Phía sau là em

Chương 25: Tính đàn bà không bỏ

- Mấy nay chị đi đâu đấy?

- Đi làm.

Cố Giai Thành ngồi đối diện ở bàn ăn nhìn cô. Cố An Kỳ lười biếng cho cơm lên miệng, nói đủ hai người nghe thấy.

- Tí có đi không?

- Đi đâu?

- Sang nhà bác Lâm.

- Sang làm gì?

- Hôm qua họ sang tận nhà mời ông với bố rồi, đặc biệt dặn dò cả nhà sang hết.

- Dịp gì? - cô khó chịu

- Mừng anh Hàn về nước.

- Phiền phức. Không đi.

Cô thẳng thừng từ chối, Cố Giai Thành gật gù vì biết trước câu trả lời, mặc cô, vì biết thừa bố cũng sẽ ép cô đi. Thích thú nhìn Cố Hồng từ trong phòng làm việc đi ra.

- Bố. - cả hai đồng thanh.

- Tiểu Kỳ, A Thành ăn xong sang nhà họ Lâm hộ họ một tay. Thấy bảo tổ chức to.

- Bố! Con còn đi làm mà. - Cố An Kỳ bất mãn.

- Đừng tưởng bố không biết con đi làm kiểu gì.

- Nhưng con không...

- Không được phép từ chối. Con không đi sang nhà họ Lâm, ta sẽ không bỏ qua việc con qua lại với An Dực.

Cố An Kỳ thực có tật giật mình, từ miệng Cố Hồng nhắc đến An Dực làm cô lập tức câm nín. Giai Thành bụm miệng cười, không dám phát ra tiếng nhìn chị mình bế tắc. Cô lườm một cái, cảnh cáo im lặng, xong liền bỏ dở bát cơm đi lên lầu.

Cố Giai Thành lái xe chở Cố An Kỳ vào đến giữa sân rộng lớn nhà họ Lâm. Xung quanh đã lác đác người chuẩn bị cỗ bàn. Cố Hồng và ông nội sẽ đến vào sát giờ ăn, vì họ là bậc trưởng bối.

- Chà. Quý hoá quá. Sao hai đứa đến sớm thế.

- Đại Hồng nhà chúng cháu đặc biệt dặn dò phải đến sớm giúp bác.

Cố Giai Thành tinh nghịch đùa với bác gái, An Kỳ mặt nặng mày nhẹ chào lấy lệ rồi đi vào khu hậu cần. Thật phiền phức, nhà giàu như thế, thuê hết cỗ bàn trang trí cho rồi, còn cần hộ hành cái gì? Thật biết cách làm phiền người ta.

- Ấy ấy. Tiểu Kỳ, vào trong uống nước đi. Mấy việc hậu cần này để giúp việc làm.

Bác gái vội vã kéo tay cô khi cô sắp bước đến phía nhà ăn. Nhà họ Lâm chia làm hai khu tách biệt cách nhau một khoảng sân. Một khu là nhà tiếp khách ở tầng trệt, những người làm việc lớn như bác trai lớn, bác trai bé, vài con trai nhà các bác sẽ có hai phòng sát nhau, một phòng làm việc, một phòng ngủ. Nhiều như thế nên nhà họ Lâm mới đặc biệt lớn trong khu này. Khu kia là nhà bếp lớn, nhiều phòng nhỏ cho người giúp việc. Hai bên xung quanh đều là cây cảnh, không giống nhà họ Cố chỉ trồng riêng một loại đồng tiền, ở đây thập cẩm các loại hoa, đặc biệt nhiều hồng nhung, mùi cũng đặc biệt nồng. Cô hít nhiều đến mức xay sẩm mặt mày, khó chịu vào trong nhà. Bên trong đều là người của nhà họ Lâm, thêm Châu Ngọc.

- Đến rồi đấy à? Lâu quá không gặp, lớn thế này rồi.

Cố Giai Thành mắc kẹt trong những lời hỏi thăm khen chê, còn cô lẩn nhanh đến chỗ Châu Ngọc đứng.

- Đến bao giờ thế?

- Em mới đến. Mẹ bắt đến hộ, mà chả biết hộ cái gì, toàn chơi.

- Phiền.

Cô thốt lên một tiếng, mắt đảo nhanh, nhanh chóng dừng lại nơi chính giữa nhà. Lâm Trác Hàn lịch sự trong bộ vest trắng, hàn huyên cùng mọi người. Cô đặc biệt không thích, trong đầu toàn lời chửi rủa, kiểu mặc vest trắng thuần khiết cũng không làm cậu thuần khiết lên được. Hay ngoài mặt cười cười nói nói, trong đầu toàn ác ý... Cô cũng không kiểm soát được những thứ không thiện cảm với cậu ta, luôn gán danh xấu cho Lâm Trác Hàn bằng được.

- A Hàn du học về, định góp sức gì cho công ty đây?

- Cháu học kiến trúc, chắc theo bên mảng xây dựng công trình thôi.

- Nghe nói cô cả nhà họ Cố cũng theo kiến trúc, sao anh Lâm không chiêu mộ về để hai đứa cùng phát triển.

Cố An Kỳ đang ngồi một góc uống trà nghe đến tên mình liền ngẩng đầu. Đang yên đang lành mắc gì nhắc đến cô?

- Hai đứa thấy sao? - bố Lâm Trác Hàn nhìn hai đứa một lượt.

- Con sao cũng được.

- Cháu đi làm rồi. Trình độ trong nước như cháu làm ở công ty con thôi. Không dám hợp tác cùng trình độ nước ngoài công ty lớn.

Lâm Trác Hàn tắt ý cười, mọi người xung quanh hiểu ý cũng im lặng, người ngại ngùng ho khan một tiếng.

- Ấy, ai nói thế. Riêng kiến trúc nói về trình độ thấp hay cao thì phải tính về thời gian chinh chiến, cháu làm chức cao, kinh nghiệm tích lũy nhiều, am hiểu sâu hơn.

- Bác gái nói quá rồi, cháu đi muộn về sớm, làm chức cao ngồi phòng điều hoà thì chinh chiến cái gì. Càng không am hiểu sâu, kinh nghiệm đầy mình.

-...

- Cho nên đành từ chối cơ hội vào công ty lớn hợp tác với cao nhân rồi.

Mẹ Lâm cười hắng một tiếng, nói "không sao không sao", rồi lại đâu vào đấy, mỗi người một chuyện. Cũng rút kinh nghiệm, chẳng ai dám động đến tổ kiến lửa An Kỳ nữa, nên cô rất bình bình an an ngồi một chỗ thưởng trà. Nhiều người được tận mắt am hiểu sâu sắc về câu "giỏ nhà nào quai nhà đấy", không chỉ nhan sắc bên ngoài, mà còn tính cách bên trong. Nhất định không chịu nhận thiệt về mình mới là con gái Cố Hồng, miệng lưỡi cũng đặc biệt sắc xoáy sâu lòng người.

- Đêm qua thiếu anh ngủ ngon không?

- An Dực, anh bị thần kinh à? Tốt nhất anh nên đăng kí một thẻ VIP của bệnh viện tâm thần, mỗi tháng đến kiểm tra một lần. À không! Phải mỗi ngày kiểm tra một lần.

- Ai lại nói thế bao giờ.

- Nói. Gọi tôi có chuyện gì?

- Không có gì, đột nhiên nhớ em.

- Anh bị rảnh à? Tôi chắc chắn anh có bệnh. Tôi tắt máy đây, thế nhé.

- Ấy ấy, đừng.

- Sao? - cô hằn học.

- Muốn đưa em đi xem thành quả của tổ thiết kế.

- Để sau. Nay bận rồi.

- Vậy bao giờ đi được?

Bản thân cô mắc bệnh nghề nghiệp, cũng rất muốn đi, nên suy nghĩ một chút. Chắc ăn xong sẽ đi luôn.

- Trưa nay. Nhà họ Lâm.

- Em làm gì ở đấy?

- Tôi đi sang ăn mừng cậu ấm Lâm về nước.

-... Vậy, trưa tôi đón em.

Cô tắt luôn máy, tội cho An Dực chưa nói hết lời muốn nói, đã thấy màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc. Báo hại sốt ruột đến mức không ngồi im một chỗ, loanh quanh khắp phòng.

- An Kỳ.

- Hử?

Cô luôn có phản xạ không điều kiện khi người khác gọi tên mình, không suy nghĩ liền "hử" một cái. Khi quay lại mới biết là Lâm Trác Hàn, liền muốn tự vả vào mồm vài phát.

- Khoẻ không?

- Bình thường.

Trong lòng cô đang thầm gào thét, chắc chắn là cậu ta bị ngu lẫn bị mù. Trông cô có chỗ nào giống ốm?

- Cậu và anh ta...ổn chứ?

- Anh?

- Chồng cũ ấy.

- Rất tốt đẹp. Thích thì quay lại không thích cũng quay lại.

Cô trả lời kiểu chọc ngứa, hết chuyện hỏi à? Mà hỏi đến chuyện riêng tư nhạy cảm của cô?

- Cậu không quay lại được đâu.

- Sao biết?

- Vì bác sẽ không cho phép.

- Bố tôi giống loại người để cho con gái mình cô đơn gối chiếc vậy à?

- Không. Lấy ai thì lấy, chắc chắn không phải anh ta.

Cô nghe đến đây liền nổi cáu, không phải cậu ta nói không đúng. Nhưng không hiểu tại sao cái nết na của đại tiểu thư biến đi đâu mất tiêu, dạo này toàn nổi quạo.

- Lâm Trác Hàn, cái tính đàn bà của cậu bao năm qua vẫn không đổi.

Nói xong liền bỏ vào trong để cho cậu ta đứng một mình ngoài sảnh. Tay nắm thành quyền, trong lòng rất ganh ghét An Dực, lại toan tính điều gì đó.