nghị - Vậy thì ta có một phương án có thể sử dụng tạm thời. Ngươi dẫn ta tới chỗ các ngươi đi.