Đại phu sau khi khám xong liền quay sang bẩm báo:
- Thập vương gia, vương phi là bị côn trùng cắn nên ở bên chân phải bị sưng tím, vết cắn này không có gì đáng ngại, chỉ là do đi lại nhiều dẫn đến vết thương ngày càng đau nên phát sốt. Lão phu sẽ kê cho Thập vương phi một đơn thuốc, sau hai ngày sẽ đỡ hơn thôi.
Dương Hàn Vũ gật nhẹ đầu, Diệp Thành cầm đơn thuốc rồi tiễn đại phu.
Tiểu Vy chuẩn bị chậu nước ấm và một bát thuốc bôi để bôi lên chỗ bị côn trùng cắn. Vừa mang vào đến nơi, Dương Hàn Vũ đã lấy lại từ tay Tiểu Vy rồi bảo cô ra ngoài.
Dương Hàn Vũ nhẹ nhàng chườm khăn ấm lên trán Đường Y Nguyệt, tháo giày ra bôi thuốc lên vết thương. Nhìn thấy chân Đường Y Nguyệt sưng tím, Dương Hàn Vũ cảm thấy bản thân thật đáng trách, hắn vốn không phải dạng người dễ kích động như vậy, cũng chưa bao giờ lớn tiếng sỉ nhục người khác như thế, vậy mà lần này hắn lại không kiềm chế được bản thân, hắn sỉ nhục cô. Hình như thoáng chốc hắn quên mất là bản thân đã lấy vợ, cười cười nói nói với Liễu Thư Di mà cư nhiên bỏ mặc Đường Y Nguyệt, là hắn có lỗi với cô trước.
Chính là để chuộc lỗi nên Dương Hàn Vũ suốt đêm đã thay khăn thay thuốc cho Đường Y Nguyệt và rời đi vào sáng sớm, còn dặn dò Tiểu Vy không được nói cho cô biết là hắn đã chăm sóc cô cả đêm.
Dương Hàn Vũ chính là nghĩ cả đêm chăm sóc cho Đường Y Nguyệt coi như là chuộc lỗi vì đã lớn tiếng sỉ nhục cô, còn khiến cho chân sưng tấy đến phát sốt. Nhưng khi nghĩ đến cảnh Dương Minh Viễn ôm chặt lấy Đường Y Nguyệt thì Dương Hàn Vũ chỉ còn cảm giác khó chịu, thậm chí là chán ghét. Thứ hắn nợ cô hắn đã trả xong rồi, hắn không muốn ở Lê viện thêm một giây nào nữa.
Không lâu sau đó, Đường Y Nguyệt dần tỉnh lại, mở mắt ra là Tiểu Vy đang ngồi cạnh chăm sóc. Thoáng nghĩ có lẽ Tiểu Vy đã chăm sóc cô rất lâu rồi.
Tiểu Vy thấy cơ thể Đường Y Nguyệt cử động liền hớn hở:
- Vương phi người cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Đường Y Nguyệt cười nhẹ rồi nhìn xuống cái chân còn đang sưng của mình, hỏi:
- Chân của ta sao còn chưa hết sưng, mà hình như ta đang ở bên ngoài mà.
Tiểu Vy vốn mít ướt, nàng ta vừa sụt sịt vừa nói:
- Là Diệp Thành đưa người về đây, còn chân của người là bị côn trùng cắn cộng thêm đi bộ nhiều nên vết cắn mới sưng tím lên như thế.
Đường Y Nguyệt gật đầu, trong người chính là vẫn còn mệt nên ngủ thiếp đi.
Ngày qua ngày, vết cắn cũng đã hết sưng nhưng vẫn còn tím và nhói đau. Nhưng dù có đau đến mấy thì hôm nay vẫn phải vào cung dự tiệc tuyển phi cho Tam vương gia. Kể từ lúc hôn mê, Đường Y Nguyệt chưa lần nào gặp qua Dương Hàn Vũ, mà cô cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt hắn. Thật đáng tiếc là cô càng muốn tránh thì lại càng không thể tránh được, Dương Hàn Vũ đã chỉnh tề đứng trước cửa lớn đợi cô. Vác cái chân đau đi, cô đến bên cạnh hắn.
Dương Hàn Vũ liếc qua nữ nhân đứng cạnh mình, len lén nhìn xuống chân cô rồi nhanh chóng vào tư thế nghiêm chỉnh, nói:
- Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, lên xe.
Dương Hàn Vũ lạnh lùng đi trước, bỏ mặc cô tự mình lết thân lên xe ngựa. Trong suốt đoạn đường dài, Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt mỗi người quay một phía, không nhìn nhau, không nói một lời.
Tiến sâu vào trong cung, Dương Hàn Vũ xuống ngựa trước rồi cứ thế đi thẳng, không đoái hoài đến Đường Y Nguyệt.
Có một người chồng như thế, Đường Y Nguyệt cảm thấy số mình thật khổ quá đi chứ.
Lại lết cái thân tàn ma dại của mình đi vào, Đường Y Nguyệt ngạc nhiên với khung cảnh trước mắt mình, những vị tiểu thư nhà quan ai ai cũng có mặt, ai nấy đều trang điểm xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy, cười nói ôn nhu dịu dàng. Mỗi chỗ đều có người đứng. Yến tiệc tổ chức ở hoa viên nên người thì thưởng hoa, người thì bắt bướm. Đúng là khung cảnh của những thiếu nữ mà Đường Y Nguyệt lại chẳng hứng thú gì.
Các vị trưởng bối cùng các hoàng tử công chúa đều chưa có mặt, Dương Hàn Vũ đi trước cô nên cô cũng không biết và cũng chẳng quan tâm hắn đi đâu, tự mình hỏi một vị công công rồi nhờ ông ta đưa đến. Có phải cô nên ở nhà không.
Đường Y Nguyệt chán nản với cái khung cảnh này nên muốn ngồi ngoan ngoãn một chỗ, ánh mắt của cô dừng lại ở một cái đình nhỏ cạnh hồ, không có ai ở đó nên Đường Y Nguyệt trực tiếp đi qua đó. Nhưng ai mà ngờ được đường đến cái đình nhỏ đó ngắn thì ngắn thật nhưng mà giữa đường lại đạp phải "mìn". Chính là cô không may giẫm phải y phục của một vị tiểu thư đúng lúc nàng ta đang tiến về phía trước. Cuối cùng là nàng ta ngã lăn ra sân.
Đường Y Nguyệt hốt hoảng:
- Xin lỗi vị tiểu thư này, ta không cố ý đâu.
Y phục của nàng ta bị rách toạc ra, mặt thì hạ cánh không mấy an toàn. Nàng ta tức giận, đứng thẳng dậy, nghe thấy tiếng cười của đám tiểu thư khác khiến cho nàng ta nóng giận hơn. Ánh mắt giống như là muốn giết người đến nơi, nàng ta áp sát Đường Y Nguyệt:
- Lá gan của ngươi cũng thật lớn, không những làm hỏng y phục của ta còn làm cho bổn tiểu thư mất mặt trước bao nhiêu người. Ngươi là đang chê bản thân sống thọ quá rồi phải không?
Đường Y Nguyệt cười trừ:
- Lá gan của ta cũng giống của các người mà thôi, với lại ta vẫn còn muốn sống thêm mấy chục năm nữa cơ, chê gì mà chê chứ.
- Ngươi là nữ nhi nhà nào, ta thấy cả nhà các ngươi chuẩn bị gói gém đồ đạc về quê sống là vừa rồi đấy. - Vẻ mặt ngang tàn hống hách, nàng ta nói.
Đường Y Nguyệt đột nhiên tưởng tượng cảnh Dương Hàn Vũ ăn mặc rách rưới cầm cuốc cào đất rồi cầm rìu chẻ củi trông cũng thật là buồn cười quá đi mà. Không nhịn nổi mà cười thành tiếng, Đường Y Nguyệt còn cười đến chảy cả nước mắt. Xung quanh ai nấy đều xì xào bàn tán:
- Cô ta điên rồi hay sao.
- Đúng vậy, lại còn dám động vào Cố Quân Dao, Đại tiểu thư của phủ Thừa Tướng nữa chứ.
- Cô ta chết chắc rồi.
Loáng thoáng nghe được thân phận của Cố Quân Dao, Đường Y Nguyệt lại càng cảm thấy nực cười, thế hóa ra Thập vương gia còn kém hơn cả Thừa tướng cơ à.
Đường Y Nguyệt suy nghĩ một lát rồi bỗng hạ giọng:
- Hóa ra là Cố đại tiểu thư, tiểu nữ thấp kém có chút thất lễ rồi.
Cố Quân Dao đắc ý:
- Chưa gì đã sợ rồi sao, ban nãy vẫn còn mạnh miệng lắm cơ mà.
Đường Y Nguyệt cười thân thiện:
- Ban nãy là tiểu nữ không biết nên đắc tội Cố tiểu thư, mong Cố tiểu thư không chấp kẻ tiểu nhân như ta.
Cố Quân Dao cười kiêu hãnh, ánh mắt vẫn sắc sảo nhìn Đường Y Nguyệt:
- Nói qua nói lại thì ngươi cũng không trốn tội được đâu, y phục của ta được may riêng, chính tay chủ nhân của tiệm may y phục nổi tiếng nhất kinh thành may cho ta, bây giờ ngươi tính đền thế nào đây.
- Ta...
- Cứ trực tiếp nói ra phủ nhà ngươi, ta sẽ cho người đến lấy.
Cố Quân Dao ngắt lời Đường Y Nguyệt.
Không chút lúng túng hay sợ sệt, Đường Y Nguyệt nói:
- Ta mới chuyển sang phủ khác sống rồi, Cố tiểu thư muốn đến đâu lấy tiền đây?
Cố Quân Dao cười khẩy:
- Chỗ nào có tiền thì ta đến đấy lấy. Hơn nữa mấy đống tiền giấy đó vẫn chưa đủ cho ta đâu.
- Vậy cô còn muốn gì? - Đường Y Nguyệt tò mò.
Cố Quân Dao dường như rất phấn khích, nàng ta nói:
- Quỳ xuống đây, dập đầu xin lỗi ta khi nào ta vui thì ngươi mới được ngẩng đầu lên, nếu ta không vui thì cứ tiếp tục đập thật mạnh xuống đất.
Đường Y Nguyệt cười khẩy, dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn Cố Quân Dao, cô chẹp miệng:
- Xem ra có người muốn làm phủ của ta không còn chút thể diện nào rồi.
Cố Quân Dao dần mất kiên nhẫn:
- Vòng vo cái gì, mặt mũi phủ nhà ngươi bằng phủ Thừa tướng sao.
Ánh mắt không đổi, giọng nói không chuyển, Đường Y Nguyệt thản nhiên, nói:
- Xem ra Thập vương phủ so với phủ Thừa tướng thật nhỏ bé quá rồi.
Xung quanh lại bắt đầu xì xào bàn tán.
- Thập vương phủ sao?
- Nàng ta đến từ Thập vương phủ thật ư? Nhưng mà là ai đến từ Thập vương phủ chứ.
- Có khi nào nàng ta lấy Thập vương phủ ra làm bia đỡ không.
Cố Quân Dao cũng bất ngờ khi nghe đến Thập vương phủ.
Đường Y Nguyệt thong dong nói từng chữ một:
- Quên mất chưa tự giới thiệu, ta họ Đường, đích nữ của Đường phủ, Đường Y Nguyệt.
- Đại tiểu thư Đường phủ Đường Y Nguyệt không phải mấy ngày trước đã thành hôn với Thập vương gia sao? - Một vị tiểu thư nói vào.
Đường Y Nguyệt chỉ cười, không nói thêm gì.
Cố Quân Dao tức không nói thành tiếng, vậy mà lại là Thập vương phi, nhưng mà nhìn nàng ta chẳng có chỗ nào giống Thập vương phi cả, chẳng giống Thư Di.
Cố Quân Dao nhìn từ trên xuống dưới Đường Y Nguyệt rồi bắt đầu nở một cười khinh miệt:
- Nhìn không ra đó, thật không ngờ đây lại là Thập vương phi của chúng ta, thất lễ quá rồi. Nhưng ta lại nghe nói, Thập vương gia căn bản chẳng thèm ngó ngàng đến vị Vương phi này, ta buồn thay cho ngươi đó.
Câu này khiến Đường Y Nguyệt nghĩ đến Dương Hàn Vũ, đúng là cô bị thất sủng, hắn chẳng nói với cô lấy một lời lúc gặp mặt sau đó cứ thế đi trước. Cái tên vô tâm ấy ai cần hắn sủng chứ.
Suy nghĩ quá nhập tâm nên dáng vẻ Đường Y Nguyệt lúc này có chút ngẩn ngơ, chính dáng vẻ này khiến cho Cố Quân Dao ngày càng đắc ý:
- Xem ra Thập vương phi thật là đáng thương quá rồi. Có danh mà không có tiếng, haizzzz...
Đường Y Nguyệt chú ý đến từng lời nói của Cố Quân Dao, cái gì mà có danh mà không có tiếng chứ, mặc dù là nàng ta nói đúng đấy nhưng cũng đừng có mà nói trước bao nhiêu người thế này chứ.
- Cố đại tiểu thư hãy chú ý lời nói, sỉ nhục hoàng thất là đại tội đấy - Dương Minh Viễn từ ngoài bước vào, dáng vẻ ung dung tự tại của hắn khiến cho các thiếu nữ đổ dồn ánh mắt lên người hắn.
Dương Minh Viễn cứ thế bước đến đứng cạnh Đường Y Nguyệt. Đường Y Nguyệt giống như gặp được vị cứu tinh, vui mừng không nguôi. Cô cười rồi nói:
- Ấy ta cũng quên mất điều này, đa tạ Tam vương gia nhắc nhở.
Dương Minh Viễn nhìn thấy điệu bộ rạng rỡ của Đường Y Nguyệt liền bất giác cười lên. Chỉ cần nàng ấy vui, chỉ cần nàng ấy có thể cười, hắn nguyện làm tất cả.
Cố Quân Dao bày ra bộ dạng ấm ức, nàng ta là đã ái mộ Tam vương gia từ lâu, Cố Quân Dao và Liễu Thư Di quen nhau từ nhỏ, người yêu Thập vương kẻ thích Tam vương, bây giờ thì cả hai lại có chung một cái gai trong mắt rồi.
Đúng lúc này, Dương Hàn Vũ và Liễu Thư Di đi đến, vẫn là dáng vẻ cười cười nói nói, người khác nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ đến nỗi thốt lên "Trông họ thật xứng đôi".
Nụ cười trên môi Đường Y Nguyệt nhạt dần, lần thứ hai rồi, Dương Hàn Vũ cứ thế bỏ cô lại phía sau rồi đi cạnh thanh mai trúc mã của hắn. Đường Y Nguyệt không hiểu cảm xúc hiện tại của cô là gì, là tức giận sao, nhưng hình như còn có chút buồn, hình như còn có cảm giác mất mặt nữa. Thập vương gia đi bên Quận chúa còn Thập vương phi thì lại đứng ở một góc nhìn họ ân ái với nhau, cái đạo lý gì đây.
Đường Y Nguyệt giữ bình tĩnh, cô sợ không khống chế được bản thân mà cứ thế chạy đến mắng chửi một trận cho hả dạ.
Cố Quân Dao thì ngược lại, nàng ta nhướn mày kiêu hãnh rồi giả bộ đáng thương:
- Thư Di tỷ tỷ, muội lỡ miệng đắc tội với Thập vương phi, tỷ là thanh mai trúc mã của Thập vương gia, tỷ nhờ Vương gia khuyên Vương phi giúp muội với.
Liễu Thư Di liếc nhìn Đường Y Nguyệt rồi quay ra nhìn Cố Quân Dao, lo lắng hỏi:
- Cô ta muốn làm gì muội?
Cố Quân Dao cười khẩy rồi lật mặt, nước mắt rưng rưng:
- Vừa rồi muội không biết nàng ấy là Thập vương phi nên có nhắc nhở nàng ấy đôi chút, đi đường thì nên nhìn ngang ngó dọc một chút, không nên quá kiêu hãnh, dẫm hỏng y phục của người khác thì nên xin lỗi, nhưng Thập vương phi lại lấy thân phận của mình ra rồi trách tội muội, nói sẽ xử muội tội bất kính.
Liễu Thư Di chau mày, đôi mắt bừng bừng nóng giận, quay sang Đường Y Nguyệt, nói:
- Đường Y Nguyệt, cho dù là Thập vương phi thì cũng đừng xử tội người khác lung tung như thế, cũng đừng vì vậy mà không coi ai ra gì.
Đường Y Nguyệt ngồi không cũng bị hắt nước, lại còn là cả một xô nước bẩn nữa chứ, cô chưa từng nói sẽ xử tội Cố Quân Dao, dựa vào đâu mà hai người họ muốn nói gì thì nói như thế. Đang định mở miệng biện mình thì Dương Minh Viễn lại nói trước:
- Cố đại tiểu thư cũng lợi hại thật đấy, thế mà lại đảo ngược trắng đen rồi.
Tam vương gia mở lời giải vây, Cố Quân Dao lại càng lấn tới, nàng ta khóc lóc, dựa vào Liễu Thư Di rồi thút thít:
- Thập vương phi thế mà lại nói xấu ta trước mặt Tam vương gia, Cố Quân Dao ta đây thật sự oan ức quá đi. Thư Di tỷ tỷ, xin tỷ hãy giúp muội với.
Liễu Thư Di cũng vì thế mà lớn tiếng, chỉ thẳng mặt Đường Y Nguyệt mà nói:
- Đường Y Nguyệt, mới gả vào Thập vương phủ vài ngày mà đã không coi ai ra gì rồi sao, đừng tưởng rằng ta không dám trị ngươi, nếu còn không mau xin lỗi Quân Dao, ta sẽ không tha cho ngươi.
Đường Y Nguyệt thong dong nhìn Liễu Thư Di rồi lại nhìn qua Dương Hàn Vũ, hắn vẫn chỉ im lặng không nói gì. Xem ra cô nhịn không nổi nữa rồi:
- Xin lỗi? Cô ta không xứng để được xin lỗi, rốt cuộc ai đúng ai sai thì ở đây ai cũng nhìn thấy rồi, ta không cần phải giải thích. Nếu cô không tha cho ta thì cũng đừng mong ta tha cho cô. Cô tưởng bản thân mình cũng hay lắm sao, tưởng bản thân mình tốt lắm sao, cũng không tự xem xem mình là ai, nên đi cạnh ai, nên cười nói với ai. Không có giáo dục.
Vừa dứt lời, một cái tát mạnh in hằn lốt tay trên má Đường Y Nguyệt. Là Dương Hàn Vũ, chính là hắn bạt tai cô giữa thanh thiên bạch nhật, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Cái tát này thật sự rất đau. Đường Y Nguyệt ôm má, tức giận nhìn nam nhân lạnh lùng trước mắt mình.
Dương Hàn Vũ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, rồi nói một bằng một giọng giận dữ:
- Câm cái miệng của cô lại, đừng để ta nghe thấy những lời nói này một lần nữa.
Đường Y Nguyệt cười khẩy một cái, khóe mắt cay cay đọng nước rồi cứ thế nước mắt cô chảy xuống không ngừng, thấm cả vào đôi môi của cô, vị đắng của giọt nước mắt còn không ngấm bằng cái tát mà Dương Hàn Vũ ban cho cô. Hóa ra là lỗi của cô, là cô sỉ nhục thanh mai trúc mã của hắn, là cô lớn tiếng mắng chửi nàng ta rồi kết quả là bị hắn đánh cho một cái. Cô Quân Dao nói không sai, Đường Y Nguyệt cô chính là có danh mà không có tiếng, còn Lê viện giống như lãnh cung giam cầm cô vậy. Dương Hàn Vũ chẳng coi cô là cái thá gì trong mắt hắn cả.
Xung quanh im lặng, Đường Y Nguyệt thật sự rất đau, đau đến nỗi không muốn nói thêm gì nữa, cô chỉ muốn rời khỏi đây.
Dương Minh Viễn giống như bị ai chọc giận, mặt tối sầm lại nhìn Đường Y Nguyệt. Dương Hàn Vũ thế mà lại ra tay đánh Tiểu Nguyệt của hắn, không đánh hắn thì Dương Minh Viễn không nuốt trôi cục tức này.
Dương Minh Viễn dùng lực thật mạnh, đưa tay túm lấy cổ áo Dương Hàn Vũ rồi đấm thật mạnh vào mặt Dương Hàn Vũ kèm theo đó là lời cảnh cáo:
- Ngươi không có tư cách đánh Tiểu Nguyệt.