Phương Tri Li Bất Khả

Chương 32: \"tiểu thư\"

Gần như cả một ngày trời, Dương Hàn Vũ không bước chân ra khỏi Đông viện. Lúc này trông hắn có chút thấp thỏm không yên. Đôi chân giống như cài đặt chế độ lặp đi lặp lại, đi tới đi lui không ngừng. Ngay đến cả Diệp Thành cũng cảm thấy bất ổn theo.

- Vương gia, người có thể ngồi xuống một chút không? Có thể người đi không thấy chóng mặt nhưng thuộc hạ nhìn thôi cũng thấy choáng rồi.

Dương Hàn Vũ nghe xong liền dừng lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, nhưng không lâu sau lại lắc đầu thở dài rồi tiếp tục đi. Diệp Thành nhìn mà lo lắng:

- Vương gia, người rốt cuộc là đang suy nghĩ chuyện gì?

Thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của Diệp Thành, Dương Hàn Vũ lúc này mới mở lời:

- Ta hỏi ngươi, muốn dỗ dành nữ nhân thì phải làm gì?

Diệp Thành nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này, hắn chợt nảy ra một ý gì đó, phấn khởi nói:

- Vương gia, vừa hay hôm nay trong thành tổ chức lễ hội, hay là người đưa Vương phi ra ngoài chơi một chút.

- Ngươi có chắc đưa nàng ấy ra ngoài thì nàng ấy sẽ không giận ta nữa? - Dương Hàn Vũ hỏi lại.

- Người cứ yên tâm đi, thường thì những ngày lễ hội, tất cả các cô nương đều ra ngoài dạo chơi, tâm trạng của họ rất tốt.

Dương Hàn Vũ gật gù đồng ý với gợi ý của Diệp Thành. Nhưng lại bất chợt nhận ra điều gì đó:

- Ngươi cho có ý trung nhân, cũng chưa có thê tử, sao ngươi biết được việc này chắc chắn sẽ thành công?

- Chuyện này....

Diệp Thành có chút ngập ngừng, hắn có vẻ lúng túng. Không phải chưa có mà do Diệp Thành muốn giữ trong lòng. Ai nói người ta chưa có ý trung nhân chứ? Trong đầu của Diệp Thành bất chợt hiện lên hình ảnh của một tiểu cô nương, nụ cười ngây ngô của cô nương ấy đã làm cho Diệp Thành rung động không biết bao nhiêu lần. Mà cô nương này không phải ai khác mà là Tiểu Vy.

Trong tình huống chưa biết nên trả lời làm sao thì Liễu Thư di từ ngoài tiến vào. Nàng ta ăn mặc xinh đẹp, trang điểm kỹ càng, khuôn mặt của thiếu nữ trong độ tuổi thanh xuân đang rất phấn khởi. Đến trước mặt Dương Hàn Vũ, Liễu Thư Di tươi tắn nói:

- Hàn Vũ ca ca, nếu đã không bận chuyện gì thì cùng muội ra ngoài xem lễ hội được không?

Dương Hàn Vũ vẻ mặt có chút nghi hoặc, hỏi:

- Nữ nhân các muội có phải ai cũng thích lễ hội không?

Liễu Thư Di phát giác ra được ý trong câu hỏi của Dương Hàn Vũ. Giờ này còn trong phủ hơn nữa hỏi chuyện này xem ra là muốn đưa Đường Y Nguyệt cùng ra ngoài, nhưng Liễu Thư Di chịu để yên cho chuyện này xảy ra sao? Đương nhiên là nàng ta không ngốc rồi.

- Đâu phải nữ nhân nào cũng thích náo nhiệt, ví dụ như Vương phi nhà huynh, tỷ ấy chắc cũng không thích náo nhiệt đâu, ngoại trừ những yến tiệc bắt buộc phải tham gia, muội thấy Thập vương phi nhận được rất nhiều thiệp mời đến dự tiệc của các vị quan nhân nhưng tỷ ấy chẳng phải đều từ chối còn gì. Muội nghĩ mấy cái lễ hội nhỏ này tỷ ấy có lẽ cũng không mấy hứng thú đâu.

Dương Hàn Vũ suy nghĩ kỹ càng về mấy lời của Liễu Thư Di. Mấy thứ nàng ta vừa nói đều là sự thật. Chẳng phải ngay cả tiệc sinh thần của hắn Đường Y Nguyệt cũng không ra ngoài sao, vậy có lẽ cô ấy cũng không thích mấy cái lễ hôi này. Có lẽ phải tìm cách khác để dỗ dành thôi.

Thấy Dương Hàn Vũ trầm tư, không có bất kỳ động thái chuẩn bị nào, Liễu Thư Di nói tiếp:

- Hàn Vũ ca ca, trước đây không phải là huynh đã hứa sẽ cùng muội ra ngoài chơi mỗi lần có lễ hội sao? Huynh quên chuyện đó rồi à?

Dương Hàn Vũ nghĩ lại, trong ký ức của hắn quả thực là có lời hứa này. Bởi vì mẫu thân mất sớm, phụ thân luôn bận bịu công việc, phần lớn thời gian đều ở ngoài chiến trận, đại ca thì chuyên tâm học tập sáng luyện võ tối luyện văn, không ai có thời gian để chơi cùng tiểu cô nương này. Vì thấy Liễu Thư Di tủi thân nên Dương Hàn Vũ mới hứa với nàng ta như thế.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên thực hiện lời hứa ấy:

- Được rồi, ta đi cùng muội.

Liễu Thư Di nghe được câu trả lời này liền vui vẻ, lao tới ôm chầm lấy Dương Hàn Vũ.

Hành động vừa rồi của Liễu Thư Di đều được Đường Y Nguyệt chính mắt nhìn thấy. Ánh mắt đằng đằng sát khí hướng về phía Dương Hàn Vũ, tâm trạng đang tốt đột nhiên tụt xuống đáy vựa, hai tay cô tức giận nắm chặt lấy y phục. Vốn dĩ cô tới là muốn cùng Dương Hàn Vũ ra ngoài vì nghe nói trong thanh có lễ hội. Bèn nghĩ đến những lời nói lúc sáng có chút nặng nên muốn an ủi hắn. Nhưng chưa kịp làm gì thì cô đã bị hắn và Liễu Thư Di chọc cho tức điên lên rồi. Tiểu Vy đứng bên cạnh liền cảm thấy có chút lo lắng cho Đường Y Nguyệt.

Đường Y Nguyệt không đứng nhìn nổi nữa, cô quay phắt người đi. Tiểu Vy bất an chạy theo:

- Vương phi, người muốn đi đâu, người bình tĩnh một chút.

Đường Y Nguyệt tiến thẳng ra phía của phủ:

- Còn đi đâu nữa, đương nhiên là đi xem lễ hội rồi.

Tiểu Vy không nói thêm gì, ngoan ngoãn đi theo sau. Đi đến cửa phủ, hộ vệ liền lên tiếng chào hỏi:

- Vương phi muốn ra ngoài ạ?

Tâm trạng không tốt nên Đường Y Nguyệt trở lời có chút cục súc:

- Không ra ngoài thì ta đi tới đây làm gì, nói chuyện với ngươi chắc.

- Người ra ngoài một mình ạ? - Hộ vệ canh cửa ngây ngô hỏi tiếp.

Đường Y Nguyệt bị chạm vào "nỗi đau", ánh mắt ngập tràn sát khí liếc nhẹ tên hộ vệ kia:

- Ta sợ đi nửa mình sẽ dọa chết mấy tên lắm lời như ngươi.

- Vậy Vương gia...

Nhìn Đường Y Nguyệt quá đáng sợ, tên hộ vệ kia thanh âm nhỏ dần.

Lại bị chạm tới điều cấm kị, Dường Y Nguyệt không nhịn được nữa, cô lớn tiếng:

- Đưng nhắc cái tên đó trước mặt ta, Vương gia nhà các ngươi là tên ngốc, máu lạnh, vô tình. Rốt cuộc trong đầu nam nhân các ngươi chứa cái gì thế hả, chỉ với mấy lời ngọt ngào của Bạch Liên Hoa đã răm rắp nghe theo rồi. Các ngươi là heo sao.

Mắng người xong quả thực rất thống khoái. Đường Y Nguyệt hả dạ, tiếp tục đi. Vừa lúc đó, Dương Hàn Vũ cùng Liễu Thư Di đi tới, Dương Hàn Vũ vừa hay nhìn thấy bóng dáng của Đường Y Nguyệt đi ra ngoài. Lại nhìn dáng vẻ sợ sệt của tên hộ vệ kia, hắn thắc mắc:

- Vương phi vừa ra ngoài sao?

- Vâng thưa Vương gia.

- Nàng ấy đi đâu? - Dương Hàn Vũ tiếp tục hỏi.

Vẫn cái bộ dạng sợ sệt ấy:

- Vương phi chỉ nói đi ra ngoài nhưng không nói cụ thể là đi đâu ạ. Hơn nữa Vương phi rất tức giận, lại còn... lại còn...

Tên hộ vệ kia ngập ngừng không dám nói tiếp, Dương Hàn Vũ có vẻ tò mò liền hỏi:

- Tức giận? Lại còn thế nào nữa?

- Là..là.. lại còn.. mắng..Vương gia người ạ.

Cả Dương Hàn Vũ và Liễu Thư Di đều tỏ ra bất ngờ, Dương Hàn Vũ nói:

- Nàng ấy nói thế nào? Ngươi lập tức thành thật nói ngay cho ta, nếu có nửa lời dối tra, ta không tha cho ngươi.

Tên hộ vệ kia lúc này khó xử nhưng Dương Hàn Vũ la người thế nào hắn còn không biết sao, không thể đắc tội được, hắn lúc này ngập ngừng nói:

- Vương phi nói... Vương gia máu lạnh vô tình, là tên ngốc... còn.. còn nói Vương gia là heo.

Dương Hàn Vũ nghe xong thì cảm thấy thể diện của mình đều mất sạch rồi. Uy nghiêm của hắn để đâu chứ? Nàng ấy lại dám mắng như thế trước mặt bao nhiêu người. Xem xem nên phạt nàng thế nào. Dương Hàn Vũ lúc này đuổi theo thì cũng không kịp Đường Y Nguyệt, nghĩ thôi đã thấy tức tối mặt mũi. Đừng để hắn gặp được nếu không hắn sẽ phạt nàng thật nặng.

Liễu Thư Di đứng cạnh nghe xong mấy câu này, nhìn sang Dương Hàn Vũ thì thấy hắn có chút cáu giận, nàng ta tỏ ra đắc ý rồi lại nghiêm lại nói:

- Sao lại có thể không hiểu quy tắc đến thế. Trước nay Hàn Vũ ca ca luôn uy nghiêm cao lãnh, trên dưới mọi người ai cũng phải nể phục. Bây giờ Vương phi lại cố ý lớn tiếng mắng người như thế, thật không biết nên làm sao với nàng ta mà.

- Thôi được rồi, chuyện này ta tự có tính toán, muội đừng nghĩ nữa, đi thôi - Dương Hàn Vũ không để tai nghe lời nói vừa rồi của Liễu Thư Di.

Liễu Thư Di nghe lời, đi bên cạnh Dương Hàn Vũ.

Quả nhiên là lễ hội mà, náo nhiệt, rộn ràng. cả kinh thành đều được thắp sáng, trên đường tấp nập người. Các cô nương thường ngày ở trong khuê phòng nay cũng ra ngoài chơi, còn có vài cặp tình nhân tay trong tay vui vẻ cười nói. Đám trẻ con thì vây quay hàng kẹo để chờ ăn. Thật khiến cho người ta có hứng ra ngoài mà. Đường Y Nguyệt cảm thấy tâm trạng có chút khá lên, cô vui vẻ quay nhìn Tiểu Vy:

- Muội có muốn mua gì không?

Tiểu Vy ngại ngùng bẽn lẽn:

- Muội muốn chơi trò chơi được không Vương phi?

Nghe có vẻ không được thuận tai cho lắm, Đường Y Nguyệt nói:

- Gọi ta là tiểu thư đi, muội gọi Vương phi ta nghe lại có chút bực.

- Được ạ tiểu thư - Tiểu Vy lập tức thay đổi.

- Vậy muội muốn chơi gì? Bổn tiểu thư dẫn muội đi chơi - Tâm trạng Đường Y Nguyệt khà lên hẳn.

Tiểu Vy ngắm ngía một chút, ngó ngó nghiêng nghiêng rồi chạy tới chỗ Đường Y Nguyệt nói:

- Tiểu thư, muội muốn chơi ném tên vào lọ.

- Được, ta chiều muội - Đường Y Nguyệt vui vẻ đáp ứng.

Tiểu Vy được đáp ứng nguyện vọng liền kéo tay Đường Y Nguyệt chạy luôn tới chỗ chơi. Vây quanh chỗ chơi rất đông người, náo náo nhiệt nhiệt, họ đang cổ vũ cho người chơi. Ném tên vào lọ, mỗi người có 3 lượt chơi tương ứng với ba mũi tên, đứng cách lọ khoảng năm thước ( =2m ), ném vào được cả 3 mũi tên được tặng một miếng ngọc bội xanh ngọc, sắc sảo, tinh tế, giá thành cao. 2 mũi tên vào được nhân túi hương thơm nức. 1 mũi vào được tặng một cây đèn lồng đỏ.

Người đông nên mãi mới có thể chen vào bên trong, có vài người đang nỗ lực ném tên vì anh cũng thích miếng ngọc bội kia. Nhưng đâu có dễ đến thế chứ, cái miệng lọ nhỏ xíu, lực ném vừa phải mới có thể thành công, trừ khi người đó thực sự lợi hại mới có thể ném vào thành công. Chen chúc một lúc, cuối cùng cũng lên được phía trên. Vồn dĩ ngay khi chen được vào cô sẽ dẫn Tiểu Vy đi đăng ký chơi ngay lập tức. Nhưng cuối cùng cô lại sững người nhìn. Cô tự hỏi, rốt cuộc là cô đang nhìn cái gì thế này. Tâm trạng bắt đầu hỗn loạn, phức tạp. Tiểu Vy phía sau thấy chủ nhân của mình đột nhiên dừng lại, mắt hướng về một phía liền chạy lên phía trước nhìn sau đó lại lo lắng nhìn Đường Y Nguyệt.

Thì ra Đường Y Nguyệt nhìn thấy Dương Hàn Vũ và Liễu Thư Di. hai người bọn họ cũng đang chơi trò này. Dương Hàn Vũ đứng sau Liễu Thư Di, cầm tay của nàng ta, ghé vào tay nàng ta mà nói gì đó, rồi ném tên. Tên vào lọ rồi, Liễu Thư Di được nhận quà, nàng ta vui vẻ nắm tay Dương Hàn Vũ, và hình như Dương Hàn Vũ cũng đang rất vui, hắn còn cười nữa. Vì từ khi trò chơi bắt đầu trò chơi chưa ai có thể ném vào cả 3 mũi tên nên những người quanh đó đều vỗ tay khen ngợi.

- Vị công tử đó thật lợi hại mà.

- Nhìn vị cô nương xinh đẹp đó xem, thật có khí chất mà.

- Hai người họ chắc chắc là tình nhân của nhau.

- Đẹp đôi thật, đẹp đôi thật.

Lại là những lời nói như thế, Đường Y Nguyệt nghe nhiều rồi. Nhưng nghe nhiều thì có thể không buồn sao? Cô là thê tử của hắn, nhưng được mấy người khen xứng đôi chứ? Ai cũng đều biết đến Liễu Thư Di là thanh mai trúc mã của Dương Hàn Vũ nhưng được mấy người biết Đường Y Nguyệt mới là thê tử của hắn chứ. Có khi ngay cả hắn cũng không biết. Đúng là quan hệ giữa hai người thực sự đã tốt lên rất nhiều, nhưng tốt hơn thì đã sao? Chẳng phải đối với Liễu Thư Di hắn vẫn luôn tốt như thế ư. Tâm trạng phức tạp, tức giận, buồn bực vây lấy Đường Y Nguyệt. Tiểu Vy nhìn Đường Y Nguyệt mà cũng buồn theo.

Đúng lúc đó, một người đứng cạnh Đường Y Nguyệt cũng thốt lên:

- Đúng là rất xứng đôi a.

Đường Y Nguyệt bất giác nhếch miệng cười, cô khinh bỉ nói:

- Xứng đôi? Cùng với phu quân của người khác chơi đùa vui vẻ, nàng ta xứng sao?

- Làm sao cô biết được vị công tử đó có thê tử hay chưa, hay là ghen tức với vị cô nương kia nên mới nói như thế - Người kia bĩu môi khinh biệt.

- Ghen tức? Đúng, ta là thê tử của hắn vậy ta không nên ghen tức sao.

Giọng nói vừa đủ nghe khiến cho người kia càng cảm thấy lạ lùng. Tiểu Vy không dám nán lại thêm, cô nói nhỏ:

- Tiểu thư, muội không thích chơi trò này nữa, muội muốn chơi trò khác.

Nói xong, Tiểu Vy kéo Đường Y Nguyệt đi. Người phụ nữ kia lại nói:

- Người gì không biết, vẫn còn là một tiểu thư vậy mà lại tự nhận bản thân là thê tử của vị công tử kia, đúng là mặt dày.

Đường Y Nguyệt nghe được nhưng nàng không muốn dừng lại để cãi nhau. Từ khi gả cho Dương Hàn Vũ, có lần nào liên quan đến Liễu Thư Di mà khiến cho cô phải ngồi yên đâu. Nhưng cãi nhau nhiều thì cũng mệt chứ. Trước đấy nhìn họ ôm nhau, sau đấy là thấy họ vui vẻ bên nhau, Dương Hàn Vũ vẫn luôn dịu dàng cười với Liễu Thư Di. Đã có thê tử rồi hắn không biết rằng nụ cười đó có thể gây hiểu nhầm sao? Hay là hắn vốn dĩ không muốn đổi.

Đường Y Nguyệt không muốn khóc, cô không muốn tỏ ra yếu đuối. Lấy lại tâm trạng ban đầu, cô cố gắng vui vẻ. Vừa hay người bán kẹo hồ lo đi qua, cô muốn ăn gì đó để giải tỏa.

- Cho tôi một cây kẹo hồ lô đi.

Đường Y Nguyệt nhận lấy kẹo hồ lô từ tay người bán, ngay lúc đó, một bàn tay nắm lấy tay cô. Là tay nam nhân, cô ngước nhìn tên nam nhân vô liêm sỉ kia rồi nói:

- Vị công tử này xin hãy bỏ tay của ngươi ra.

Người nắm tay Đường Y Nguyệt là đích tử của phủ Thượng thư, Tô Nhuyễn Ngọc. Nổi tiếng ăn chơi trát táng, thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt. Đường Y Nguyệt không biết thân phận của hắn cho đến khi hắn kiêu ngạo nói:

- Bổn thiếu gia nhìn trúng nàng rồi.

- Ngươi là ai? - Đường Y Nguyệt ngó lơ câu vừa rồi của hắn.

Tên hầu theo cạnh nhanh miệng tiến tới, hung hăng giới thiệu. Đường Y Nguyệt nghe xong liền không khỏi bật cười.

- Tô Nhuyễn Ngọc sao? lại còn đích tử của phủ Thượng thư? Chưa nghe qua.

Tô Nhuyễn Ngọc cười lươn lẹo, hắn ta nói:

- Không sao, bây giờ thì nàng đã biết thân phận của bổn thiếu gia rồi, tiểu tình nhân có muốn đi cùng ta không.

Nói xong hắn đưa tay vuốt nhẹ mặt của Đường Y Nguyệt. Tiểu Vy nhanh chóng chạy lên đứng chắn trước mặt, hùng hổ quát lớn:

- Không được chạm vào tiểu thư, ngươi có biết tiểu thư có thân phận gì không, lá gan ngươi thật to đấy.

Tô Nhuyễn Ngọc nhếch miệng cười, khuôn mặt lẳng lơ của hắn bắt đầu có chút dữ tợn, hắn thẳng tay bạt tai Tiểu Vy, Tiểu Vy liền ngã xuống đất ngay sau đó.

- Tiện tỳ mà cũng dám lớn tiếng trước mặt bổn thiếu gia ta, cái mạng nhỏ của ngươi không muốn giữ nữa à.

Đường Y Nguyệt nhanh chóng đến bên Tiểu Vy đỡ dậy, loại người lẳng lơ này không nên dùng đá để chọi, vẫn là nên nghĩ cách để hắn biến đi.

- Tô đại thiếu gia chớ nóng giận, hơn nữa tiêu nữ không có gì đáng để khen cả, Tô thiếu gia vẫn nên tìm một cô nương khác thì hơn.

- Thật khiêm tốn mà, nàng tưởng mềm lỏng như thế thì ta sẽ để nàng đi sao? Vẫn là nên cất cái suy nghĩ ấy đi thì hơn.

Nói xong, hắn vẩy tay một cái. Hạ nhân từ sau lập tức túm chặt lấy Đường Y Nguyệt và Tiểu Vy giữa đường giữa phố. Không ai dám động vào tên này, hắn nổi tiếng cả kinh thành, ai mà lại không biết mặt hắn, dây vào chỉ có chết, vẫn cứ nên ngoảnh mặt làm ngơ. Đường Y Nguyệt tức giận mắng lớn:

- Tô Nhuyễn Ngọc, chỗ đông người mà ngươi cũng dám làm càn, ngươi có chút liêm sỉ nào không.

- Liêm sỉ? Bổn thiếu gia mà có thì sẽ đi làm mấy chuyện này sao?

Vừa nói, tay của Tô Nhuyễn Ngọc lân la trên mặt của Đường Y Nguyệt. Ánh mắt lăng loàn của hắn thật khiến người ta muốn đâm thủng. Đường Y Nguyệt bị giữ chặt không vùng vẫy được, lại còn bị Tô Nhuyễn Ngọc trêu ghẹo, cơn tức càng ngày càng cao, cô gằn giọng:

- Tô Nhuyễn Ngọc, ngươi dám động đến bổn tiểu thư thì bổn tiểu thư khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn.

- Ấy, tiểu mỹ nhân sao lại nóng giận rồi, nhưng nhìn nàng thế này ta lại càng thích.

Tô Nhuyễn Ngọc tiếp tục lân la lên tóc của Đường Y Nguyệt, hắn vuốt nhẹ tóc nàng khiến nàng rùng mình. Ánh mắt không thể nhiều sát khí hơn nữa. Cô vừa tức vừa sợ, vốn dĩ chẳng phải người quá mạnh mẽ có thể chống chọi tất cả. Hành động của Tô Nhuyễn Ngọc khiến cô buồn nôn, cô vừa lườm hắn, nước mắt vừa lầm chấm xuất hiện. Cô càng như thế, hắn lại càng thích thú.

Bàn tay của Tô Nhuyễn Ngọc vuốt từ trên tóc xuống đến cổ Đường Y Nguyệt. Cái động tác thật khiến người khác ghê tởm.

Ngay lúc Tô Nhuyễn Ngọc định đưa tay xuống thêm thì một bàn tay khác nắm chặt lấy tay hắn, nói đúng ra là bóp chặt tay hắn một cách giận dữ. Ánh mắt giống như ngay lập tức có thể chặt luôn tay hắn xuống. Tiểu Vy nhìn thấy mừng rỡ reo lên:

- Vương gia, người đến rồi.

Tô Nhuyễn Ngọc nghe Tiểu Vy gọi liền hốt hoảng:

- Vương... vương gia sao?

Tô Nhuyễn Ngọc là tên công tử bột chỉ biết phá hoại, hắn luôn không quan tâm đến việc chính sự, ít khi vào cung nên gần như không biết mặt các vị hoàng tử đương triều. Nhưng nhìn xuống đai áo hắn có ngọc bội chứng minh thân phận hoàng thất thì quả thực hắn chính là Vương gia rồi. Mà người đứng trước mặt hắn không phải ai khác, là Thập vương gia, Dương Hàn Vũ.

Dương Hàn Vũ đằng đằng sát khí hất tay Tô Nhuyễn Ngọc ra, rồi đánh hắn một quyền, tiếp đến là đạp mạnh vào hai tên đang giữ tay Đường Y Nguyệt khiến hai tên đó ngã nhào ôm ngực đau đớn. Sau đó ôm lấy Đường Y Nguyệt vào lòng.

Dương Hàn Vũ lạnh lùng, giọng nói uy nghiêm kèm giận dữ:

- Chê mạng mình dài quá rồi đúng không? Ai cho các ngươi cái gan động đến người của bổn vương.

- Vương.. vương gia tha mạng, ta không biết nàng ta là người của ngài. Nếu như biết cho ta mười cái gan ta cũng không dám động. - Tô Nhuyễn Ngọc sợ hãi trước uy lực kia.

- Không biết sao? - Dương Hàn Vũ nghi hoặc nhìn Tiểu Vy.

Tiểu Vy cũng có chút ngập ngừng, nhưng cô bắt buộc phải nói ra:

- Là bởi vì nô tỳ gọi Vương phi bằng tiểu thư vì thế hắn mới không biết tiểu thư là Thập vương phi.

- Không trách muội ấy, là ta muốn muội ấy gọi ta như thế - Đường Y Nguyệt lạnh lùng nói.