Phía sau là em

Chương 23: Hài lòng bằng lòng

Ra khỏi sảnh công ty, lại nghĩ đến An Dực đã dặn cô phải tìm hắn, giờ rời đi không báo trước, có lẽ không hay cho lắm. Tay lục tìm điện thoại, lại không thấy đâu, nhớ ra lúc trên xe An Dực, bực tức đã ném điện thoại ra ghế sau của hắn. Liền quay lại công ty, xin một cuộc điện thoại từ bàn tiếp tân.

- Cố tiểu thư, cô cần gì ạ?

- Gọi đến phòng tổng giám, tôi có việc gấp.

- Vâng.

Tiếp tân lễ phép, ấn số, chuyển điện thoại cho cô, rất lâu đầu dây bên kia mới bắt máy. Một giọng nói trầm khàn, lạnh lẽo vang lên, An Dực vốn là như vậy, khác biệt rất lớn khi nói chuyện với cô.

- Có chuyện gì?

- An Dực...

- Hử? - An Dực nheo mắt, nhìn lại số máy lần nữa. Không sai. Đây là số từ tiếp tân ở sảnh công ty. Không phải giọng của Cố An Kỳ sao? Sao cô lại ở dưới đó, thay vì lên trực tiếp gặp hắn.

- An Kỳ? Em ở dưới đấy làm gì?

- Ừmm, thật ra thì muốn báo với anh một tiếng, định rời đi từ lâu rồi nhưng mà quên điện thoại ở xe anh.

- Em đứng yên đó cho tôi.

- Ấy, không cần...

An Dực vừa nghe thấy cô định rời đi, liền không kìm chế được mà muốn chạy đến túm cô lại ngay lập tức. Liền không nghe Cố An Kỳ nói hết, lập tức dập máy, nhanh chóng xuống tầng trệt bằng thang máy riêng. Trong lòng thầm chửi sao hôm nay thang máy đi chậm thế, nhẩm bụng chắc chắn sẽ thay thang máy mới vào thời gian sớm nhất. Thang máy kiểu "tôi làm gì sai" :v.

Cố An Kỳ vừa mới cảm ơn tiếp tân xong, đã thấy cửa thang máy chuyên dụng mở ra. An Dực từ xa đã thấy bóng dáng tiểu yêu tinh đứng cạnh bàn tiếp tân, liền sải bước thật dài, nhanh chóng đến trước mặt cô.

- Sao không lên phòng tôi?

- Tại...

Cố An Kỳ nghĩ đến lý do tại sao không lên phòng hắn. Chính vì những lời của Lý Uyển Hồng mà rời đi, không muốn dính líu gì đến hắn nữa. Cô thật ra không muốn cạnh tranh gì cả, chỉ muốn kết thúc cuộc cãi vã nhanh nhất có thể. Đúng như cô ta nói, hiện tại cô thắng thế, nhưng không biết sau này An Dực sẽ thay đổi ra sao. Cho nên công bằng ra mà nói, không nói gì trước được. Và bản thân Cố An Kỳ, đối với cô thua hay thắng cũng không quan trọng nữa rồi. Liền nhìn xung quanh, có không ít người tại đây, lập tức kéo tay hắn đến gara. Sau khi an vị trong xe, cầm được điện thoại trong tay, mới cất giọng.

- Tôi có lên, nhưng giữa chừng gặp thư kí Lý.

- Lý Uyển Hồng? Cô ta nói gì với em.

- Haha. Nói chuyện đơn thuần, nói xong liền quên mất mục đích lên tầng, lại xuống đến tận sảnh công ty. Sau đó mới nhớ ra, gọi cho anh.

- Lần sau chú ý hơn là được.

An Dực ậm ừ vài câu đơn giản cho qua. Bề ngoài điềm tĩnh tin tưởng, nhưng bên trong đã dậy sóng nghi ngờ. Lý Uyển Hồng và Cố An Kỳ gặp nhau, cãi vã đả kích thì có, càng không có chuyện nói chuyện đơn thuần.

- Em ăn gì?

- Theo anh đi.

Cố An Kỳ cúi đầu nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, bụng cũng đã réo liên hồi. Nói là theo ý hắn, nhưng cũng muốn hắn chọn một nơi nào đó bình dân một chút, yên tĩnh càng tốt hơn. Cuối cùng hắn đưa cô đến một quán sủi cảo trông có vẻ cũ, đỗ xe lại bên đường. Một người đàn ông trung niên phúc hậu ra đón, Cố An Kỳ chào lấy lệ, vốn dĩ cô không có thói quen quá hồ hởi với người lạ.

- A Dực đấy à, con muốn lấy mấy phần?

- Nhiều một chút, bác Diệp.

An Dực kéo ghế, để cô ngồi xuống, liền ngồi vào ghế đối diện. Cố An Kỳ thầm đánh giá, nơi này ít khách, mọi đồ vật dường như có niên đại rất lớn. Sớm đã đói, mùi thơm của sủi cảo lại bụng gan cô xoắn lên, khó chịu đỉnh điểm!

- Chà! Thằng nhóc này giờ mới để vợ lộ mặt cơ à?!

Người đàn bà dáng trông thanh mảnh, ngũ quan rất tinh xảo, hẳn lúc trẻ phải là một mĩ nữ. Trên tay là hai đĩa sủi cảo, chuyên nghiệp đặt xuống trước mặt cô. Lại không quên hỉ hả nói chuyện với An Dực vài câu, như thể rất thân quen. Đến khi bà ta quay lại vào trong bếp, Ăn Dực mới quay qua nhìn cô.

- Họ là người giúp việc cũ của An gia, khi ông nội và bố tôi mất, họ xin nghỉ việc rồi chuyển ra ngoài làm ăn. Quán này cũng đã mở hơn 10 năm rồi.

- Ồ, có vẻ họ rất tốt.

- Tôi không dám khẳng định với em là họ tốt, nhưng đối với tôi, họ tốt thật.

Cố An Kỳ cười nhạt, hiếm khi thấy An Dực tin người như vậy, có khi họ tốt thật. Lại nhìn trên bức tường trước mặt, là một khung ảnh mới, có vẻ là mới được treo lên. Một bức ảnh gia đình phóng to, đầy đủ thành viên, vợ chồng bác Diệp, hai bên hai người con, một nam, một nữ. Người đứng cạnh bác trai có lẽ là con gái họ, rất xinh đẹp, có thể nói cô ấy thừa hưởng toàn bộ vẻ đẹp của bác gái. Người con trai ngũ quan sáng sủa, cao lớn giống bác trai. Nhìn qua, người ta có thể khẳng định, thật là một gia đình kiểu mẫu.

- Ngưỡng mộ à?

- Không. Ngắm nhìn một chút, chứ không ngưỡng mộ. Nếu nói không muốn là không phải, nhưng tôi hài lòng và bằng lòng với gia đình của mình. Cả anh cũng vậy.

- Phải. Có thể không hoàn hảo, nhưng gia đình là thứ mà con người ta bắt buộc phải hài lòng và bằng lòng.

An Dực tay chống cằm, dành cho cô cái nhìn trìu mến hiếm có. Chắc chắn là như vậy, hắn cũng coi cô là gia đình của mình, là người không thể thiếu. Mặc dù trên mặt pháp luật vốn dĩ là không có quan hệ gì, nhưng trên phương diện tình cảm thì chính là như vậy. Cố An Kỳ biết An Dực nhìn mình, nhưng cô vờ quay mặt đi, nhìn vào khoảng không xa. Rất muốn nói với hắn tốt nhất đừng nên đối với cô như vậy, không cô sẽ không kìm chế được ngượng ngùng một trận. Nhưng lại không đủ dũng khí nói ra, đành vậy mà kìm nén. Ngồi ăn cùng với hắn như này, đáng lẽ phải là một việc quen thuộc của cả năm qua, nhưng lại không thể. Những lần ngồi chung, cùng ăn lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Lúc còn là vợ chồng danh chính ngôn thuận, lại không cạnh nhau lúc nào. Hiện tại người dưng nước lã, gia đình cấm cản lại dính lấy nhau không rời. Cô bỗng thở dài một tiếng, cổ họng nghẹn chặt, trong lòng đều là chua xót. An Dực quan sát cô nãy giờ, bỗng nhận ra cô ngốc này có rất nhiều sắc thái biểu cảm, hết trầm ngâm, suy nghĩ, lại như thể đau thương, mắt mơ hồ buồn. Hắn buông đũa, muốn nói với cô vài câu phá vỡ không khí im ắng chán ngắt.

- Triệu Thế Bình có nói với tôi, sau khi tổ thiết kế hoàn thành nhiệm vụ, em sẽ dẫn mọi người đi thăm thành phố một lượt?

- Phải.

- Có ý định đi đâu chưa?

- Không biết nữa. Vốn dĩ muốn tận dụng các ngày vừa qua lên kế hoạch cho tổ đi một chuyến. Nhưng lại bị anh kéo đi không ngừng nghỉ, báo hại tôi chưa làm gì...- dè bỉu, thái độ.

- Coi như tôi đền bù vì làm phiền em, xong dự án này, tôi tổ chức cho cả tổ đi một vòng thành phố. Được không?

Cố An Kỳ nghe xong, chép miệng, nhìn ra cửa. An Dực không tỏ vẻ gì, nhưng bên trong hồ hởi như một đứa trẻ con. Lại có thời gian bên cô, kéo cô ở lại, thì kế hoạch của hắn thành công mĩ mãn.