Chiếc đèn đỏ ở phòng cấp cứu đã tắt sau vài giờ đồng hồ. Bên ngoài là người nhà của Đường Y Nguyệt và Mạc Phong Thần, Dương Hàn Vũ. Suốt từ lúc bị Đường Y Nguyệt đẩy ra, Dương Hàn Vũ luôn tự dằn vặt trách bản thân mình. Các bác sĩ đi ra cùng với cái lắc đầu trước sự kỳ vọng của tất cả mọi người. Đường Tử Lâm, anh trai của Đường Y Nguyệt chạy đến hỏi bác sĩ với trạng thái đau lòng:
- Em gái tôi, thật sự đã...
- Mọi người cứ bình tĩnh, bệnh nhân vẫn chưa chết, chỉ là... - Vị bác sĩ trấn an tinh thần của người nhà Đường Y Nguyệt.
- Chỉ là thế nào? - Dương Hàn Vũ đứng dậy sau hàng giờ ngồi im không nói một lời.
- Chỉ là bệnh nhân có lẽ phải sống trong trạng thái thực vật. Có thể bệnh nhân sẽ tỉnh lại hoặc có thể sẽ ngủ mãi mãi như thế. Nhưng việc bệnh nhân có tỉnh lại hay không cũng sẽ phụ thuộc một phần vào mọi người và cả ý chí của cô ấy. Chúng tôi đã cố hết sức rồi. - Bác sĩ nói.
Nghe xong câu này của bác sĩ tất cả những người có mặt ở đây vừa mừng vừa buồn. Mừng là vì Đường Y Nguyệt vẫn chưa chết, buồn là vì Đường Y Nguyệt có thể mãi mãi sẽ không tỉnh lại.
Cùng lúc này, ở một thời gian khác. Đôi mắt nặng trĩu dần mở ra, mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, Đường Y Nguyệt dường như không định hình được đây là đâu. Dụi mắt vài lần rồi nhìn lại xung quanh khiến cô có đôi chút hoảng loạn. Những thứ trong phòng rốt cuộc là gì đây? Nào là hoa văn trên chiếc giường được làm một cách điêu luyện, nào là nghiên mực, bút lông,... và cả cái vai nặng trĩu này nữa, dường như có chút nhói. Vẫn còn đang lạ lẫm với căn phòng này thì từ bên ngoài bước vào là một cô gái khá xinh xắn. Cô gái này trên tay cầm một cái khay có bát nước màu đen, đặc biệt là y phục của cô ấy rất đơn giản, chỉ có một màu hồng cộng thêm tóc quấn gọn gàng thật giống người cổ đại.
Cô gái kia sau khi bước vào cửa, quay lại nhìn Đường Y Nguyệt sau đó gương mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng, bước chân vội vàng hơn và tiến đến chỗ Đường Y Nguyệt. Đặt nhẹ khay bát nước lên bàn, cô nắm chặt tay Đường Y Nguyệt rồi vừa khóc vừa cười vừa nói:
- Tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh rồi. Người có biết cả nhà đều rất lo lắng không.
"Tiểu thư, cô gái này nói mình sao?" Đường Y Nguyệt thầm nghĩ. Tiếp đến cô định hình lại tình huống hiện tại, một căn phòng cổ, một cô gái mặc cổ trang và còn luôn miệng gọi tiểu thư. Dường như có một tia sáng lóe qua đầu cô " Mình xuyên không sao? ". Chưa kịp nói câu nào, cô gái kia nói tiếp:
- Tiểu thư, người còn đau không. Là do Tiểu Vy không tốt, không bảo vệ được cho người.
Tiểu Vy bắt đầu khóc nấc lên, Đường Y Nguyệt trở nên lúng túng trong hoàn cảnh này, cô vội vàng dùng tay áo lau nước mắt cho Tiểu Vy:
- Tiểu Vy, tôi không sao, cô cũng đừng khóc nữa, được không?
Tiểu Vy ngẩng đầu lên nhìn Đường Y Nguyệt, đôi mắt vẫn còn đọng nước, gật đầu đồng ý. Sau đó Tiểu Vy bưng bát thuốc đưa cho Đường Y Nguyệt rồi nói :
- Tiểu thư, người uống thuốc đi.
Đường Y Nguyệt đưa tay ra bê lấy bát thuốc, cô đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi đắng của thuốc xộc thẳng vào mũi cô khiến cho cô nhăn mặt khó chịu. Quay sang nhìn Tiểu Vy, nói với chất giọng đáng thương:
- Tôi không uống có được không? Ngửi thôi đã thấy đắng lắm rồi. Nếu uống vào thì tôi không chịu nổi đâu.
- Không được, thuốc này tiểu thư nhất định phải uống. Người phải sớm khỏe lại để còn làm tân nương nữa chứ. - Tiểu Vy nghiêm mặt.
- Cái gì? Tân nương? Cô đang đùa cái gì vậy? - Đường Y Nguyệt hốt hoảng.
- Em không có nói đùa đâu tiểu thư, người sắp trở thành Thập vương phi rồi. - Tiểu Vy vui vẻ nói.
"Chuyện quái gì thế này, vừa xuyên không đến đã phải lấy chồng sao? Đùa kiểu gì thế này. " Đường Y Nguyệt nghĩ. Cô không thể chấp nhận nổi cái tin này. Làm sao cô có thể kết hôn với một người mà mình chưa gặp bao giờ cơ chứ. Thật đúng là người cổ đại, khổ cho những thiếu nữ thời này quá. Đường Y Nguyệt khóc không ra nước mắt nói với Tiểu Vy :
- Không gả có được không?
Tiểu Vy hốt hoảng :
- Tiểu thư người không được nói như vậy, mối hôn sự này là ước hẹn của thái thượng hoàng và lão thái gia. Thời còn trẻ, lão thái gia đã cứu thái thượng hoàng thoát khỏi lưỡi đao của giặc. Lão thái gia vốn không hám lợi ích nên đã từ chối được thăng chức. Nhưng thái thượng hoàng vẫn muốn trả ân tình cho lão thái gia nên đã hứa rằng nếu như phu nhân Đường gia sinh ra một nữ nhi thì nhất định sẽ được gả cho một trong những vị hoàng tử của ngài. Nhưng đáng tiếc Đường phu nhân lại sinh ra nam nhi, chính là lão gia hiện tại, vậy nên hôn ước này được truyền xuống thế hệ của người đó tiểu thư.
Sau khi nghe Tiểu Vy nói chuyện, Đường Y Nguyệt liền hậm hực :
- Tại sao không gả công chúa mà cứ nhất thiết phải là hoàng tử.
Tiểu Vy thở một hơi dài rồi nói :
- Tiểu thư à, người cũng không phải không biết. Làm một vị công chúa đâu ai có quyền lựa chọn hôn nhân của mình, với cả vì được cứu một mạng nên thái thượng hoàng muốn nữ nhi Đường gia lấy hoàng tử, điều này sẽ đem lại lợi ích nhiều hơn là gả đi một cô công chúa.
- Chẳng lẽ Đường gia này không còn nữ nhi nào sao? - Đường Y Nguyệt thắc mắc.
Tiểu Vy nghe xong liền vội che miệng Đường Y Nguyệt lại. Nét mặt có chút hoảng, cô nói :
- Tiểu thư, người quên rồi à. Vài năm trước đại phu nhân đã nói rõ Đường gia chỉ có duy nhất một đứa con gái là Đường Y Nguyệt, và Đường gia chỉ có một vị phu nhân là bà. Nhưng em thấy chuyện này phu nhân làm rất đúng. Cái bà nhị phu nhân đó đã phản bội lão gia vì thế phu nhân đã hạ lệnh nhốt mẫu tử nhị phu nhân trong phòng củi rồi phóng hỏa. Sau đó vì không muốn thanh danh của lão gia bị tổn hại nên phu nhân đã căn dặn giấu kín chuyện này và cấm không ai được nhắc đến.
- Đáng sợ vậy sao? - Đường Y Nguyệt hơi run.
Tiểu Vy lắc lắc đầu thở dài, cầm tay Đường Y Nguyệt rồi từ từ đưa bát thuốc lên miệng cô. Nước thuốc đắng khé cổ khiến cho Đường Y Nguyệt co rúm người lại, hành động này làm cho vết thương trên vai Đường Y Nguyệt nhói lên một cái rõ đau. Uống xong bát thuốc, lúc này Đường Y Nguyệt mới gặng hỏi về vết thương trên vai mình :
- Tiểu Vy, tại sao vai tôi lại bị thương vậy?
Tiểu Vy tỏ vẻ khó hiểu rồi nói :
- Người không nhớ gì ư tiểu thư?
Đường Y Nguyệt lắc đầu, Tiểu Vy nói tiếp :
- Ba ngày trước tiểu thư dẫn em ra ngoài mua đồ. Lúc đó chúng ta vào khách trạm nghỉ ngơi, ngồi khoảng một canh giờ tiểu thư nói hồi phủ. Sau đó đi được nửa đoạn đường người nói hình như đánh rơi mất cây trâm người thích nhất ở khách trạm. Em đứng đợi tiểu thư thấy lâu quá nên đã chạy về phủ báo cho đại thiếu gia. Đại thiếu gia dẫn người đi tìm tiểu thư một lúc sau quay về thì lúc đó tiểu thư đang được đại thiếu gia bế lên trên vai còn bị trúng một mũi tên. Nghe đại phu nói mũi tên có độc, cơ hội sống của tiểu thư không cao. Độc mặc dù đã được loại bỏ hết nhưng tiểu thư mất máu quá nhiều chỉ e là sẽ mất mạng.
Nói đến đây tâm trạng Tiểu Vy trùng xuống nhưng ngay lập tức lại cười tươi :
- Nhưng tiểu thư của em đã tỉnh lại rồi. Em chắc chắn mọi người sẽ rất vui.
Nghe xong câu chuyện của Tiểu Vy, Đường Y Nguyệt rơi vào trong suy nghĩ của mình. Thật ra không phải Đường tiểu thư tỉnh lại mà chính xác hơn là Đường Y Nguyệt đã tỉnh lại ở cơ thể của Đường tiểu thư. Có lẽ có một mối liên kết nào đó đã dẫn tới việc này. Nhìn Tiểu Vy vui vẻ Đường Y Nguyệt không nỡ phủ nhận mình là Đường tiểu thư. Nếu đây đã là số phận thì cứ thuận theo tự nhiên, không miễn cưỡng.
Tiểu Vy vẫn luôn giữ nụ cười của mình, cầm lấy bát thuốc từ tay Đường Y Nguyệt rồi nói :
- Tiểu thư, em phải báo cho phu nhân và đại thiếu gia về tin vui này. Lão gia có lẽ cũng sắp về phủ rồi.
- Khoan đã Tiểu Vy, em có thể giúp ta một chuyện được không. Có lẽ độc dược này sau khi giải để lại di chứng ta không nhớ được nhiều chuyện. Em có thể giúp ta nhớ lại không? - Đường Y Nguyệt nói.
Tiểu Vy quay lại giường rồi ngồi xuống cạnh Đường Y Nguyệt :
- Tiểu thư không nhớ được chuyện gì thì cứ hỏi em.
- Được, vậy ta hỏi em, Đường gia là nơi như thế nào?
- Đường gia từ đời trước đến nay luôn trung thành với triều đình, nhưng không muốn can thiệp sâu vào triều chính nên thường sẽ chỉ làm những chức quan nhỏ, đời của lão thái gia thì cũng vẫn chỉ là một thị thiếp tiểu tướng quân bên cạnh Đại tướng quân. Nhưng đến lão gia và đại thiếu gia thì khác, lão gia vốn là người tài giỏi, chính trực, có chí tiến cầu, hơn nữa người muốn đóng góp nhiều hơn cho triều đình vì thế người đã dần dần thăng chức và bây giờ lão gia là chủ quản Đại Lý Tự. Còn đại thiếu gia nhà chúng ta tài năng hơn người, năm trước đại thiếu gia lập nhiều công lớn nên đã trở thành đại tướng quân rồi.
- Lợi hại vậy sao? - Đường Y Nguyệt ngạc nhiên.
Tiểu Vy nói tiếp :
- Đương nhiên rồi, đại thiếu gia thật sự rất tuyệt đó. Mới trẻ như thế mà đã trở thành một đại tướng quân.
Đường Y Nguyệt nói không nên lời khi thấy sự u mê của Tiểu Vy, đây chẳng phải là fan hâm mộ nồng nhiệt sao. Có chút buồn cười.
- Phải rồi, triều đình tại sao không chọn những người dày dặn kinh nghiệm hơn ca ca ta? - Đường Y Nguyệt tò mò
Theo như lịch sử hay trên phim thường thì cô thấy đại tướng quân luôn là một người đàn ông trung niên dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường. Thế mà một thanh niên trẻ tuổi như Đường thiếu gia lại có thể trở thành đại tướng quân. Thật đúng là khiến người khác ngẩng cao đầu ngưỡng mộ.
Tiểu Vy không chần chừ, trực tiếp trả lời câu hỏi của Đường Y Nguyệt :
- Ba năm trước, Liễu đại tướng quân dẫn quân đi chống giặc, sau đó trúng kế của địch mà tử trận trên chiến trường, sau đó vài tháng con trai của Liễu gia được phong làm đại tướng quân. Liễu đại thiếu gia lớn hơn đại thiếu gia nhà ta năm tuổi nên cũng chưa được tính là đại tướng quân trẻ nhất. Năm ngoái Trầm Lăng quốc lại bắt đầu dẫn quẫn đánh chiếm phía tây Nam Lăng quốc của chúng ta. Liễu đại tướng quân bị địch bao vây nên tử trận, lúc đó đại thiếu gia cho rút quân, bàn chiến lược sau đó đã đánh lùi được quân Trầm Lăng, lấy lại được nhiều tòa thành đã mất. Trong doanh trại ai ai cũng ca ngợi đại thiếu gia và kính nể người. Nhờ đó, đại thiếu gia đã được phong làm đại tướng quân.