Không nằm ngoài dự đoán của Thái Y Vân. Dương Hàn Vũ thực sự được nhận lệnh đi tới Thành Nam Tô cứu trợ. Thành Nam Tô bây giờ đang bị cô lập do dịch bệnh hoành hành, những người không bị nhiễm bệnh đã nhanh chóng được chuyển ra ngoài, đi tới các vùng lân cận tránh nạn. Chính vì chuyện này khiến cho những người bị nhốt trong thành không hài lòng, họ nghĩ tới hướng tiêu cực nhất chính là Triều đình cố ý nhốt họ rồi mặc kệ họ bệnh chết, toàn thành phá hủy. Nạn dân kêu gọi nhau vùng dậy, muốn phá cổng thành để ra ngoài vì nếu như cổng thành cứ đóng chặt như vậy tài nguyên không được luân chuyển vào, cho dù không chết vì bệnh thì họ cũng sẽ bỏ mạng vì đói mất.
Dương Hàn Vũ nhận được lệnh lập tức muốn khởi hành sớm nhất có thể. Trên đường về phủ, hắn không ngừng nghĩ tới biện pháp để dẹp yên lòng dân.
Dương Minh Viễn bên này vẫn còn ở trong chính điện, quỳ rạp người xuống để xin được đi cứu nạn dân cùng Thập đệ. Chính sự quan trọng rơi vào tay Dương Hàn Vũ, nếu như Dương Hàn Vũ ổn định lòng dân đẩy lùi dịch bệnh thành công thì sẽ có thêm nhiều quan lại trong triều ủng hộ kế thừa ngai vàng. Nếu đã quyết định tranh giành thì Dương Minh Viễn há có thể để cho vụ việc này xảy ra.
- Khẩn cầu phụ hoàng thành toàn, thần nhi thật sự muốn cùng người phân ưu.
- Con quyết tâm muốn đi như vậy sao? - Hoàng đế nghiêm nghị hỏi.
- Thần nhi là can tâm tình nguyện - Ánh mắt của Dương Minh Viễn càng lúc càng khẩn trương.
- Được rồi, vậy sáng sớm ngày mai các con cùng xuất phát đi - Dù là đồng ý nhưng có vẻ Hoàng đế vẫn còn chút lưỡng lự.
Dương Minh Viễn cười nhẹ rồi mau chóng lui đi. Người này vừa đi, người kia lại tới. Đường Tử Lâm đứng ngoài xin diện kiến. Sau khi được chuẩn vào, hắn cũng nhanh chóng vào thẳng vấn đề chính, muốn được tới Thành Nam Tô cứu trợ. Thỉnh cầu này nhanh chóng nhận được cái gật đầu của Hoàng đế.
Dương Hàn Vũ về đến phủ liền phân phó Diệp Thành sắp xếp hành lí. Còn hắn thì ngồi thờ thẫn trong phòng.
Nghe tin Dương Hàn Vũ hồi phủ, Đường Y Nguyệt nhanh chóng chạy tới Đông viện, thấy Diệp thành có vẻ bận rộn, cô ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi là đang làm gì đây?
Diệp Thành hướng Đường Y Nguyệt rồi đáp:
- Bẩm Vương phi, thuộc hạ đang thu dọn hành lí cho Vương gia, sáng sớm mai Vương gia sẽ khởi hành tới Thành Nam Tô để cứu trợ.
- Thành Nam Tô? Bệch dịch? Đi gấp vậy sao?
- Vâng.
Đường Y Nguyệt nhận được thông tin, cô bước vào phòng. Dương Hàn Vũ chăm chú suy nghĩ nên không biết Đường Y Nguyệt vào từ lúc nào. Cô ngó nghiêng đọc những dòng chữ được viết trong sách mà Dương Hàn Vũ đang cầm.
"Ban đầu không có gì bất thường. Khoảng 10 - 14 ngày sau bắt đầu bằng sốt nhẹ đến trung bình, kèm theo ho dai dẳng, sổ mũi, đau họng kéo dài hai hoặc ba ngày. Sau đó xuất hiện các nốt nhọt, những đốm nhỏ màu đỏ, hơi sưng. Vài ngày sau những vết mẩn ngứa khó chịu bắt đầu lan ra khắp cơ thể, bắt đầu trên mặt và cổ và di chuyển xuống dưới. Những nốt đỏ này kéo dài trong ba đến năm ngày và sau đó biến mất. Đồng thời, cơn sốt tăng mạnh sau đó dẫn đến tử vong. Nhiễm bệnh phần lớn là trẻ con. Bệnh này lây lan nhanh chóng, hiện chưa tìm được cách điều trị triệt để"
- Đây chẳng phải là bệnh sởi sao? - Đường Y Nguyệt lên tiếng sau khi đọc xong.
Dương Hàn vũ lúc này mới định thần lại, có chút giật mình khi Đường Y Nguyệt từ lúc nào đang đứng sau mình.
- Nàng vào đây từ bao giờ thế? - Dương Hàn Vũ hỏi.
- Ta vừa vào thôi, thấy chàng đang chăm chú nên không gọi chàng - Đường Y Nguyệt cười nhẹ.
Dương Hàn Vũ thở dài một hơi rồi gật đầu. Nhưng chợt nhận ra bản thân vừa bỏ lỡ điều gì đó. Dương Hàn Vũ có chút nghi hoặc hỏi lại Đường Y Nguyệt:
- Ban nãy nàng nói gì?
- Thì ta vừa vào, thấy chàng chăm chú suy nghĩ nên không gọi chàng - Đường Y Nguyệt ngơ ngác tường thuật lại câu nói vừa rồi.
- Không phải câu này, là câu trước đó.
- À, thì ta nói cái mà chàng đang đọc ấy. Đó chẳng phải là triệu chứng của bệnh sởi sao?
- Nàng biết loại bệnh dịch này sao? - Dương Hàn Vũ ngạc nhiên.
- Đương nhiên rồi, lúc nhỏ ta...
Đang nói thì chợt khựng lại. Suýt nữa thì nói ra chuyện hồi nhỏ khi còn ở hiện đại rồi. Cô kịp thời chữa lời:
- Lúc nhỏ ta có đọc qua một quyển sách của một vị thần y. Là vị thần y đó để lại cạnh mộ phần của mình. Hơn nữa còn có viết khi quyển sách này được mở ra thì nhất định phải đốt nó đi nếu không sẽ có kẻ xấu dùng nó vào những việc xấu. Ta nhớ bệnh sởi này cũng được viết rất rõ trong sách, còn có cách chữa trị nữa.
Dương Hàn Vũ nghe xong liền sáng rực hai mắt. Không quan tâm đến vế trước. Nghe nói có thuốc giải hắn liền thả lỏng mình:
- Thật sự là có thuốc chữa trị sao? Tốt quá rồi, nàng có nhớ phương thuốc đó gồm những gì không?
Suy nghĩ một chút, hồi tưởng một chút, Đường Y Nguyệt nhớ ông nội mình là thầy thuốc đông y. Lúc 8 tuổi cô bị lây bệnh sởi của cô bé 4 tuổi hàng xóm. Sau đó ông nội đã kê đơn, viết ra phương thuốc chữa bệnh, sau khi chữa khỏi cho cô, bố mẹ cô liền giữ lại phương thuốc đó đề phòng cho thế hệ sau này. Thuốc tây tuy hiệu quả nhanh nhưng lại chứa nhiều chất hóa học hại người, ông nội luôn khuyên cô khi bị bệnh phải nghĩ đến cách chữa trị trong dân gian đầu tiên, nếu cảm thấy không thuyên giảm thì mới chuyển sang thuốc tây. Nhờ ông nội mà bây giờ cô có thể cứu giúp dân chúng của Thành Nam Tô rồi.
- Đương nhiên là ta nhớ rồi. "Bản lam căn 16 lạng, kim ngân hoa 10 lạng, ngưu bàng tử 12 lạng, cam thảo 6 lạng, kinh giới 10 lạng, tô diệp 8 lạng, sài hồ nam 10 lạng, phòng phong 10 lạng, liên kiều 12 lạng, huyền sâm 16 lạng, cát căn 16 lạng. Nếu ho nhiều thì gia thêm mạch môn 12 lạng. Nếu sởi khó phát ban ra ngoài, tần mần dưới da thì gia thêm bạc hà 8 lạng, thăng ma 8 lạng, đạm trúc diệp 12 lạng, cho uống 3 thang, đổ 1 thăng, sắc còn nửa thăng, chia 3 lần uống sau ăn. Sau khi sởi phát hết, sốt đã hạ có thể dùng thuốc phù chính bổ, hậu thiên. Đối với trẻ yếu thì dùng đẳng sâm, huyền kỳ 12 lạng, bạch truật 12 lạng, trần bì 8 lạng, thục địa 12 lạng, táo 3 quả, mạch môn 12 lạng, sa nhân 4 lạng, cam thảo 6 lạng".
Dương Hàn Vũ không khỏi bất ngờ. Hắn thật sự không thể nào ngờ được, Đường Y Nguyệt lại có thể biết những thứ này trong khi xuất thân là con nhà võ. Hắn bật dậy, ôm lấy Đường Y Nguyệt mà cảm kích:
- Tiểu Đường, cảm ơn nàng, nàng vừa giúp ta giải quyết một chuyện lớn rồi đấy.
- Còn chưa chắc chắn là hiệu quả hay không mà - Đáp trả lại cái ôm, cô nhẹ nhàng nói.
- Cho dù có hiệu quả hay không thì ta vẫn muốn cảm ơn nàng. Thật sự trước khi nàng đến, ta đối với vấn đề này thật sự đang bế tắc, là nàng giúp ta có hy vọng, giúp nạn dân có hy vọng - Dương Hàn Vũ không kìm được niềm vui mà siết chặt lấy eo của Đường Y Nguyệt.
Đường Y Nguyệt cũng cảm thấy rất vui khi có thể giúp được mọi người. Cô nhẹ nhàng buông Dương Hàn Vũ ra rồi nói:
- Được rồi, bây giờ ta viết đơn thuốc ra sau đó chàng đưa cho các thái y trong cung để chuẩn bị dược liệu, sáng mai chúng ta cùng nhau đi.
- Được, được... - Dương Hàn Vũ chưa kịp nghe rõ hết thì gật đầu đồng ý, đến khi nghĩ lại thì hắn lại hỏi - Chúng ta cùng đi?
- Đương nhiên là ta cùng chàng đi rồi. Nếu giúp được chuyện gì ta nhất định sẽ nỗ lực giúp chàng. - Đường Y Nguyệt tràn đầy nhiệt huyết.
- Được rồi, vậy chúng ta cùng đi - Dương Hàn Vũ cũng cứ thế hài lòng thuận theo.
Trước cổng thành vào sáng sớm, một đội quân hùng dũng đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh, kèm theo đó là xe dược liệu được chuẩn bị sau khi đơn thuốc được gửi vào trong cung. Những con ngựa khỏe khoắn được chuẩn bị kĩ càng cho chuyến đi này và vài chiếc xe ngựa được chuẩn bị cho thái y và Đường Y Nguyệt.
Đến cổng thành, Đường Tử Lâm và Dương Minh Viễn đã chờ sẵn ở đó. Đường Y Nguyệt ngạc nhiên:
- A Tam ca ca, đại ca, sao hai người lại ở đây?
Tiểu Vy theo sau cũng vội vàng hành lễ :" Tam vương gia, đại thiếu gia"
- Ta và Tam vương gia cũng tham gia vào đợt cứu nạn này - Đường Tử Lâm nói.
- Vậy thì tốt quá rồi, càng đông càng có thể nhanh chóng giúp đỡ họ - Đường Y Nguyệt mừng rỡ.
Nhưng Dương Hàn Vũ thì lại không thoải mái chút nào khi có sự xuất hiện của Dương Minh Viễn ở đây. Hắn lẳng lặng không nói gì. Lúc này, Hoàng thượng cũng đã đến, nhưng theo sau lại có thêm Liễu Thư Di. Tất cả đồng thanh hành lễ :"Phụ hoàng/Hoàng thượng". Hoàng thượng cũng hiền từ cười đáp lại.
Nhưng nhìn thấy Liễu Thư Di, từ gương mặt rạng ngời, Đường Y Nguyệt bắt đầu tối sầm mặt mày lại. Cái này có được coi là kẻ bám đuôi không nhỉ? Sao mặt trận nào cũng có mặt nàng ta cơ chứ. Tiểu Vy khẽ thì thầm vào tai Đường Y Nguyệt :" Hòn đá ngáng chân của người đến rồi kìa Vương phi".
Liễu Thư Di hớn hở chạy tới trước mặt Dương Hàn Vũ, nói:
- Hàn Vũ ca ca, muội cùng đi với huynh.
Dương Hàn Vũ nhìn Liễu Thư Di trước mắt, hắn có chút lo lắng:
- Thể chất muội vốn không tốt, phải luyện võ để duy trì sức khỏe, lần này nơi chúng ta đi là nơi có dịch bệnh lan truyền, vô cùng nguy hiểm. Muội không nên đến đó.
- Cái gì mà thể chất không tốt chứ. Muội rất khỏe là đằng khác, Thập vương phi có thể đi, muội tại sao lại không thể đi - Liễu Thư Di có chút giận hờn.
- Hiện tại ta rất cần nàng ấy, chỉ khi nàng ấy đi cùng thì ta mới có thể yên tâm được - Dương Hàn Vũ dứt khoát nói.
Đường Y Nguyệt nghe xong liền nhoẻn miệng cười lên một cái. Cái câu sến súa ấy mà hắn cũng nói ra được, đúng là thích trêu ghẹo người khác mà.
- Huynh.... - Liễu Thư Di có chút không bằng lòng.
- Để muội ấy cùng đi đi, nhiều người nhiều sức, chúng ta cũng có thể nhanh chóng hoàn thành - Dương Minh Viễn không thể tiếp tục nhìn nữa bèn lên tiếng.
Hoàng thượng thấy không khí cũng có chút gượng gạo, liền ôn tồn nói:
- Được rồi, mấy đứa các con cùng đi đi. Thư Di cũng được ta phê chuẩn rồi, có thể đi. Theo ta biết thì Nguyệt nhi đã viết một đơn thuốc điều trị gửi vào trong cung vào đêm hôm qua đúng không?
- Vâng ạ - Đường Y Nguyệt lễ phép đáp.
- Rất tốt, nếu như điều trị thành công thì lập tức báo về kinh thành, ta sẽ cho người vận chuyển thêm dược liệu đến cho các con.
- Đa tạ phụ hoàng/hoàng thượng - Tất cả đồng thanh.
- Thời gian đến rồi, các con mau chóng khởi hành đi. Nhớ chú ý an toàn - Hoàng thượng dặn do kỹ càng.
Tất cả ai về chỗ người ấy. Dương Minh Viễn, Dương Hàn Vũ, Đường Tử Lâm cùng cưỡi ngựa. Hai xe ngựa dành cho thái y và một xe ngựa cho Liễu Thư Di, Ngân Vân, Đường Y Nguyệt và Tiểu Vy.