Ngay khi Dương Hàn Vũ hút xong máu độc, thái y vội vàng chạy đến bắt mạch. Mạch tượng dường như ổn định trở lại, máu độc may vẫn chưa lan nhanh ra hơn nữa loại độc này không mạnh nên tính mạnh không bị đe dọa nhiều. Thái y xem xét một hồi rồi kê hai đơn thuốc, một cho Thập vương gia, một cho Thập vương phi bởi vì người hút máu độc ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Tình hình ổn định trở lại, mọi người rời đi dần. Trong tẩm cung lúc này chỉ còn Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt. Ánh mắt Dương Hàn Vũ trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng đưa tay tháo màng che mặt của cô ra. Vết thương hắn để lại trên mặt cô vẫn còn hơi đỏ, không kìm được mình, bàn tay Dương Hàn Vũ cứ thế sờ lên vết thương ấy. Hắn lẩm bẩm:
- Chắc là đau lắm, xin lỗi nàng, chỉ là những lời đó sẽ khiến cho Thư Di tổn thương mà ta đã hứa với đại ca của cô ấy sẽ chăm sóc, bảo vệ cô ấy vậy nên chỉ có thể có lỗi với nàng.
Cứ thế, Dương Hàn Vũ ngủ thiếp đi bên cạnh Đường Y Nguyệt.
Ánh sáng chói vào mắt khiến cho Đường Y Nguyệt tỉnh giấc, chân cô hơi nhói đau nên cô vẫn chưa thể choàng dậy ngay lập tức được. Nhưng hình như cô cảm nhận được có một cánh tay đang ôm lấy eo của mình, từ từ quay đầu nhìn, cô không giật mình cũng không hét lên, cô chỉ lặng lặng nhìn nam nhân ấy đang ngủ rất ngon. Lúc này nhìn hắn cũng không đáng ghét lắm, nói thẳng ra thì thật sự rất đẹp. Chính giây phút ấy, trái tim của Đường Y Nguyệt đập nhanh hơn bình thường, đôi môi cũng đột nhiên tạo thành một nụ cười. Đường Y Nguyệt rung động rồi. Cô rung động trước cái vẻ đẹp dịu dàng, nho nhã trên gương mặt hắn. Nhưng chỉ lúc này thôi, chỉ cần Dương Hàn Vũ mở mắt ra, cái dịu dàng ấy sẽ biến đâu mất, nói đúng ra là biến về nơi nó thuộc về, đó là trên người Liễu Thư Di. Đường Y Nguyệt bỗng cảm thấy có chút đố kỵ, cô than ngắn thở dài:
- Ta cũng muốn được chàng đối xử dịu dàng như thế. Chỉ đáng tiếc, chàng lại là kẻ chung tình.
Đường Y Nguyệt có chút buồn, ông trời ban cho cô một phu quân đẹp nhưng lại không ban trái tim của chàng ấy cho cô. Tại sao lại chỉ có một nửa như thế cơ chứ? Hay là do bản thân cô đang đòi hỏi quá đáng. Cũng không miễn cưỡng tình cảm của một ai đó được, nếu như đã không thuộc về mình thì vĩnh viễn mình không bao giờ có được.
Dương Hàn Vũ thật ra sớm đã tỉnh giấc, hắn nghe được những lời Đường Y Nguyệt vừa nói, trong lòng có chút không đúng cho lắm. Kẻ chung tình? Cô đang nói hắn sao? Nhưng trước giờ hắn còn chưa có tình cảm với ai thì chung tình với ai cơ chứ? Trừ phi người cô ấy nói là dành cho nam nhân khác. Nghĩ đến đây Dương Hàn Vũ có chút tức giận, hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại thấy có chút không thoải mái. Có thể là do Đường Y Nguyệt nhắc đến nam nhân khác khi đang nằm cạnh phu quân của mình cho nên mới khiến hắn khó chịu như vậy. Đây là chuyện hiển nhiên, cho dù có tình cảm hay không trong trường hợp này ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu thôi. Dương Hàn Vũ cứ như thế mà tự nhủ bản thân.
Chớp thời cơ Đường Y Nguyệt cử động, Dương Hàn Vũ mở mắt, vẫn ánh mắt như thường ngày nhìn cô, hắn nói:
- Còn đau không?
Đường Y Nguyệt ban đầu có chút bàng hoàng nhưng rồi cũng gật đầu:
- Đỡ nhiều rồi.
Dương Hàn Vũ ngồi dậy, phủi phủi y phục rồi đi, trước khi bước chân ra khỏi cửa, hắn nhắc nhở cô:
- Lát nữa sẽ có người mang thuốc đến, nhớ uống hết.
Ngắt lời, Dương Hàn Vũ trực tiếp đi thẳng ra ngoài, Đường Y Nguyệt cũng chỉ kịp "ờ" một tiếng.
Không lâu sau, Tiểu Vy bưng thuốc đến, không chút biểu hiện lo lắng, nàng ta còn n
cười tủm tỉm khiến cho Đường Y Nguyệt tò mò:
- Có chuyện gì vui sao?
Tiểu Vy tỏ vẻ phấn khởi:
- Có, tất nhiên là có rồi. Người có biết không, hôm qua lúc người bị ngất đi, Thập vương gia liền hốt hoảng truyền thái y rồi bế người chạy một mạch về An Lạc điện sau đó còn tự mình hút máu độc cho người, chăm sóc người cả đêm hôm qua, sáng nay lại tự tay canh thuốc cho người.
Đường Y Nguyệt không cảm kích ngược lại cô còn nghĩ "Hắn ta vậy mà lại tốt với ta như thế sao". Theo như Đường Y Nguyệt thì tất cả chỉ là phô trương ra cho người khác xem thôi. Hắn chính là không muốn người ta nghĩ rằng hắn là một người không có nhân tính. Vốn dĩ trong mắt người đời hắn rất tốt mà.
Ngoan ngoãn uống thuốc, Đường Y Nguyệt chợt nảy ra một ý, cô vẫy Tiểu Vy lại rồi thì thầm:
- Muội mau cởi y phục ra rồi đổi cho ta một lát.
Tiểu Vy lắc mạnh đầu từ chối:
- Vương phi à, đây là Hoàng Cung, không phải Đường gia người không thể làm theo ý mình được.
Đường Y Nguyệt kiên quyết nói:
- Ta mặc kệ đây là đâu, ta chỉ muốn đi ra ngoài hít thở một chút thôi.
- Vậy thì người mặc luôn bộ y phục của người ra ngoài cũng đâu có vấn đề gì? - Tiểu Vy thắc mắc.
- Ta không muốn ra ngoài với bộ dạng là Thập vương phi, ta chính là không thích làm Thập vương phi, thế bây giờ muội muốn tự cởi hay để ta giúp muội cởi. - Đường Y Nguyệt không giữ được kiên nhẫn.
- Nhưng... nhưng mà
- Không nhưng nhị gì hết, nếu muội không đổi y phục với ta, ta sẽ đưa muội về Đường phủ.
- Được được, đổi đổi, vương phi người đừng làm như thế. - Tiểu Vy bất lực nói.
Sau khi đổi y phục, Tiểu Vy phải nằm lại giường, Đường Y Nguyệt vui vẻ mang bát thuốc đã uống hết đem đi.
Đi được một lúc, Đường Y Nguyệt cảm thấy chân hơi nhức nên đưa mắt tìm chỗ nghỉ chân. Cách đó không xa là một cái đình nhỏ, Đường Y Nguyệt hớn hở đi tới. Cô cảm thấy chân mình đã ổn hơn sau khi ngồi xuống.
Tuy nhiên, ngồi chưa ấm mông thì có vài người đi đến, trong số đó có một người ăn mặt sang trọng nhìn có vẻ là có địa vẻ trong cung, còn lại là người hầu. Người đi bên cạnh kia hơi ghé vào nữ nhân khá xinh xắn rồi nói:
- Công chúa chúng ta vào đây nghỉ chân một lát.
Đường Y Nguyệt ra vẻ trầm trồ. Vừa hay cái biểu cảm ấy bị tất cả bọn họ nhìn thấy, không biết từ lúc nào họ đã đứng trước mặt cô rồi. Một tỳ nữ tiến tới lên mặt quát tháo:
- Tiện tỳ to gan, thấy công chúa không những không hành lễ mà còn ngang nhiên ngồi ghế của chủ nhân, muốn được thưởng cho vài bạt tai phải không.
Đường Y Nguyệt lúc này quên mất bản thân đang đóng giả làm tỳ nữ, cô đứng phắt dậy nói lý:
- Cái gì mà ghế của chủ nhân ngươi, ở đây có ghi tên sao. Đã là "công cộng" thì ai ngồi mà chẳng được chứ.
Tỳ nữ kia lần nữa lớn tiếng:
- To gan, chỉ là một tiện tỳ nhỏ bé mà muốn cãi lý lẽ với công chúa ư, cái mạng của ngươi là không cần nữa đúng không.
Đường Y Nguyệt chán nản tiếp lời:
- Công chúa công chúa, ta nói ngươi nãy giờ nói không thấy mệt sao? Làm sao ta biết đây có phải công chúa thật hay không, nếu như các ngươi lừa ta vậy thì ta bị thiệt rồi.
- Ngươi...
Tỳ nữ kia đang định nói gì đó thì bị cô công chúa kia giữ lại, nàng ta cười một cái kiêu hãnh rồi nói:
- Muốn biết phải không? Được, để ta nói cho ngươi nghe, nhớ là phải nghe thật kỹ vào, không còn lần sau đâu a. Bởi vì sau khi ta nói xong ngươi có lẽ đã bị đánh chết rồi đó. - Nàng ta cười lên một tiếng rồi nói tiếp - Ta ấy à, ta là Lăng Uyển Đình, là nhị công chúa của Thiên Lăng quốc, tương lai là Tứ vương phi của Nam Lăng quốc. Thế nào, đã đủ chi tiết chưa?
Đường Y Nguyệt ngạc nhiên, không phải vì nàng ta là nhị công chúa Thiên Lăng quốc mà là vì tương lai nàng ta sẽ gả cho Dương Khinh Dạ. Thật không ngờ rằng Dương Khinh Dạ lại đen đủi như thế, gặp phải quái thú rồi.
Một hồi lâu không thấy phản hồi, Lăng Uyển Đình cười khẩy:
- Chuẩn bị tinh thần xong chưa?
Đường Y Nguyệt nghe xong liền nhíu mày khó hiểu, Lăng Uyển Đình ngay lập tức lớn tiếng hạ lệnh:
- Người đâu, lôi ả tiện tỳ này ra đánh cho ta, đánh cho đến khi nào cô ta không còn có thể nói ra những thứ bẩn thỉu kia nữa mới được phép dừng. Còn nữa, ta muốn tận mắt giám sát.
Rất nhanh chóng, dụng cụ hành hình được mang ra, Đường Y Nguyệt đang ngơ ngác liền bị xách đi. Vừa kịp hoàn hồn, Đường Y Nguyệt vội vàng quỳ xuống một cách tội lỗi:
- Uyển Đình công chúa đại nhân không chấp tiểu nhân a, xin công chúa tha thứ cho nô tỳ.
Lăng Uyển Đình cười nhếch lên một cái rồi nói:
- Cái khí thế bừng bừng khi nãy đâu rồi, ai mang gáo ra dập hộ ngươi rồi à? Vậy thì ta...
Đang định nói thêm gì đó thì ánh mắt của Lăng Uyển Đình hướng về một phía nào đó sau đó nàng ta quay lại nhìn Đường Y Nguyệt, giọng lớn hơn:
- Vậy thì ta càng không thể tha thứ cho ngươi rồi. Người đâu lôi ả ta ra, đánh.
Đường Y Nguyệt bị lôi đi, bị ép nằm sấp trên tấm ván dài, hai tay bị trói lại. Hai cái gậy to đã dơ lên cao, chỉ chờ nhận lệnh.
"Đánh"
- Dừng tay - Dương Khinh Dạ từ xa bước tới.
Hai cây gậy chưa kịp chạm mông Đường Y Nguyệt đã phải trở về tư thế ban đầu. Lăng Uyển Đình dường như lại rất đắc ý. Đường Y Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng dường như nhẹ nhõm hơn hẳn. Vị cứu tinh của cô đến rồi.
Dương Khinh Dạ vừa nhìn liền nhận ngay ra người quen, vội vàng cởi trói, đỡ Đường Y Nguyệt ngồi dậy rồi quan tâm hỏi han:
- Không sao chứ?
Đường Y Nguyệt lúc này chỉ biết lắc đầu. Cái cảnh này quá ngầu rồi.
Dương Khinh Dạ thay đổi biểu cảm trên gương mặt, lạnh lùng nhìn thẳng Lăng Uyển Đình rồi nói:
- Sở thích của cô là đánh người ư?
Lăng Uyển Đình vẫn mỉm cười, tiến lại gần Dương Khinh Dạ:
- Huynh nghĩ ta là loại người gì chứ?
Dương Khinh Dạ không ngần ngại mà nói thẳng:
- Ta mặc kệ cô là loại người gì, dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng đừng mơ rằng ta sẽ lấy cô.
- Vậy ta cũng phải khẳng định với huynh một điều, huynh không có quyền từ chối bổn công chúa. Mà cũng đừng tưởng rằng ai ai cũng muốn gả cho huynh. - Lăng Uyển Đình trở nên sắc sảo hơn trong lời nói.
- Được thôi, vậy cô từ hôn đi. Ta không để ý đến mấy cái thể diện vớ vẩn kia đâu.
- Biết sao được, bây giờ Nam Lăng đang gặp khó khăn, muốn chống đỡ tốt thì phải dựa vào Thiên Lăng. Ta đành làm người tốt một lần vậy.