Phương Tri Li Bất Khả

Chương 10: Ta không phải đồ vật

Tiếng gọi của Đường Y Nguyệt khiến cho hắn cảm thấy có chút gì đó quen thuộc mà lại rất an tâm. Giọng nói ấy, tiếng gọi ấy khiến hắn nhớ về 15 năm trước, khi mới 11 tuổi, hắn lén ra khỏi cung vì muốn được ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Chính vì là lần đầu tiên ra ngoài nên mới bị lạc đường, do đi bộ quá lâu nên hắn ngồi khuỵ xuống đất, mệt mỏi, mồ hôi ướt đẫm từ trên xuống dưới, đôi mắt dường như cũng muốn ứa lên những giọt lệ. Chính lúc đó, một tiểu cô nương đã giúp hắn vực dậy:

- Tiểu ca ca, sao huynh lại buồn vậy, huynh bị lạc sao, này cho huynh kẹo nè, là nam nhi thì không được khóc nhè, nếu không sau này sẽ không ai chịu gả cho huynh đâu.

Hắn ngước mặt lên nhìn, tiểu cô nương ấy lại cười với hắn một cách hồn nhiên khiến cho tâm trạng của hắn cũng khá hơn.

- Muội tên là gì?

Tiểu cô nương xinh xắn trả lời:

- Huynh có thể gọi muội là Tiểu Nguyệt.

Suy nghĩ một hồi, hắn cũng nói:

- Ta là A Tam.

- A Tam ca ca - Tiểu Nguyệt nhanh chóng gọi.

Giống như một liều thuốc chữa trị được mọi mệt mỏi vừa trải qua, A Tam đứng thẳng dậy, tiểu cô nương nhỏ bé thấp hơn hẳn một cái đầu. A Tam vui vẻ, nói:

- Tiểu Nguyệt, chúng ta có thể cùng chơi không?

Tiểu Nguyệt hồn nhiên, liền nhanh chóng đáp lại:

- Được chứ, nhưng mà muội là trốn ra ngoài chơi nên phải về sớm, chỉ có thể cùng huynh chơi một canh giờ thôi.

- Một canh giờ cũng đủ rồi, huynh cũng phải về nhà nữa nếu không mọi người sẽ lo lắng lắm.

Tiểu Nguyệt lúc này ngơ ngác:

- Không phải huynh bị lạc sao? Thì ra là huynh cũng giống muội à.

A Tam cười khờ:

- Đúng vậy, huynh cũng trốn ra ngoài chơi nhưng không thuộc đường không biết bản thân đang đi đâu nữa, có lẽ họ đang phái người đi tìm huynh rồi.

Tiểu Nguyệt vui vẻ đồng ý đi chơi cùng A Tam, khoảnh khắc đó A Tam hắn đã quyết định nhất định sau này sẽ lấy nàng ấy về làm chính chất mặc kệ gia cảnh của nàng ấy như thế nào. Nhưng thân phận của A Tam lại không cho phép hắn tự làm chủ bản thân mình.

Quả là một đoạn ký ức tuyệt đẹp, đã rất lâu rồi chưa có ai khiến cho hắn nhớ lại đoạn ký ức ấy lâu đến vậy. Thời gian năm hắn 11 tuổi ấy, mặc dù hắn vẫn lẻn ra khỏi cung tìm Tiểu Nguyệt nhưng chỉ gặp được cô bé ấy thêm hai lần, họ cùng chơi, cùng cười, hắn còn dỗ cô lúc cô khóc, Tiểu Nguyệt chính là trái tim của hắn, chỉ cần nhìn thấy Tiểu Nguyệt thêm một lần nữa thôi là hắn đã hạnh phúc lắm rồi.

Còn cô nương đang ở trước hắn, người khiến hắn cảm thấy quen thuộc, liệu có phải người mà bao lâu nay hắn tìm không?

- Vị tiểu thư này ta nên xưng hô thế nào đây?

Đường Y Nguyệt thần người một lúc, thoáng nghĩ cứ nói đơn giản thôi là được rồi.

- Cứ gọi ta là Tiểu Nguyệt đi.

- Tiểu Nguyệt... - A Tam có chút kích động.

Thật sự là Tiểu Nguyệt sao? Nếu như là Tiểu Nguyệt thì sao muội ấy lại không nhớ ra A Tam, có phải là muội ấy không.

Tâm trí rối bời của A Tam khiến Đường Y Nguyệt khó hiểu, cô nói:

- A Tam, làm phiền huynh đưa ta đến hoa viên được không?

- Tiểu Nguyệt... - A Tam lại gọi tên cô lần nữa.

Lần này Đường Y Nguyệt có chút mơ màng, trong đầu cô xuất hiện một vài hình ảnh, là một tiểu cô nương nhỏ nhắn cùng một tiểu công tử, họ vui đùa với nhau, tiểu công tử đó gọi tiểu cô nương là Tiểu Nguyệt, còn tiểu cô nương ấy gọi tiểu công tử đó là.... A Tam! Đây là ký ức hồi nhỏ của Đường tiểu thư sao, thì ra trước đây họ đã từng gặp nhau, bảo sao vừa rồi A Tam lại kích động đến thế. Quả thật là một người trọng tình, đã lâu như thế rồi mà hắn vẫn luôn nhớ Tiểu Nguyệt.

Trong lúc Đường Y Nguyệt nhìn thấy ký ức của thể xác này thì A Tam ấp úng hỏi:

- Tiểu... Tiểu Nguyệt, muội.. thật sự... không nhớ ra ta sao?

Đường Y Nguyệt đưa mắt nhìn A Tam, dường như trong ánh mắt của A Tam đang tràn đầy hi vọng, nếu đã như thế thì nói ra để cho hắn vui vậy, vì dù sao thì họ cũng đã từng rất vui khi ở bên nhau.

- Sao muội có thể quên A Tam ca ca được chứ, huynh có còn khóc nhè nữa không?

Đường Y Nguyệt cười đùa. A Tam không tin được vào đôi mắt lẫn cả đôi tai của mình, thật sự là Tiểu Nguyệt đây sao, là số phận an bài dẫn cô ấy đến gặp A Tam đúng không.

Do quá xúc động nên A Tam nhào tới ôm lấy Đường Y Nguyệt, Đường Y Nguyệt không nhúc nhích, chỉ cảm thấy A Tam này hắn có chút cô độc. Là do giác quan của cô sao, hắn thật sự rất cô độc ư?

- Tam vương gia đây là đang làm gì vậy?

Một giọng nói mang đầy sát khí cách đó vài bước chân. Là Dương Hàn Vũ, hắn đến vừa kịp lúc A Tam ôm lấy Đường Y Nguyệt.

A Tam quay lại, nhìn về phía Dương Hàn Vũ, buông Đường Y Nguyệt ra rồi nói:

- Thập đệ từ bao giờ lại quan tâm ta vậy.

Dương Hàn Vũ lộ rõ vẻ bực tức, lao tới kéo Đường Y Nguyệt dậy. Do chân hơi tê nên cô kêu lên một tiếng, chau mày mắng chửi Dương Hàn Vũ:

- Ngài bị cái gì vậy hả, không phải là đang đi cùng Tiểu quận chúa ngài yêu thương sao, tự nhiên tới đây lôi lôi kéo kéo người ta làm cái gì.

Tam vương gia cũng không chịu đứng nhìn, tức giận lên tiếng:

- Thả Tiểu Nguyệt ra.

- Tiểu Nguyệt - Dương Hàn Vũ cười nửa miệng - Từ bao giờ mà thê tử của ta lại quen biết với Tam ca vậy, gọi nhau có vẻ thân thiết quá nhỉ.

Dương Minh Viễn dường như chết lặng, hắn đứng bất động tại chỗ, không nói thêm được lời nào. Hắn để mất Tiểu Nguyệt rồi sao, hắn đã đánh mất trái tim mình rồi sao.

Đường Y Nguyệt lúc này cũng có chút ngạc nhiên, cái gì mà Tam vương gia, cái gì mà Tam ca, vậy A Tam là Dương Minh Viễn sao, mối quan hệ này dường như ngày càng phức tạp rồi.

Dương Hàn Vũ thấy cả hai đều im lặng, hắn tiếp tục chế giễu:

- Sao lại không nói gì nữa, các người đều chột dạ rồi sao.

Đường Y Nguyệt không nhẫn nhục, cô nói:

- Đủ rồi, cái gì mà chột dạ với không chột dạ chứ, ta và A Tam ca ca có quen nhau hồi nhỏ rồi, tại sao lại không được xưng hô như thế.

Dương Hàn Vũ mặt bừng bừng sát khí, trực tiếp kéo Đường Y Nguyệt đi, bỏ mặc Dương Minh Viễn một mình đứng đó. Bây giờ thì Dương Minh Viễn lại hi vọng đó không phải là Tiểu Nguyệt.

Bị lôi đi một quãng đường dài, chân còn chưa hết sưng, Đường Y Nguyệt đau đến không thể chịu thêm được nữa, cô giật mạnh tay mình lại rồi lớn tiếng:

- Ngài phát điên cái gì vậy, ta không phải đồ vật của ngài.

Dương Hàn Vũ giả vờ như đang bình tĩnh, đưa mắt nhìn Đường Y Nguyệt rồi nói bằng giọng khó nghe:

- Vậy thì là đồ vật của Dương Minh Viễn hay của Dương Khinh Dạ?

Đường Y Nguyệt càng ngày càng không nghe lọt tai những lời Dương Hàn Vũ nói, cô kìm nén cơn giận, kìm nén những cái nhức đau ở chân, nói:

- Ta là con người, không phải đồ vật của ai hết.

- Con người? Có con người nào như cô sao, không biết liêm sỉ, đêm tân hôn thì đi ăn với nam nhân khác, trong cung bao nhiêu người qua lại nhưng cũng không biết xấu hổ ôm ấp nam nhân khác, đó là cách mà con người làm sao? - Dương Hàn Vũ tiếp tục giáo huấn.

Đường Y Nguyệt không kìm nén nổi nữa, đôi mắt không đủ mạnh mẽ để ngăn lại những giọt lệ nữa, bản thân cô từ xưa luôn mau nước mắt, thậy sự là cô kìm không nổi nữa rồi, những giọt lệ ứa dài trên má, cô tức giận mắng Dương Hàn Vũ:

- Ngài nghĩ ngài thì tốt đẹp lắm sao, trước mặt tân nương nói những lời như thế trong đêm tân hôn, nhìn thấy thanh mai trúc mã thì cười cười nói nói dịu dàng bỏ mặc ta ở đằng sau. Nếu như ta biết đường ta sẽ tự đi đến An Lạc điện, chẳng phiền ngài dẫn ta đi, ta lạc đường, chân cũng sưng hết lên, đến một bóng người cũng không thấy để hỏi đường, trước khi trách ta sao ngài không nhìn lại xem bản thân đã làm gì.

Nhìn thấy Đường Y Nguyệt vừa khóc vừa nói, trong lòng Dương Hàn Vũ có chút trùng xuống nhưng con người kiêu hãnh ấy vẫn không nghĩ mình sai, hắn nói:

- Điều kiện của cô là không cho ta nạp thiếp chứ không còn gì nữa, đừng vượt qua giới hạn. Ta không biết mình sẽ làm ra những gì đâu.

- Chẳng phải là ngài luôn muốn từ chối mối hôn sự này sao, chỉ cần có thời cơ ngài nhất định sẽ không bỏ lỡ để hưu ta rồi rước thanh mai trúc mã của ngài về đâu. - Đường Y Nguyệt vừa nói vừa cố thu lại những giọt nước mắt.

Dương Hàn Vũ ban đầu thực sự vẫn luôn từ chối mối hôn sự này, hắn không muốn phải lấy một người mình không yêu. Hắn biết vì sao Hoàng Thượng không trực tiếp chỉ hôn cho Tam vương gia mà lại kiếm cớ lên chùa xin phật tổ chọn. Hoàng Thượng chính là e ngại thế lực của Hoàng Hậu, nếu như Đường Y Nguyệt gả cho Dương Minh Viễn thì có thể Đường gia cũng sẽ theo phe Hoàng Hậu, nếu như tương lai Dương Minh Viễn đăng cơ, Hoàng Hậu phía sau thao túng thì e là dòng dõi hoàng thất sẽ chẳng thể yên ổn để sống. Còn Ngũ vương gia thì luôn kín tiếng, không bao giờ ra mặt tranh giành thứ gì, mẫu phi Dương Khinh Dạ mất sớm, hắn là do một tay quý phi nuôi lớn nên hắn lại càng biết tiến biết lùi. Cách tốt nhất là gả cho Thập vương gia Dương Hàn Vũ, như vậy mới có thể cân bằng thế lực hai bên.

Nhưng nhìn thấy Đường Y Nguyệt có qua lại với Dương Minh Viễn và Dương Khinh Dạ, không hiểu sao trong lòng hắn có chút khó chịu, không nhịn được mà trách mắng Đường Y Nguyệt, thậm chí còn sỉ nhục cô.

Dương Hàn Vũ để ra khuôn mặt nghiêm nghị, nói:

- Chẳng phải cô cũng thế sao, cô không nói không có nghĩa là ta không biết. Nếu như cô đã có qua lại với Ngũ vương gia và Tam vương gia thì sao không đi xin Hoàng Thượng để cô được ban cho một trong hai người.

Đường Y Nguyệt ba máu sáu cơn, rút phăng cái trâm ngọc, lao tới đâm vào ngực phải của Dương Hàn Vũ, chiếc trâm tuy không đủ dài để đâm xuyên qua nhưng cũng đủ để làm cho hắn chảy máu, không chỉ vài giọt mà máu chảu ướt đẫm một mảnh ngực bên phải.

- Ta nói lại lần nữa, ta không phải đồ vật mà các người muốn ban cho ai thì ban. Ta là con người, ta cũng muốn được gả cho người mình yêu, quan trọng hơn là người đó cũng yêu ta. Cái đâm này giống như những lời ngài vừa nói với ta, nó chẳng khác gì đang đâm ta từng nhát cả, chỉ khi bị đâm thì ngài mới biết được cảm giác đau, cảm giác bị nhục là như thế nào.

Dương Hàn Vũ không né tránh, trực tiếp để bản thân mình bị đâm, hắn đáng bị thế, chỉ là không hiểu sao hắn lại không kiềm chế được bản thân mà cứ ngang nhiên nói nặng lời, sỉ nhục cô.

Liễu Thư Di vừa hay xuất hiện, hoảng hốt chạy tới đẩy Đường Y Nguyệt rồi rút cây trâm ra. Lộ rõ vẻ lo lắng, nàng ta nói:

- Hàn Vũ, huynh không sao chứ.

Sau đó hằm hằm quay ra nhìn Đường Y Nguyệt bị cô ta đẩy ngã xuống mặt đất:

- Thập vương phi, cô muốn ám sát phu quân của mình sao, Đường gia dạy dỗ cô như thế nào vậy hả.

Đường Y Nguyệt buồn rầu, nước mắt cứ thế lăn dài trên má, cô mệt lắm, chặng đường sau này cô đi có lẽ sẽ còn mệt hơn so với bây giờ. Cô dùng chút sức còn lại, tự đứng dậy khỏi mặt đất, lê từng bước cứ thế mà đi qua Dương Hàn Vũ và Liễu Thư Di. Chân của cô bây giờ còn chẳng đau bằng những lời sỉ nhục vừa rồi mà Dương Hàn Vũ tặng cho cô.

Dương Hàn Vũ nhìn vào vết thương của mình, rồi lại nhìn qua cây trâm nhuốm đầy máu bị ném xuống đất, hắn cúi người xuống rồi nhặt nó lên. Liễu Thư giận ra mặt, nói:

- Cây trâm này là muốn giết huynh mà huynh sao lại nhặt nó lên, vết thương cũ còn chưa lành hẳn, bây giờ lại bị đâm một nhát, muội thật sự rất lo.

Nhìn Liễu Thư Di lo lắng đến mức giận dỗi, Dương Hàn Vũ xoa nhẹ đầu nàng ta rồi an ủi:

- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại.

Dương Hàn Vũ chỉ cần nhìn thấy Liễu Thư Di là lại nhớ đến trọng trách vốn có của mình, hắn không thể nào bỏ rơi Liễu Thư Di được. Nhưng hắn cũng không thể nào có thể yêu nàng ta được.

Liễu Thư Di tiếp tục trách mắng Dương Hàn Vũ:

- Vậy thế nào mới là đáng ngại, đợi nàng ta dùng kiếm đâm thẳng vào tim huynh sao.

Dương Hàn Vũ chỉ lắc đầu, hắn không nói gì, cũng không biết nên phải nói gì. Mọi suy nghĩ trong đầu đều loạn hết lên.

Đường Y Nguyệt thất thần cứ thế đi, không hiểu sao trước mắt cô là cánh cổng cung rộng lớn, đưa ra lệnh bài của Thập vương phủ, Đường Y Nguyệt cứ thế chạy thẳng ra ngoài. Cho đến lúc chạy không nổi nữa, Đường Y Nguyệt ngã khụy xuống, bất tỉnh.

Dương Hàn Vũ không muốn để ai nhìn thấy vết thương liền tập tức hồi phủ, nhờ Liễu Thư Di cáo lỗi với Quý phi. Trước khi hồi phủ, Dương Hàn Vũ gọi Diệp Thành đến rồi bảo hắn tìm Đường Y Nguyệt, còn hắn thì đi một mạch thẳng về phủ.

Sau khi tìm trong cung một lúc nhưng không có tin tức gì, Diệp Thành xuất cung đi tìm, dọc đường thì thấy có nhiều người tụ lại một chỗ rồi xì xào, Diệp Thành chen vào xem chuyện gì xảy ra thì hoảng hốt khi thấy Đường Y Nguyệt nằm bất tỉnh tại đó. Diệp Thành vội vàng chạy tới bế Đường Y Nguyệt lên rồi nhanh chóng chạy về phủ, lệnh cho hạ nhân lập tức tìm đại phu.

Dương Hàn Vũ biết tin liền gấp rút chạy đến Lê viện, ánh mắt dừng lại trên gương mặt bất tỉnh của Đường Y Nguyệt, ánh mắt của hắn dường như có chút tội lỗi.