Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra thành công hơn mong đợi, kết thúc buổi lễ Đường Y Nguyệt chính thức không còn là một sinh viên nữa, quan trọng hơn hôm nay cô sẽ được gặp lại người bạn thân nhất của mình thời phổ thông.
Vội vàng chạy ra khỏi cổng trường, Đường Y Nguyệt bắt ngay một chiếc taxi rồi đi về hướng sân bay. Trước đó mọi người đều gọi cô lại để đi dự tiệc nhưng cô từ chối bởi vì có người còn quan trọng hơn bữa tiệc rất nhiều đang đợi cô đến đón.
Ngồi trong taxi Đường Y Nguyệt luôn cười mỉm, đưa tay ra đùa nghịch với gió trời. Bầu trời hôm nay thật đẹp. Không lâu sau, chiếc taxi dừng trước sân bay, vẫn với trạng thái vội vàng ấy, Đường Y Nguyệt nhanh chóng tiến vào sảnh lớn. Cô mong chờ ngày này đã bốn năm rồi, không thể lâu hơn được nữa, Đường Y Nguyệt tiến thẳng vào hàng ghế đợi rồi ngồi ngay hàng đầu tiên để chờ người đó. Cổ của cô không ngừng hoạt động, ngó ngang ngó dọc, miệng vẫn không giấu nổi nụ cười.
Người con gái ngồi đằng sau Đường Y Nguyệt nhìn cô rất chăm chú, sau đó miệng cũng không ngừng cười, có lẽ là do nhìn thấy cô háo hức như thế. Cô gái ấy không nhịn nổi nữa liền đứng lên, ghé sát vào tai Đường Y Nguyệt rồi nói nhỏ:
- Y Nguyệt, cậu vẫn khỏe chứ?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Y Nguyệt quay nhanh người lại nhìn cô gái ở phía sau mình. Không tránh khỏi xúc động, Đường Y Nguyệt vui mừng chạy đến ôm lấy cô gái đó, vừa khóc vừa nói:
- Tiêu Lạc, tớ nhớ cậu quá.
Tiêu Lạc cũng đưa tay ôm lấy Đường Y Nguyệt.
- Tớ cũng nhớ cậu.
" Vậy chắc cậu vẫn nhớ bọn tôi đấy chứ Tiểu Nguyệt Nguyệt. " Giọng nói phát ra từ sau lưng Đường Y Nguyệt, buông Tiêu Lạc ra, cô mừng rỡ quay lại nhìn.
- Phong Thần, cậu cũng về sao với cả....
Đường Y Nguyệt ngừng nói khi nhìn sang người đứng cạnh Mạc Phong Thần.
- Sao không nói tiếp? - Người đó lên tiếng
- Cậu là ai? Tôi có quen cậu à? - Đường Y Nguyệt đánh trống lảng.
Làm sao mà cô quên được con người này chứ. Cái người lúc nào cũng trái ngược với cô, khiến cô tức giận không ít lần - Dương Hàn Vũ.
- Quên là tốt. - Dương Hàn Vũ đột nhiên lên tiếng.
Đường Y Nguyệt sau đó mới nghĩ ngợi " Ý cậu ta là chê mình phiền phức sao? "
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi.
Nghe tiếng gọi của Mạc Phong Thần, Đường Y Nguyệt thoát ra khỏi suy nghĩ của mình. Nhìn xung quanh mọi người đã đang đi hướng về phía cửa ra về rồi. Đường Y Nguyệt vội đuổi theo họ.
Nhìn họ từ đằng sau, Đường Y Nguyệt bỗng dưng rơm rớm nước mắt, cô vui lắm, vui vì họ đã trở về sau bốn năm du học và quan trọng hơn là họ vẫn luôn nhớ đến cô.
Tiêu Lạc, Mạc Phong Thần, Dương Hàn Vũ luôn bảo vệ cô thời học phổ thông. Vì thân hình nhỏ nhắn mà cô luôn bị mấy tên đáng ghét trong lớp trêu ghẹo nhưng mấy tên đó về sau phải cúi đầu xin lỗi bởi vì Tiêu Lạc luôn đứng ra bảo vệ cô, đưa cô ra khỏi sự tự ti bên trong bản thân mình. Còn có Mạc Phong Thần luôn cổ vũ tinh thần cho cô. Nhắc đến Dương Hàn Vũ thì lại có chút ngượng ngùng, người đầu tiên cô gặp khi chuyển đến chính là Dương Hàn Vũ nhưng học cùng nhau không lâu thì Dương Hàn Vũ đã ra nước ngoài du học.
Khi đó cô dắt Pen (chó) đi dạo, đang dừng chân đợi đỏ thì bất chợt Pen chạy đi lôi theo cả người cô, trên đường lúc này là xe cộ tấp nập. Do bị lội bất ngờ nên không kịp phản ứng, theo quán tính cô ngiêng người chạy về phía trước, mắt cô nhắm chặt, cả người run lên nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh lôi Pen lại. Từ đằng sau, có một bàn tay đưa ra nắm lấy dây xích cùng cô kéo Pen lại. Nhanh chóng kéo nó về phía mình, ngay sau đó một chiếc xe ô tô chạy nhanh qua. May mà kịp lúc. Đường Y Nguyệt thở phài nhẹ nhõm quay người lại đằng sau để cảm ơn người giúp mình. Ôm Pen lên, cô nhìn người con trai trước mắt rồi cúi đầu:
- Cảm ơn vì đã giúp tôi.
Dương Hàn Vũ không để ý đến người con gái đang cúi đầu cảm ơn mình. Lấy bàn tay của mình đỡ lấy trán của Đường Y Nguyệt để cô đứng thẳng lên. Nhìn thật kỹ và nói:
- Thật giống.
Dường như có chút đượm buồn trong câu nói ấy. Đường Y Nguyệt nghiêng đầu thắc mắc:
- Tôi giống người anh quen sao?
Lúc này Dương Hàn Vũ mới nhìn Đường Y Nguyệt nhưng kèm theo đó lại là cái lắc đầu:
- Là con chó này, không phải cô.
Ôm chặt lấy Pen, Đường Y Nguyệt thay đổi sắc mặt:
- Đừng hòng cướp Pen của tôi, Pen là do tôi một tay nuôi lớn nó, tôi sẽ không để nó rời xa tôi đâu.
Dương Hàn Vũ không nói gì mà chỉ đứng nhìn Đường Y Nguyệt ôm chặt chú chó to lớn. Điều này khiến Dương Hàn Vũ càng nhớ đến Pio - con chó cũ của mình. Giống như tình huống vừa rồi, Pio cũng giống Pen lao ra ngoài đường, nhưng không may mắn như Pen, Pio bị xe tải trườn qua và chết. Pio là người bạn từ bé đến lớn của Dương Hàn Vũ, khi Pio mất đi, Dương Hàn Vũ ít nói hơn và tính cách cũng thay đổi nhiều.
Dương Hàn Vũ quay người rời đi không nói lấy một tiếng nào, Đường Y Nguyệt tức giận khi thấy mình bị lơ đi, cô lớn tiếng:
- Anh cứu Pen của tôi, tôi rất cảm kích anh nhưng nếu như anh có ý đồ đen tối với Pen thì tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Vẫn tiếp tục sải bước đi, chỉ là Dương Hàn Vũ bỗng cười nhẹ " Thật đáng ngưỡng mộ ".
Chuyện đâu chỉ dừng ở đó, đến sau này gặp nhau tại lớp học rồi nghe Tiêu Lạc kể thì Đường Y Nguyệt mới thấy có lỗi khi nói ra những lời gắt gỏng như thế. Mặc dù vậy nhưng quãng thời gian ngắn ngủi học cùng nhau không biết do vô tình hay cố ý mà hai người luôn bị sắp đặt ở gần nhau một người nói còn một người thì không nghe.
Trở lại với hiện thực, Đường Y Nguyệt cảm thấy bản thân may mắn khi gặp được những người bạn tốt. Khi ở gần với họ, Đường Y Nguyệt luôn lạc quan, vui vẻ và không còn bị sự tự ti trói buộc nữa.
Sau khi ra khỏi sân bay, Tiêu Lạc đề nghị đi ăn. Mạc Phong Thần ngay lập tức đặt bàn. Tiêu Lạc trong lúc gọi xe thì chợt nhớ ra để quên quà tặng Y Nguyệt ở sảnh chờ vừa rồi, cô vội vàng chạy vào bên trong Phong Thần thấy thế cũng theo sau.
Lúc này chỉ còn Đường Y Nguyệt và Dương Hàn Vũ đứng chờ bên ngoài. Đột nhiên trở nên im lặng, Đường Y Nguyệt không chịu nổi sự im lặng này, cô xoay người có ý định vào tìm Tiêu Lạc. Nhưng chưa kịp bước đi thì Dương Hàn Vũ kéo cô lại:
- Tiêu Lạc sẽ ra thôi, ở đây đợi.
Đường Y Nguyệt quay ngoắt đầu nhìn Dương Hàn Vũ, nói:
- Nhưng tôi muốn vận động một chút, đứng cùng cậu đến một từ cũng chẳng nói, tôi chịu không nổi.
- Cô chẳng thay đổi gì cả - Dương Hàn Vũ lắc đầu chán nản.
- Tôi không muốn thay đổi. - Đường Y Nguyệt ngay lập tức chốt một câu chắc nịch.
Dương Hàn Vũ ngay lập tức kéo Đường Y Nguyệt quay lại rồi chỉ về phía bên kia đường:
- Xe bên kia, qua đó ngồi chờ Tiêu Lạc và Phong Thần.
Nhìn theo hướng chỉ tay của Dương Hàn Vũ, Đường Y Nguyệt nhìn thấy chiếc xe giống như Tiêu Lạc vừa gọi. Sợ tài xế ngồi đợi nếu không ai lên xe thì sẽ đi mất cô đồng ý lên xe ngồi đợi.
Dương Hàn Vũ sải dài chân đi trước, Đường Y Nguyệt chạy theo sau.
Không một ai để ý bầu trời mây đen đột nhiên kéo đến, không mưa, không sấm, bầu trời xanh trong veo chỉ vài phút liên biến thành một bầu trời đen. Nhưng lạ là cảm giác giống như chỉ có một mình Đường Y Nguyệt có thể nhìn thấy vậy. Đường Y Nguyệt ở phía sau Dương Hàn Vũ đi chậm lại một chút, cô không định đi cạnh Dương Hàn Vũ.
Trong đầu Đường Y Nguyệt bỗng lóe qua một cảm giác bất ổn. Liếc mắt sang bên phải, một ô tô màu trắng lao tới với tốc độ rất nhanh, tiến thẳng về phía Dương Hàn Vũ.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Đường Y Nguyệt chạy nhanh tới chỗ Dương Hàn Vũ kèm theo đó là lời cảnh báo:
- Dương Hàn Vũ tránh ra.
Ô tô giống như mất kiểm soát lao thẳng tới, Đường Y Nguyệt cùng lúc chạy được đến chỗ Dương Hàn Vũ rồi dùng sức đẩy người ra. Lúc này Dương Hàn Vũ mới biết đến sự hiện diện của chiếc xe ô tô này nhưng đã muộn rồi. Chiếc ô tô tông thẳng vào người Đường Y Nguyệt, thân hình nhỏ bé ấy lăn xuống đường, nằm bất động giữa vũng máu.
Dương Hàn Vũ vội vàng chạy đến bên Đường Y Nguyệt dùng sức lay cô dậy. Thân hình nhỏ bé ấy không hề phản ứng lại, nằm im bất động. Dương Hàn Vũ đột nhiên cảm thấy bực tức, xúc động, một chút đau nhói rồi hét lên một cách bất lực:
- Đường Y Nguyệt.
Vừa đúng lúc Tiêu Lạc cùng Phong Thần đi ra, trên tay Tiêu Lạc cầm một hộp quà nhỏ xinh được gói lại gọn gàng, nhưng rồi món quà ấy lại nằm lăn lóc dưới đất. Tiêu Lạc giống như người mất hồn nhìn Dương Hàn Vũ ôm lấy Đường Y Nguyệt, xung quanh toàn là máu. Mạc Phong Thần cũng không tránh khỏi sự bất ngờ, đau xót.
Dường như không ai nhìn thấy được có một thứ ánh sáng chói chang chiếu thẳng xuống cơ thể của Đường Y Nguyệt và hút cô vào trong đó.
Tiêu Lạc chạy đến cạnh Dương Hàn Vũ, nước mắt lúc này cũng đã ướt hết hai gò má, cô nức nở, nói không ra tiếng:
- Tại sao lại thế này.
Dương Hàn Vũ vẫn im lặng không nói. Tiêu Lạc khuỵ xuống bên cạnh Đường Y Nguyệt, Mạc Phong Thần kịp thời đỡ lấy Tiêu Lạc.
Xe cứu thương được gọi đến. Cả Tiêu Lạc và Đường Y Nguyệt đều được đưa lên xe rồi đi đến bệnh viện.