Ngày hôm nay trời vẫn đẹp như bao hôm khác.
Vù vù...
Tiếng chưởng phong mau lẹ hướng chỗ Phượng Thanh Du đang đứng đánh tới. Hắn như không hề phát hiện ra có nguy hiểm đã tới gần, thân ảnh đơn bạc vẫn đứng vững ở nơi đó tiếp tục tưới nước cho đám thảo dược non mới được trồng xuống.
Chẳng may, chưởng phong bất ngờ kia còn chưa kịp tới gần Phượng Thanh Du đã bị một chưởng phong khác cũng mạnh mẽ không kém chặn lại.
"An An, xung quanh đang xảy ra chuyện gì rồi phải không?" Hắn lúc này mới chịu chú ý tới hoàn cảnh xung quanh mình.
Y đi đến đứng bên Phượng Thanh Du: " làm gì có chuyện gì đâu A Du, là vì ta đang thử chiêu thức mới đó thôi."
Lại một chưởng khác mạnh hơn được đánh tới, lần này không đợi Lâm An làm ra cái gì, Phượng Thanh Du đã xuất chiêu trước kéo kẻ đánh lén hắn hiện thân: " Băng Ngọc muội muội, sao lâu rồi chúng ta mới có dịp gặp nhau mà muội lại ra tay đánh lén ta vậy?"
Đúng vậy, người nãy giờ đánh lén Phượng Thanh Du chính là tiểu nhi nữ của Hồ vương- trữ vương Hồ Băng Ngọc.
Nàng lại nổi đoá lên nạt lại Phượng Thanh Du: " huynh còn dám hỏi sao? Tại huynh hết đó, lần trước huynh hại ta phải đứng một mình trong Bách Thụ lâm suốt cả đêm làm ta bị doạ không nhẹ đâu!!!"
" phì, hahahaha...yêu tộc như muội còn có cái gì doạ nổi muội hả." Phượng Thanh Du bật cười bởi kết quả của trò đùa do bản thân tạo ra.
"Huynh...huynh...ta..." chợt Băng Ngọc nhận ra Phượng Thanh Du có điều khác lạ, nàng nhìn hắn hỏi: " mắt huynh sao thế kia. Có chuyện gì xảy ra hả?" Dù đang giận hay dù đang tức nhưng nếu người mà nàng đã coi như thân nhân có tổn thương gì thì thái độ nàng sẽ bị chuyển biến ngay.
Hắn bị nàng hỏi đột ngột vậy chẳng phản ứng kịp chỉ vội vàng giơ tay lên che mắt.
Thấy người bên cạnh có hành động lạ, Lâm An đứng lên chắn trước người cho Phượng Thanh Du, lại nghe được hắn từ phía sau lên tiếng trả lời nàng: " không có việc gì, chỉ là chút bệnh cũ tái phát thôi."
Nàng từng nghe Uyên ca ca có kể rằng khi còn nhỏ Uyên ca ca và Thanh Du ca ca trong một lần bất cẩn đã nhất thời xông vào cấm địa yêu giới mà trước giờ họ luôn sợ hãi 'thứ' bị phong ấn bên trong. Khi mọi người tìm ra họ thì Thanh Du ca ca đã bị trọng thương nặng suýt chút mất mạng.
Tuy Thanh Du ca ca may mắn nhặt lại được cái mạng về nhưng bù vào đó hắn lại rất yếu, dễ nhiễm bệnh, đặc biệt là đôi mắt hoa đào sáng ngời đó...cũng không biết sẽ còn chuyện xui gì nữa trong tương lai gần sẽ đến đùa vui cùng hắn nữa nhỉ???
Cơn giận trong người nàng được tiêu bớt phần nào, Hồ Băng Ngọc lên tiếng hỏi Phượng Thanh Du để nàng xin được cho phép trợ giúp: " huynh trưởng muội rất giỏi y thuật, hay để muội về tìm huynh ấy đến xem bệnh cho huynh nhé?"
"thôi không cần phiền phức vậy đâu." hắn ngăn lại ý định của Hồ Băng Ngọc: "muội lại quên sao, ta đường đường cũng là luyện đan sư. Mấy cái bệnh này tự bản thân còn không giải quyết được thì nhờ người nào giúp được."
"A Duuuu..." vị nào đó bị bơ ở một bên lên tiếng để đánh dấu là bản thân vẫn đang tồn tại.
" hả...à quên chưa giới thiệu với Băng Băng, đây là Lâm An. Đệ ấy là nghĩa đệ mới kết nghĩa của ta." Hắn ngoài nói miệng còn có hành động bước đến đứng cạnh Lâm An.
Hồ tộc của Băng Ngọc vốn có chút hiểu biết về thuật bói toán, nàng thấy hai người khi đứng cạnh nhau như vậy rất có tướng phu phu bèn muốn thử tính cho hai người một quẻ nhân duyên.
Phụt.
Một ngụm máu đỏ chói phun ra khỏi miệng. Lúc có được kết quả quẻ bói, Hồ Băng Ngọc thật sự không biết nên nói với Phượng Thanh Du như nào nữa. Trên quẻ có viết Thanh Du ca ca nhà nàng sẽ sống không qua nổi hai mươi lăm tuổi, đường tình duyên lại cực kì lận đận, sống vì theo đuổi tình ái, chết cũng vì đau khổ do tình ái mang tới.
" trên quẻ ghi gì vậy Băng Băng?"
"A...không có gì đâu." Trên trán Hồ Băng Ngọc xuất hiện thật nhiều giọt mồ hôi lạnh vì cái gọi bất ngờ của Phượng Thanh Du. Trong tay hơi dùng sức, quẻ bói liền vỡ nát tan biến.
Không mấy tin tưởng, Phượng Thanh Du tuy có chút nghi ngờ nhưng đành im lặng không nói ra: " muội thật kì lạ quá đó."
"À ừ đúng rồi...muội nhớ ra muội còn có chút việc bận cần giải quyết. Muội đi nha." Nói rồi nàng liền bỏ đi luôn.
Mà nhìn dáng vẻ kia giống chạy hơn là đi. Chạy kiểu cứ như có cái gì rất đáng sợ đang đuổi theo nàng hù doạ phía sau không bằng ấy.
Từng đọc trong tiểu thuyết tu chân, có nhắc về môn phái tu tiên rất thú vị, chỉ tại cơ thể Phượng Thanh Du trời sinh đã mang thể chất đặc biệt, việc tăng cấp thật sự là quá mức nhanh chóng nên chẳng cần đến sự trợ giúp từ việc gia nhập môn phái.
Cũng chẳng thể biết đến cảm giác khi được làm một đệ tử tông môn sẽ ra sao. Nhân dịp này, Phượng Thanh Du có ý định chờ Lâm An thương thế hồi phục sẽ rủ y cùng mình gia nhập môn phái tu tiên để trải nghiệm đời sống xem sao.
Về phía Lâm An, y chẳng có từ chối gì. Mọi chuyện đều làm theo ý của Phượng Thanh Du là được.
Đời trước y từng trải qua cảm giác gia nhập tiên môn rồi, đời này cũng đã mới thử thêm lần nữa cái cảm giác như vị thần trên mây bị ném xuống địa ngục đó xong. Nhưng đời này có điểm may mắn hơn đời trước bởi y đã gặp được Phượng Thanh Du-chính hắn đã kéo y rời khỏi đầm lầy tội ác mà thế nhân đè nặng trên thân y.