Dương Khinh Dạ dường như chẳng mảy may quan tâm lời nói của Lăng Uyển Đình, phẩy phẩy cái quạt tỏ vẻ thoải mái. Lăng Uyển Đình thấy thế liền tức giận, nhào tới nắm chặt cây quạt trên tay Dương Khinh Dạ rồi nói:
- Lời của bổn công chúa mà huynh lại dám bỏ ngoài tai?
Dương Khinh Dạ giật lại cái quạt:
- Lời của người tốt nói, ta không dám nghe.
- Ngươi... - Lăng Uyển Đình trợn mắt nóng nảy.
Không thể chỉ đứng im một chỗ mà xem, Đường Y Nguyệt vội xen vào:
- Tứ Vương gia, Uyển Đình công chúa, hai người bình tĩnh, có gì từ từ nói.
Tỳ nữ kia từ sau Lăng Uyển Đình tiến lên rồi quát lớn:
- Não của ngươi bị chó ăn rồi phải không? Chuyện giữa công chúa và vương gia không phải là ai cũng có thể xen vào để nói đâu, nhất là thể loại tiện tỳ như ngươi. Không mau cút đi chỗ khác nếu không Tứ vương gia cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu.
Dương Khinh Dạ dường như có chút nóng sau khi nghe xong những lời này, đôi mắt hắn sắc hơn bình thường, nói:
- A San, hình như Uyển Đình công chúa không dạy bảo ngươi đến nơi đến chốn hay sao, trước mặt bổn vương mà lại lớn tiếng mắng người của bổn vương, cái lưỡi của ngươi là không cần nữa rồi đúng không.
A San kinh sợ, vội vàng quỳ xuống:
- Nô tỳ biết lỗi xin vương gia tha mạng.
A San đánh mắt nhìn Lăng Uyển Đình nhưng Lăng Uyển Đình hình như lại chẳng mảy may quan tâm.
Dương Khinh Dạ nói tiếp:
- Ta đâu nói muốn lấy mạng ngươi, ngươi xin tha mạng thì có ích gì.
Tiếp theo, Dương Khinh Dạ nghiêm mặt:
- Người đâu, lôi A San xuống phạt đánh 20 roi vì tội sỉ nhục Tứ vương gia. Đi ra xa một chút, khuất mắt bổn vương, ta không muốn nhìn hay nghe thấy tiếng của cô ta.
Ngay lập tức, A San bị lôi đi đánh. Không khí xung quanh lại càng trở nên lạ hơn. Lăng Uyển Đình cùng Dương Khinh Dạ cười lớn. Lăng Uyển Đình vừa cười vừa nói:
- Khinh Dạ, huynh thật là không biết thương hoa tiếc ngọc mà.
Dương Khinh Dạ cũng cười không dừng:
- Chẳng phải vừa ý muội sao.
Đường Y Nguyệt dùng ánh mắt nghi ngờ rồi hỏi:
- Chuyện này là như thế nào đây?
Dương Khinh Dạ cười nhẹ, rồi nói:
- Sao cô lại ở đây? Hơn nữa hình như còn biết trước thân phận của ta rồi.
Lăng Uyển Đình cười ngượng rồi nói:
- Hai người quen biết nhau sao?
Đường Y Nguyệt thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Cũng gặp qua vài lần, hôm qua ta thấy huynh ở yến tiệc.
- À đúng rồi, cô đi cùng Thập vương phi mà. - Dương Khinh Dạ chợt nhận ra.
Đường Y Nguyệt nghe đến từ Thập vương phi liền có chút ngập ngừng. May mà lần trước mang danh tiểu nha hoàn của Thập vương phi chứ không lộ chắc rồi.
Không đánh lảng việc khác, Đường Y Nguyệt tiếp tục dò hỏi:
- Hai người vẫn chưa trả lời tôi chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Lăng Uyển Đình hí hửng khoác vai Đường Y Nguyệt rồi nói:
- Dọa cô rồi đúng không? Bọn ta chỉ là diễn một vở kịch nhỏ thôi, chơi đùa một chút với gián điệp thôi mà.
Dương Khinh Dạ cũng nói thêm vào:
- Đúng thế, chỉ là diễn quá đạt rồi.
Đường Y Nguyệt cười ngượng:
- Diễn đạt cái đầu huynh ấy, suýt chút nữa là ta bị đánh nát mông rồi.
Lăng Uyển Đình vuốt vai an ủi Đường Y Nguyệt:
- Được rồi được rồi, chẳng phải bây giờ cô đang khỏe mạnh đứng đây sao, với lại ta cũng không biết cô có quen biết với Khinh Dạ, đừng giận nữa ha.
- Nô tỳ tuân mệnh - Đường Y Nguyệt vui vẻ đáp.
Ba người cứ thế không phân biệt cao thấp mà trở nên hòa hợp, thân thiết hơn. Giữa cuộc trò chuyện, có một vị khách không hẹn mà gặp. Dường Hàn Vũ từ đâu bước đến, nói:
- Ở đây có vẻ khá nhộn nhịp nhỉ.
Lăng Uyển Đình cúi đầu chào hỏi theo phép lịch sự, Dương Khinh Dạ thì cười nhẹ lên. Đường Y Nguyệt là thảm nhất, cô sợ cái tên này sẽ vạch mặt cô trước Dương Khinh Dạ vì thế cứ nép nép thân mình sau hai người kia. Nhưng vô ích, Dương Hàn Vũ từ xa đã nhận ra cô là ai rồi, hắn hơi nghiêng đầu ngó rồi nói:
- Cô, bước ra đây cho ta, đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy.
Đường Y Nguyệt thẫn thờ, lũi thũi bước ra, càng lúc càng rón rén:
- Bái kiến Thập vương gia.
- Sao rồi, vừa rồi không phải cười rất tươi sao, bây giờ không cười nổi nữa à.
Đường Y Nguyệt có chút hoảng, cái thân phận Thập vương phi sắp sửa bị khui ra rồi.
Dương Khinh Dạ thấy Đường Y Nguyệt căng thẳng liền lên tiếng:
- Được rồi thập đệ, đừng làm cô ấy sợ.
Dương Hàn Vũ gật đầu đồng ý với Khinh Dạ rồi lại hướng sang Đường Y Nguyệt tiếp tục nói:
- Chơi chán chưa?
Đường Y Nguyệt đột nhiên trở nên ngoan ngoãn gậy đầu. Dương Hàn Vũ nói tiếp:
- Chán rồi thì về chăm sóc Thập vương phi đi, cô ấy cũng đang rất chán đấy.
Đường Y Nguyệt nghe xong liền chạy gấp, không kịp chào tạm biệt Dương Khinh Dạ và Lăng Uyển Đình. Hai người kia cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Trên đường trở về, Đường Y Nguyệt vừa đi vừa lẩm bẩm mắng thầm Dương Hàn Vũ. Hắn chính là muốn quản cô mà.
Trở về cung, vừa hoán đổi lại y phục với Tiểu Vy thì Diệp Thành chạy đến cầu kiến:
- Vương phi, chuẩn bị hồi phủ thôi.
Đường Y Nguyệt chán nản gật đầu. Cái tên vô nhân tính ấy chưa gì đã bắt cô hồi phủ rồi, vừa mới bị thương hôm qua mà hôm nay đã bị hành hạ rồi.
Một lúc sau, Dương Hàn Vũ trở về, vừa vào đến cửa liền nói luôn:
- Mau đi thỉnh an mẫu phi và phụ hoàng rồi hồi phủ thôi.
- Ờ - Đường Y Nguyệt tỏ vẻ cam chịu.
Xe ngựa được chuẩn bị sẵn đang đợi ở cổng cung. Dương Hàn Vũ đi trước, Đường Y Nguyệt lẽo đẽo theo sau. Cô chính là thà ở đây lâu hơn nhưng lại được gặp Dương Khinh Dạ nói chuyện còn hơn là ở cùng với cái tên vô nhân tính này. Cái con người lúc nào cũng chẳng nói chẳng rằng, lúc nào cũng mặc kệ cô.
Đến trước cửa xe ngựa, Dương Hàn Vũ dừng lại. Đường Y Nguyệt phía sau không để ý liền đâm đầu vào lưng Dương Hàn Vũ. Cô nhăn mặt khó chịu:
- Lần sau trước khi dừng thì huynh bảo ta một câu. Cái lưng cứng như đá của huynh làm đầu ta đau chết đi được.
Dương Hàn Vũ không phản ứng gì, nhìn Đường Y Nguyệt rồi hất đầu về phía xe ngựa. Đường Y Nguyệt biết hắn muốn gì nên cô bước nhanh lên xe ngựa với bộ dạng đầy kiêu hãnh. Dương Hàn Vũ cũng nhanh chóng lên xe hồi phủ.
- Lúc nói chuyện cùng Ngũ vương gia sao ta không thấy mặt nàng bí xị giống như thế này - Dương Hàn Vũ mở lời khi suốt dọc đường Thập vương phi của hắn luôn tỏ ra hậm hực.
Đường Y Nguyệt không buồn trả lời, chỉ đánh mắt qua Dương Hàn Vũ một cái rồi thôi.
- Ý gì đây? Không thích ở gần ta đúng không?
Vẫn là cái không gian im lặng, Đường Y Nguyệt không trả lời một tiếng nào, Dương Hàn Vũ tiếp tục nói:
- Vậy thì Đường Y Nguyệt, nàng nói ta nghe xem nàng thích Ngũ vương gia hơn hay là Tam vương gia hơn?
Đường Y Nguyệt lúc này mới phản ứng lại:
- Cái gì mà thích với không thích, huynh rốt cuộc muốn hỏi gì.
- Vậy thì là đều thích à? Nàng thật khiến ta bất ngờ đấy - Dương Hàn Vũ nói bằng một giọng đầy khiêu khích.
- Huynh bất ngờ cái gì? Đừng tưởng nói mấy lời đó là khiêu khích được ta. - Đường Y Nguyệt thản nhiên.
Dương Hàn Vũ nhìn chằm chằm vào Đường Y Nguyệt, quả thật chẳng có gì khác lạ cả, vẫn rất bình tĩnh. Hắn tiếp tục nói nhưng là nói với giọng nghiêm nghị hơn:
- Ta chỉ muốn nhắc nhở nàng, nếu như nàng là Đường đại tiểu thư thì ta sẽ không nói gì, nhưng bây giờ nàng là Thập vương phi cho nên đừng tùy tiện đi cùng nam nhân khác cười cười nói nói, người khác nhìn vào sẽ dị nghị Thập vương phủ ta có một Thập vương phi thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đường Y Nguyệt nghe xong liền hiểu ngay, chẳng phải ý của hắn là nói cô lăng nhăng sao? Cô chịu ngồi im cho hắn mắng chắc:
- Sao thế? Huynh có thể cười nói với nữ nhân khác còn ta thì không thể cười nói với nam nhân khác sao? Nam nhân các người muốn làm gì thì làm à, ta nói cho huynh biết Đường Y Nguyệt ta chưa bao giờ thua nam nhân hết.
Dương Hàn Vũ bắt đầu trở nên mất bình tĩnh:
- Nàng còn dám hơn thua với ta? Thư Di là muội muội của ta, ai cũng biết hai người bọn ta..
- Rất xứng đôi phải không? - Đường Y Nguyệt ngắt lời hắn. - Ta cũng biết mà, hai người là thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp, huynh không cần phải nhắc nhở ta chuyện này. Nếu đã là như thế sao hai người không lấy nhau luôn đi, kéo ta vào làm gì. Ta đang sống một cuộc sống yên lành, các người từ đâu bắt ta đi làm tân nương của một người ta chưa gặp bao giờ. Muốn ta thành hôn, được, không thành vấn đề, nhưng ta là muốn gả cho người yêu ta và ta cũng yêu người đó chứ không phải gả cho người đã có ý trung nhân.
Dương Hàn Vũ mất hẳn kiên nhẫn, hắn tức giận thật sự, quay lại bóp chặt cổ tay Đường Y Nguyệt khiến cô đau đến đỏ cả mặt, hắn lớn tiếng:
- Đường Y Nguyệt cô nghe rõ đây, đừng tưởng ta không biết cô muốn gì, người cô yêu? Là Dương Minh Viễn phải không? Ta cảnh cáo cô tốt nhất tránh xa hắn ta ra nếu không ta sẽ giết cô. Dương Minh Viễn là con của Hoàng Hậu là kẻ thù của ta, nếu như cô muốn đến bên hắn thì ta không ngại giết cô đâu.
Đường Y Nguyệt trợn trừng mắt nhìn Dương Hàn Vũ. Hắn chính là ngu ngốc, không biết gì mà cứ gắn cho cô cái mác đào hoa, gắn cho cô cái mác người yêu Dương Minh Viễn. Cô đau nhưng không kêu một tiếng, cô cũng lười giải thích với hắn. Dương Hàn Vũ hất phăng tay cô ra, cô chỉ xoa xoa cổ tay rồi quay đầu ra hướng khác. Rốt cuộc là cô đắc tội hắn chỗ nào chứ. Gả cho hắn có lẽ chính là sai lầm lớn nhất trong đời cô. Cái tên máu lạnh này chỉ dịu dàng với Liễu Thư Di còn đối với cô thì chưa nói đến ba câu đã muốn đánh muốn giết cô rồi. Tức chết cô rồi.
Về đến phủ, Dương Hàn Vũ xuống trước rồi đi thẳng vào trong. Đường Y Nguyệt xuống sau, cô cũng đi vào, vừa đi vừa xoa cổ tay. Vào Lê viện, Tiểu Vy hốt hoảng:
- Vương phi, tay của người sao lại đỏ thế này?
- Ta không sao, không cẩn thận đập trúng khung xe thôi, bôi chút thuốc là được.
Tiểu Vy nhanh chóng chạy đi lấy thuốc bôi cho Đường Y Nguyệt. Không lâu sau, Đường Y Nguyệt liền đi ngủ, cả người cô đã rã rời ra rồi.
Dương Hàn Vũ tại Đông viện nhanh chóng gọi Diệp Thành vào, hắn nói:
- Quan sát Đường Y Nguyệt, nếu như có chuyện gì liên quan đến Dương Minh Viễn nhớ báo ngay cho ta.
Diệp Thành vốn là người trung thành, không hỏi thêm gì, Diệp Thành liền lập tức đi làm việc của mình.
Thơi gian trôi qua cũng thật nhanh, Đường Y Nguyệt cũng đã quen với cuộc sống trong Thập vương phủ. Đã hai tháng chiến tranh lạnh, hầu như hai người không gặp nhau nếu có tình cờ chạm mặt thì cũng chỉ liếc qua chứ không nói một lời. Những ngày vào cung thỉnh an thì diễn kịch kẻ tung người hứng, thoạt nhìn thì rất hòa thuận nhưng thật ra thì giữa hai người họ luôn có khoảng cách.
Dương Hàn Vũ thường xuyên hỏi về động tĩnh của Đường Y Nguyệt, lần này cũng thế, Diệp Thành bẩm báo những gì đã quan sát được với Dương Hàn Vũ:
- Vương gia, mấy ngày nay Thập Vương Phi tâm trạng rất tốt, thường hay gọi vài nha hoàn hay hạ nhân trong phủ đến Lê Viện chơi.
- Chơi? Chơi cái gì? - Dương Hàn Vũ hỏi.
- Thuộc hạ nghe không rõ lắm chỉ thấy họ cứ nhắm mắt rồi mở mắt, Tiểu Vy thì nói rất nhiều và chưa phải nhắm mắt lần nào, hình như còn có giết ai rồi ai chết gì đó. - Diệp Thành kể lại những gì thấy được từ Lê viện.
Dương Hàn Vũ nheo mày khó hiểu:
- Giết, chết? Ta phải đi xem thử một lần xem rốt cuộc nàng ta giở trò gì.