Phía sau là em

Chương 24: Vậy An Dực thích em?

Chuyến bay của Lâm Trác Hàn hạ cánh sớm hơn dự kiến, với gia thế của cậu ta, với tiền tài của Lâm gia, thì một chuyến bay tư nhân thì không có gì là khó. Hà cớ gì cậu ta phải đòi đi chuyến thường cho bằng được? Cố An Kỳ trong lòng thầm mắng một câu phiền phức, bao năm qua vẫn không đổi tính phiền phức. Hiện tại cô đang đứng cùng một số thành viên của Lâm gia, một đám người háo hức chào đón cậu ấm trở về, trừ cô. Chỉ mong cậu ta nhanh nhanh xuất hiện, sau đó cô chào một tiếng, liền làm hết nhiệm vụ, lập tức rời đi. Phía xa, một bóng người rất cao, diện trên người bộ vest chỉn chu, một tay kéo vali, tay kia cầm theo một túi xách du lịch. Nhìn thấy họ, liền lập tức rảo bước tiến đến, tay bắt mặt mừng, mừng mừng tủi tủi. Cố An Kỳ ngắm nhìn cậu bạn thân cũ một chút, cảm giác không quá ghét bỏ, liền rũ bỏ vẻ mặt sát khí, thoải mái mà chào Lâm Trác Hàn. Cậu bỗng chôn chân tại chỗ khi nhìn thấy cô, nhiều năm trốn tránh, hiện tại gặp lại, vẫn rung cảm động lòng, thậm chí là phần hơn. Vẫn là cảm thấy người con gái này dường như cuốn hút, xinh đẹp hơn trước gấp bội. Thấy cô gật đầu chào mình liền lúng túng chào lại.

- An Kỳ đến nhà bác làm bữa liên hoan Tiểu Hàn về nước chứ nhỉ. Cũng lâu rồi...- mẹ cậu lên tiếng.

- Cháu xin lỗi, hôm nay cháu bận rồi.

- Vậy bao giờ rảnh?

- Cháu cũng không rõ. Hiện tại cháu đang phụ trách dự án thiết kế nội thất lớn, cho nên...

- Được rồi. Bao giờ rảnh rỗi, ghé qua nhà thăm mọi người. Cũng lâu lắm rồi An Kỳ chưa sang mà.

Mẹ Lâm Trác Hàn ngắt lời, câu cuối coi như dặn dò, cũng không mặn mà níu kéo. Ra khỏi cửa, Cố An Kỳ cúi chào tạm biệt. Thấy mọi người lên xe hết, chỉ còn cô và Lâm Trác Hàn, cậu có ý muốn cô lên trước, mình lên sau. Nhưng Cố An Kỳ không để tâm, lập tức sang bên kia đường, tiến đến chỗ BMW đen đỗ sẵn. Một người đàn ông cao lớn, trông ưu tú, liền thân mật giang tay ôm cô vào lòng. Lâm Trác Hàn cảm thấy tức nơi lồng ngực, răng cắn chặt, hai tay nắm thành quyền. Nhìn theo An Dực và Cố An Kỳ cho đến khi mọi người thúc lên xe.

Bên này, An Dực rất muốn trêu tức Lâm Trác Hàn, vốn dĩ biết ngày trước, cậu ta có tình cảm với Cố An Kỳ. Lần này còn cảm nhận ánh mắt của cậu ta khi nhìn cô, vẫn là có ý có tình, liền thích thú trêu chọc một trận. Đứng dựa vào cửa xe đợi cô sẵn, khi Cố An Kỳ đi đến, liền giang tay ôm vào lòng, coi vẻ thân thiết. Cố An Kỳ thấy xe của Lâm gia đã đi xa, lập tức đẩy An Dực ra xa.

- Còn tỏ vẻ. Đàn ông các anh thật kì lạ.

- Không phải em cũng muốn anh diễn tình cảm một chút, để dằn mặt cậu ta sao?

- Không có. Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người.

Cô ghét bỏ nói, lập tức đẩy hắn sang một bên, chui vào trong xe. An Dực cười bất đắc dĩ, vào trong lái xe.

- Muốn đi đâu không?

- Về lại công ty đi. Tôi muốn bàn về chuyến du lịch với tổ.

- Cần tôi giúp không?

- Không cần. Anh cứ lo việc công ty, tôi lo được.

Cố An Kỳ từ chối thẳng thừng, cô không muốn việc gì của cô hắn cũng nhúng tay vào, ngay cả việc cỏn con này. Thiết nghĩ, dạo này cô và hắn kè kè bên nhau, thời gian hắn làm việc rất ít, cô không muốn ảnh hưởng đến công việc của An Dực. Càng không muốn An Dực ban ngày lẽo đẽo theo cô, ban đêm vùi đầu làm việc, nghĩ đến đã thấy xót xa.

- À mà...bố tôi dạo này còn làm khó anh không?

- Em lo gì chứ? Lại sợ tôi gặp rắc rối, lại tránh mặt tôi à?

- Không tốt hay sao?

- Chắc chắn không tốt. Bị bố em chèn ép làm khó không hề gì so với bị em ngó lơ.

Cố An Kỳ trong lòng mềm nhũn, ngọt ngào tràn ngập não bộ. An Dực khô khan mềm không nuốt, thích nhai cứng, nay lại văn vở cực kì. Cô cười thầm một tiếng, ánh mắt vừa chế giễu vừa sủng nịnh.

- Nhưng tôi lại không muốn gặp đối thủ là Lý Uyển Hồng.

- Em sai rồi. Cô ta chưa bao giờ là đối thủ của Cố An Kỳ em.

- Chắc là do tôi quá lười biếng, lười đấu đá với những công kích của cô ta.

Cô cười nhạt, phải, Lý Uyển Hồng xét về mọi mặt, đều không phải đối thủ của cô. Ấy vậy mà trước những công kích của cô ta, Cố An Kỳ cô lại lười phản bác lại. Cứ coi như cô cho cô ta cảm giác chiến thắng thoải mái nhất thời. Rồi xem sau này còn dám quá đáng, cô sẽ cho Lý Uyển Hồng khóc ra máu.

- Lâm Trác Hàn thích em?

- Không biết. Không quan tâm.

- Vậy An Dực thích em?

- Để tâm đôi chút.

Cố An Kỳ tinh ranh bỡn cợt An Dực, tạm cho anh cái gọi là thích thú mãn nguyện trước tình yêu. Cô có để tâm đấy, nhưng không phải để tâm đôi chút, mà là để tâm nhiều chút! An Dực xoa đầu cô đầy sủng nịnh, trong lòng nổi lên những ham muốn quái vật với người con gái tinh nghịch này.

- Tối nay ở lại với tôi.

An Dực kéo sát Cố An Kỳ vào người, ham muốn đàn ông trỗi dâỵ, cả người áp sát vào cô. Cố An Kỳ chăm chú nhìn số tầng của thang máy riêng đang nhảy, lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm, bài xích kịch liệt.

- Không được. Tối nay tôi phải về. Không bố sẽ nghi ngờ.

- Đừng...anh gọi cho ông nội.

- An Dực, không được là không được. Mấy tối nay tôi không về, ông nội cũng giấu không nổi.

An Dực mờ ám áp sát cô, hai tay không nhịn được mà luồn vào trong sơ mi, cảm nhận làn da mát lạnh no đủ. Cố An Kỳ lập tức cắn vào cổ An Dực một cái, đau điếng thả ra, đúng lúc cửa thang máy mở, đưa họ lên tầng cao nhất của toà nhà An thị. Khi hai người sải bước trên hành lang, những con dân ưu tú của phòng thư kí đã kịp nhìn thấy áo Cố An Kỳ xộc xệch, cổ của Tổng giám đốc An đáng kính cũng in rõ vết răng cắn, xung quanh còn dính lại ít son môi trùng màu với màu môi của cô. Lý Uyển Hồng được dịp điên đảo, máu tăng xông lên não, thầm cắn răng chửi thề một câu.