Phía sau là em

Chương 26: Cậu tỉnh ra đi

- Đi đâu vậy?

Cố An Kỳ cầm túi xách bước ra khỏi cửa, đã bị Lâm Trác Hàn níu lại. Tiệc vẫn còn chưa tàn, nhưng cô đã rời đi, làm cậu hụt hẫng. Cố An Kỳ ghét bỏ hất tay ra, cô không muốn An Dực chờ lâu.

- Không phải cậu muốn quản là được.

- Nhưng chưa chào hỏi chủ bữa tiệc đã rời đi, không phải bất lịch sự lắm sao?

- Bản thân tôi quen với việc bất lịch sự từ lâu rồi.

Dứt lời, cô quay người định tiến đi, lại một lần nữa bị giữ lại.

- Sao? Ở giữa cửa lớn lôi lôi kéo kéo con gái nhà người ta. Cậu vô liêm sỉ à?

- Ở lại đi.

- Không.

- Chúng ta còn chưa nói chuyện với nhau.

- Tôi và cậu không có bất cứ chuyện gì để nói.

- Cố An Kỳ, từ khi nào cậu lại trở nên như vậy? Vì tên đàn ông kia à?

Lâm Trác Hàn mắt đục ngầu, gần như hét lên, cậu ta hiện tại rất không có tâm trạng để lịch sự. Cố An Kỳ nghe trọn vẹn lời từ miệng cậu ta, cũng gần như nổi điên, kiên quyết giật tay ra. Không kiêng nể mà chỉ thẳng tay vào mặt người đối diện.

- Nói tôi thế nào cũng được, nhưng tôi cấm cậu nhắc đến An Dực.

- Hắn ta làm cậu khổ ra sao? Cậu không nhớ? Cuộc hôn nhân của cậu ra sao? Cậu không nhớ? Hắn ta quay lại đối xử tốt với cậu một chút, thì cậu liền tin, cậu cũng không để tâm tại sao bác Cố can ngăn cậu qua lại với hắn ta. Chắc gì một người thâm hiểm trên thương trường như An Dực đã thật lòng trong tình yêu với cậu? Không phải mới vài tháng trước hắn ta còn lên kế hoạch ép cậu phải rời An gia sao? Cố An Kỳ, cậu tỉnh lại đi.

Những lời của Lâm Trác Hàn như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô. Cố An Kỳ lung lay tâm tưởng, chân cũng đứng không vững, liền chối bỏ không muốn suy nghĩ về lời chất vấn đó. Nhưng không phải cậu ta nói không có lí, một người như An Dực... Nếu đúng là như vậy, Cố An Kỳ cô thật sự rất thảm rồi, thảm từ đầu đến cuối.

- Hẹn cậu dịp khác nói chuyện. Tôi đi vì công việc.

Ổn định lại tâm trí, Cố An Kỳ nhớ ra bản thân đi với An Dực là vì có việc gì. Không phải là đi xem thành quả của tổ thiết kế sao?

- Đợi lâu không?

Cô bước lên BMW đen của An Dực, sập cửa lại, không nhìn hắn. Ăn Dực nghe tiếng, liền mở mắt, lắc đầu.

- Tôi cũng vừa mới tới.

- Ăn gì chưa?

- Vẫn chưa.

- Vậy đi đi.

Ra hiệu cho An Dực rời đi xong, Cố An Kỳ lại chìm vào trong giòng suy tư của mình. Cô đang suy nghĩ rất nhiều về lời nói của Lâm Trác Hàn. Tại sao? Tại sao? Hàng ngàn câu "tại sao" hiện lên trong đầu cô. Cô nghĩ về nhiều thứ và đều không có câu trả lời. Điều này khiến cô rất mệt mỏi.

- Sao phải thở dài?

- Mệt.

- Có chuyện gì sao?

- Tôi đang nghĩ tới và thấy nó thật đúng.

- Hửm?

- Rằng ông trời chẳng cho ai hoàn hảo bao giờ. Nếu có đầy đủ ở cái này, sẽ khiếm khuyết về cái kia. Ví như tôi, đầy đủ gia đình cho đến lúc trưởng thành và luôn được mọi người yêu thương, từ bé đến lớn cũng không thiếu thốn, không khổ cực cái gì. Và rồi tôi có một tình yêu không trọn vẹn.

Nói đến đây, Cố An Kỳ nhìn sang An Dực, người đàn ông này, vừa gần mà lại rất xa. Đôi khi bên cạnh thật ấm áp như người thương thực sự. Nhưng nhiều lúc lại lạ lẫm, xa cách hơn cả người dưng. An Dực nhíu mày, đang suy đoán tâm tư của cô khi nói câu này.

- Tất nhiên là tôi sẽ tìm cách khắc phục...

- Bằng cách?

- Thôi đến đâu thì đến.

Cô giơ tay đầu hàng, không muốn đề cập đến vấn đề này nữa. Vì sao? Vì hiện tại cô cảm nhận An Dực không quan tâm đến vấn đề cô nói. Điều này càng làm cô suy nghĩ nhiều về lời nói của Lâm Trác Hàn. Dù sao thì cô cũng đã đầy đủ mọi thứ, thiếu thốn một chút cũng không sao. Cô còn trẻ!

- Chà! Danh chính ngôn thuận không thấy đứng cạnh nhau. Ly hôn rồi lại không thấy vắng nhau một ngày.

Cố An Kỳ nghe không lọt tai, liền suy nghĩ không biết kẻ nào mà ăn nói có duyên vậy. Nhân lúc An Dực vào nhà vệ sinh, cô muốn luyện võ mồm một trận. Ở sảnh lớn của nhà hàng món Pháp, cô lại gặp được tiểu thư của nhà họ Lộc. Lại không nhớ ra bản thân có hay không đắc tội với cô ta? Liền chọc ngứa nhìn âu yếm một cái, xong quay lưng lại cầm điện thoại nghịch ngợm một trận.

- Cố An Kỳ, tôi đang nói chuyện với cô đấy.

Phải phải, phải nói tên tôi ra, phải chỉ đích danh ra thì Cố An Kỳ tôi mới nói chuyện với cô được chứ. Ai lại nói kháy nói đểu nhau thế, mà lại chưa nghe tên, đã nhảy lên tự nhận?

- Nói chuyện với tôi sao?

- Hừ. Cô đừng giả ngu.

- :)) Tôi với cô. Quen nhau à?

- Cô không biết tôi? Nhưng tôi biết cô. Chắc tôi ngoan ngoãn kín tiếng nên cô không biết. Còn cô thì đi đâu cũng nghe danh nên biết là chuyện bình thường.

Cố An Kỳ trong lòng gào thét một trận, Lộc Yên Hòa cô ta mà ngoan ngoãn kín tiếng. Khinh! Sao? Còn dám ngậm máu phun người? Cô ta không thấy mắc cỡ hay gì? Không thấy nhột khi nói người khác tai tiếng hay gì? Cố An Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, riêng với loại này, cô có nguyên một bài xử trí.

- Vậy sao? Vinh hạnh khi được mọi người biết đến.

- Còn không biết xấu hổ.

- Cũng thật vô lí khi bị chửi mà không biết lí do. Kính mong tiểu thư đây nói tôi nghe một chuyến.

- Cố An Kỳ. Cô giả ngu à? Nếu cô không biết, thì tôi cũng tốt bụng nói cho cô biết, cô trong mắt mọi người xấu ra sao.

-...- Cố An Kỳ mặt dày thích thú hóng.

- Dùng tiền ép hôn nhân và tất nhiên quả báo đến nhanh chóng ly hôn. Sau đó dùng mưu kế để tiếp tục ép An Dực bên mình. Và quả báo tiếp tục đến, video bạo lực xã hội bị tung ra, khiến cô không có mặt mũi ở đây, phải chuyển sang công tác ở nơi khác. Vẫn tiếp tục bày mưu tính kế, từ thành phố xa xôi đó mà kí hợp đồng lao động với tận An thị. Wow, cô thật giỏi, liệt kê những việc động trời cô làm, cũng đủ khiến Lộc Yên Hòa tôi sáng mắt bái phục.

- Còn gì nữa không?

- Còn gì nữa không? Vậy còn chưa đủ khiến cô mất mặt hay sao?

- Những chuyện cô biết cũng thật ít ỏi, thật khiến tôi thất vọng. Vậy để tôi kể cô nghe giúp cô mở rộng tầm mắt. Cố An Kỳ tôi bày mưu tính kế khiến An tổng của tập đoàn An thị nhung nhớ chạy từ thành phố A đến thành phố C chỉ để hỏi "em có đủ tiền tiêu không?". Cố An Kỳ tôi bày mưu tính kế khiến An tổng kí kết hợp đồng với công ty Triệu Phát, và điều khoản lao động ghi chú bắt buộc phải có trưởng phòng Cố trong tổ thiết kế. Cố An Kỳ tôi bày mưu tính kế khiến cho An tổng của tập đoàn An thị mỗi ngày đều đứng trước cổng của Cố gia nói muốn đón em đi làm, đi ăn. Cố An Kỳ tôi...

- Cô trật tự đi. Dựa vào đâu mà cô bắt tôi phải tin cô?

- Vậy cô dựa vào đâu mà khẳng định những lời cô nói là thật?

- Không phải các trang báo đều đã đăng tải vạch trần cô rồi sao? Cô còn xảo biện cái gì?

- Hài. Thôi, giải thích cô cũng chẳng tin, thì hà cớ gì tôi phải nói việc riêng của tôi với cô? Mất thời gian quá.

Cố An Kỳ chép miệng một tiếng, phủi phủi vai, bày ra vẻ chọc ngứa, vờ quay người rời đi. Lập tức bị Lộc Yên Hòa nắm chặt tay, kéo lại.

- Chưa nói xong. Cô đi đâu?

- Cô thích kiếm chuyện đến thế à? Lộc gia làm chính trị cơ mà, có phải dân chợ búa đâu...

- Cố An Kỳ, gan cô to lắm. Còn dám chửi cả nhà tôi.

- Tai nào cô nghe tôi chửi cả nhà cô?

- Chính tôi...

- An Kỳ!

Đang trong thế giằng co, An Dực xuất hiện như một vị thần, khỏi cần nói Lộc Yên Hòa được tận mắt nhìn thấy cực phẩm, mắt sáng đến mức nào. Còn Cố An Kỳ mặt mũi đã tối sầm lại, rất muốn đánh cho cả đôi một trận. Một người đứng đầu mọi việc, một người không biết gì đến kiếm chuyện, mắc mớ gì người chịu tất là cô? Liền đóng cho tròn vai rồi làm gì thì làm.

- Đi lâu thế? - giọng ngọt hơn rất nhiều.

- Xin lỗi, để em chờ. Vậy...đi thôi, anh đặt phòng rồi.

An Dực ở xa nhìn hai người lời qua tiếng lại với nhau, một người hùng hùng hổ hổ, một người khoanh tay trước ngực công kích. Cũng không biết ai thiệt ai hơn, lại thấy mặt cô tối đen như đít nồi. Xong nói chuyện lại ngọt ngào đến vậy, chắc chắn có vấn đề, liền ngọt ngào trả lời lại. Cố An Kỳ bực mình giằng tay ra khỏi tay Lộc Yên Hòa, vùng vằng giận dỗi đi trước. An Dực liền lúng túng đuổi theo, để lại một người đang có phần không tin vào mắt mình, rất muốn đính chính lại thông tin mình đã nghe. Không phải Cố An Kỳ đeo bám An Dực hay sao? Giờ lại....