Chương 7:
Phạn Gia Linh nhảy xuống đến trước mặt Minh Chí Vĩ, đưa viên ngọc lên trước mặt hắn cười đắc trí.
- Sao thấy ta ngầu không?
Minh Chí Vĩ chứng kiến cả quá trình đều rất kinh ngạc. Động tác của đối phương quá linh hoạt, quá nhanh cứ như thể đã làm qua cả trăm lần vậy. Đến cả khi Phạn Gia Linh quay về cạnh hắn, hắn còn chưa lấy lại được tinh thần. Bởi động tác và cách Diệp Gia Linh quá mức quen thuộc, quen thuộc tới mức làm tâm can của hắn chấn động không ngừng.
Phạn Gia Linh thấy hắn còn nhìn mình chằm chằm, đoán đã bị sự ngầu lòi của bản thân doạ cho ngây người. Nàng càng cảm thấy đắc trí. Nhấc tay hua trước mặt hắn
- Uây, uây, huynh sao vậy? Có phải bị doạ sợ rồi không?
Minh Chí Vĩ cảm thấy đầu mình rất đau, không khống chế được bản thân mà vươn tay ôm bả vai nhỏ của người trước mặt. Mắt trở nên đỏ ngầu:
- Có phải chúng ta đã từng quen nhau không?
Phạn Gia Linh cũng sửng sốt, cảm thấy bản thân hình như làm trí nhớ của hắn bị kích thích. 5 năm rồi, thời gian cũng không phải ngắn ngủi gì, hiệu quả thuốc có thể kéo dài đến mức này đã là kì tích rồi. Hắn có nhớ lại cũng không phải ngạc nhiên gì. Nhưng bây giờ vẫn không nên nói cho hắn biết. Kéo dài càng lâu càng tốt.
Phạn Gia Linh lắc đầu.
- Chắc không đâu, mà nếu có chắc là thời gian trước ta có tới thăm Hoàng Thúc huynh nên huynh gặp phải ta thôi. Bèo nước gặp nhau, đôi khi cũng chỉ có chút ấn tượng thôi.
Minh Chí Vĩ cảm thấy cũng có thể giải thích như vậy. Tuy trong lòng hắn vẫn cảm thấy không đúng. Nhưng biết làm sao được, bản thân hắn 5 năm rồi vẫn chưa lấy lại được kí ức bị mất kia. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, thấy bản thân có chút thất lễ vội thu tay lại. Hắn cúi đầu
- Thật xin lỗi.
- Không sao, ta không có yếu đuối như vậy.
Thấy bộ dạng hối lỗi của hắn quá đáng yêu. Phạn Gia Linh không nhịn được mà xoa xoa đầu hắn.
- Bỏ đi thôi. À, ngươi nhìn này.
Minh Chí Vĩ cảm thấy mặt hơi nóng lên. Hắn nhìn viên ngọc huyết châu có dán bùa. Viện ngọc này to bằng nửa nắm tay ban đầu chỉ có màu đỏ huyết trong suốt, giờ ở giữa lại thêm làn khói đen bay lượn bên trong, rất kì quái.
- Diệp Pháp Sư. Trong này là làn khói vừa nãy?
- Không sai, chính là nó.
Sau khi nhìn nó một lúc, Minh Chí Vĩ liền thở dài:
- Tại hạ thật vô dụng, để Pháp Sư phải hành động một mình như vậy.
Phạn Gia Linh nghe vậy liền vội xua tay:
- Không có đâu, điều này sao trách ngươi được. Ngươi không phải pháp sư không thể tuỳ tiện đánh được, sao giống ta được. Mà người nhìn phía kia đi.
Minh Chí Vĩ nhìn về hướng nàng chỉ. Đó là chỗ vừa rồi làn khói bị thu lại. Ở đó vẫn còn vòng tròn chu sa đỏ, ở giữa là một nam nhân. Hắn đi tới phía đó ngồi xuống kiểm tra, phát hiện đây là một thi thể người chết.
- Huynh thấy sao?
- Là người chết.....
Minh Chí Vĩ ngẩng đầu nhìn Phạn Gia Linh. Thấy nàng không ngạc nhiên gì. Đúng hơn là đang hỏi kiểm tra hắn. Xem khả năng phán đoán của hắn. Hắn không nhịn được nuốt nước bọt cho nhuận họng phan tích
- Là người chết, hơn nữa có vẻ cũng được mấy ngày rồi, có dấu hiệu bắt đầu phân huỷ. Không phải là chết sau khi làn khói biến mất. Chứng tỏ rằng thứ hoành hành không phải người này mà là làn khói đen kia. Cuối cùng có thể thấy làn khói kia không đơn giản là khói độc mà nó còn có linh tính.... Nó là yêu quái.
Sau khi chốt câu cuối, Minh Chí Vĩ dường như ngộ ra được vấn đề rồi. Hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt khen thưởng của đối phương. Trong lòng lại cảm thấy hân hoan nhiều lắm.
- Tốt lắm, không tệ.
Phạn Gia Linh theo thói quen xoa xoa đầu hắn tán dương. Cảm thấy nhóc con này quả thực ngày càng thông minh rồi.
- Vậy ngài định làm gì với nó?
Minh Chí Vĩ nhìn viên ngọc trên tay nàng.
- Đây là huyết châu chuyên dùng để phong ấn yêu quái. Ta sẽ gửi nó cho một vị bằng hữu. Hắn ta là một Quốc Sư, mấy con yêu quái như này hắn rành lắm.
Nói xong Phạn Gia Linh lấy Truyền Âm Phù ra gọi cho Diệp Hoan. Một lúc sau, lá bùa bay lên trước mắt nàng. Một giọng nói nam tính quen thuộc từ đó vang lên:
- A lô, a lô, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau, hoặc để lại lời nhắn thoại sau tiếng bíp!
Phạn Gia Linh:....
Minh Chí Vĩ:.....
Một mảnh yên lặng tĩnh mịch kì quái.......
Phạn Gia Linh một nữa cảm thấy sau khi quay về phải cho tên điên này một trận đòn roi.
- Hình như dạo này cậu có vẻ cô đơn nhiều quá nên hơi lên cơn phải không? Mấy ngày trước có vài vị tiểu thư xinh đẹp có tới tìm tôi nhờ mai mối với cậu đó. Tôi thấy vừa hay sau khi về phải gửi phản hồi thật tốt cho họ mới được.
- Á... không được. Bà cố nội của tôi ơi, xin nể tình bằng hữu bao lâu của chúng ta mà tha cho kẻ hèn này đi mà ~
Truyền âm phù cũng không chịu nổi giọng nói của tên Quốc Sư kia mà uốn éo một phát.
- Được rồi, cậu gọi cho tôi có chuyện gì à?
- Ừm, mình vừa bắt được một con yêu quái. Hẳn là dị tượng mà cậu bảo đi.
- Thật á, đâu? đâu? đâu???
- Đâu, đâu con khỉ! cậu bớt thần kinh dùm tôi!!! Đến đây lấy đi.
- Tôi biết rồi, để tôi để A Điểu đến lấy.
Sau đó Truyền Âm Phù bị ngắt bay xuống đất. Phạn Gia Linh nhặt nó lên nhét vô tay áo. Minh Chí Vĩ nhìn toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi, cảm thấy quan hệ hai người rất tốt. Trong lòng nhen nhóm chút đố kị.
- Vị Quốc Sư đó với ngài quan hệ thật tốt.
- Hả? À đúng vậy. Tên Quốc Sư tuy thi thoảng hơi điên chút nhưng mà nhân cách hắn tốt lắm. Với lại chúng ta quen nhau từ khi còn rất nhỏ. Có thể nói là thanh mai trúc mã đấy.
- Thanh mai trúc mã à?
- Ừm, mà kệ đi. Chúng ta cứ ngồi trong vòng tròn chu sa này. Sẽ không có vật nào nguy hiểm có thể qua đây được đâu. Tiện thể chờ A Điểu tới là được.
Minh Chí Vĩ không phản đối mà ngồi trong vòng tròn chu sa với Phạn Gia Linh. Hai bàn tay Minh Chí Vĩ vô thức nắm chặt lại. Sự khó chịu càng lúc càng tăng lên. Qua thời gian vừa rồi hắn đã cảm thấy bản thân đối với Diệp Gia Linh chính là nhất kiến chung tình. Tuy hơi nực cười nhưng mà hắn cũng không hiểu bản thân bị gì nữa cứ như trúng Bùa Yêu vậy.
Nếu thực sự mà bị chúng Bùa Yêu của đối phương thì đúng là phúc phải biết. Ít ra đối phương có lòng với hắn. Nhưng cả quá trình vừa rồi hắn chỉ cảm thấy đối phương coi hắn như một bằng hữu hay đúng hơn là coi hắn như một tiểu bối mà đối xử.
Hắn cảm thấy tâm ma mà bản thân che dấu bấy lâu bắt đầu nhen nhóm rồi. Bản thân hắn thực sự không tốt đẹp như bên ngoài hắn thể hiện. Nhưng chính vì cảm thấy như vậy thật không tốt cho những dự định của hắn trong tương lai, nên hắn đành phải dùng sự ôn hoà của mình che dấu đi.
Chẳng mấy chốc một con chim lớn bay tới. Con chim này bộ dạng không khác chim hồng hạc là mấy, nhưng kích thước của nó không hề lớn bình thường mà to gấp ba người trưởng thành. Lúc thấy nó, Phạn Gia Linh vội gọi một tiếng. Nó nghe được liền bay xuống đậu trước mặt nàng.
Phạn Gia Linh thấy A Điểu tới vội chạy tới ôm cái cổ dài của nó rồi vuốt vuột một cái. Con Chim khổng lồ dường như được âu yếm mà vui sướng, cọ cọ đầu lên Phạn Gia Linh.
- Đây là A Điểu, là yêu thú của ta. Hiện tại ta giao nó cho Quốc Sư chông một thời gian tiện giúp nó mở linh khiếu sau này có thể hoá thành người.
Phạn Gia Linh hướng Minh Chí Vĩ giới thiệu một chút, thực ra A Điểu mới được nàng thu phục cách đây khá lâu. Từ khi Minh Chí Giang vẫn ở bên cạnh nàng nó đã có rồi. Vì vậy A Điểu cũng nhận thức được Minh Chí Vĩ. Nó dường như rất vui, đi tới phía hắn cọ cọ.
Minh Chí Vĩ đang đứng đó không biết nên dùng bộ mặt nào để biểu lộ cảm xúc bây giờ của hắn khi nhìn thấy con chim lớn mà đẹp như vậy. Cư nhiên một lúc sau khi con chim nhìn thấy hắn lại thân mật đi tới cọ cọ với hắn làm hắn vô cùng ngạc nhiên.
Phạn Gia Linh đương nhiên hiểu được nguyên do. Nhưng vì không muốn Minh Chí Vĩ nghi ngờ đành đi tới vỗ vỗ A Điểu.
- Đây là Minh Chí Vĩ, không phải Tiểu Chí Chí đâu. Ngươi đừng có như vậy.
Sau đó nàng hướng tới Minh Chí Vĩ nói
- Ngại quá, tại nó thấy huynh giống với một vị bằng hữu của ta nên mới biểu hiện như vậy. Huynh thông cảm nha!
Minh Chí Vĩ nghe vậy liền hiểu ra, mỉm cười dịu dàng vuốt vuốt lông nó như Phạn Gia Linh làm lúc nãy
- Không sao đâu, Diệp Pháp Sư. Ta thấy nó cũng đáng yêu lắm.
A Điểu dường như mặc kệ lời nói của Phạn Gia Linh tiếp tục cọ cọ với hắn. Nàng thấy vậy chỉ cười một cái rồi kệ nó. Một lúc sau A Điểu hướng tới Phạn Gia Linh nhìn viên huyết châu trên tay nàng.
Phạn Gia Linh hiểu được, đưa viên huyết châu cho nó rồi dăn dò
- Thứ này khá nguy hiểm nên ngươi nhớ cẩn thận đừng để làm rơi hay nuốt phải nghe không.
A Điểu gật gật một cái rồi dùng mỏ ngậm lấy huyết châu. Sau đó cúi đầu như lời tạm biệt, lưu luyến nhìn Minh Chí Vĩ một cái rồi bay đi.
Bởi vì để đợi được kết quả của Diệp Hoan thì cũng phải đợi một thời gian dài. Hai người quyết định đem thi thể kia chôn xuống đất coi như giúp người ta một chút. Phạn Gia Linh dùng chân quệt lên mực chu sa xoá đi. Rồi cùng Minh Chí Vĩ đi tiếp.
Minh Chí Vĩ lôi cái áo choàng mà Phạn Gia Linh ném cho hắn ra choàng cho nàng. Vừa giúp nàng buộc cẩn thận với nói
- Diệp Pháp Sư. Trời bắt đầu tối rồi, không khí dần trở lạnh, ngươi nên khoác nó vào kẻo sinh bệnh.
Phạn Gia Linh được hắn phục vụ cũng cảm thấy bình thường. Trước đây Minh Chí Giang đều giúp nàng như vậy, nàng cũng quen rồi, cứ vậy đứng yên mặc hắn choàng áo giúp.
Minh Chí Vĩ thấy nàng không phản cảm gì với động tác của hắn rồi nhìn đôi mắt trong sáng qua chiếc mặt nạ của, cảm thấy đối phương hình như hơi... ngây thơ. Nghĩ lại từ hôm qua đến giờ, lúc hai người gặp nhau, đối phương đã dường như không hề có ý thức về việc nam nữ thụ thụ bất thân rồi. Cầm tay hắn, nói chuyện với hắn thậm chí là ....qua đêm với hắn .
Bỗng chốc Minh Chí Vĩ cảm thấy nếu cứ như vậy thừ từ tiếp cận, có lẽ hắn có thể lừa nàng ở cạnh mình rồi??? Chuyện quá mức khả thi đến nỗi Minh Chí Vĩ cảm thấy tương lai quá đỗi đẹp đẽ.
Phạn Gia Linh đứng để Minh Chí Vĩ buộc dây áo choàng của mình, tự nhiên thấy tên này không biết làm sao lại làm được một nửa rồi ngây ra đó. Thậm chí miệng còn nở một nụ cười kì quái. Nàng thấy hơi sờ sợ vội vỗ vai hắn.
- Tiểu Chí Ca, huynh đang nghĩ gì đó?
Minh Chí Vĩ bị gọi về hiện thực liền giật mình. Cảm thấy mình hơi thất thố, vội buộc dây thật nhanh rồi buông ra
- Thực xin lỗi, ta mải nghĩ tới hành trình tiếp theo của chúng ta.
Vậy thì nụ cười kì quái vừa nãy của ngươi là chuyện gì vậy? Phạn Gia Linh thầm nghĩ.