Đường Y Nguyệt thở một hơi rõ mệt, cứ nghĩ hắn ta vừa tỉnh dậy hóa ra là do tự mình ảo tưởng. Đường Y Nguyệt lấy vạt áo lau qua mồ hôi trên trán rồi tiếp tục lôi đi. Vừa lôi Đường Y Nguyệt vừa lẩm bẩm:
- Cái tên này nhìn đâu có béo mà sao lại nặng như heo thế này. Nếu không phải vì huynh có gương mặt giống Dương Hàn Vũ thì còn lâu tôi mới cứu huynh. Coi như là tích đức cho con cháu đời sau vậy.
Đường Y Nguyệt than thở đến hết hơi. Chỉ còn một đoạn nữa là ra ngoài được nhưng trong lòng Đường Y Nguyệt vẫn còn sợ, sợ rằng Mặc Ngôn vẫn quanh quẩn tìm cô. Qua chỗ rẽ này là có thể nhìn thấy bên ngoài, Đường Y Nguyệt liều mình ngó đầu ra xem thử tình hình. Nhưng số phận của Đường Y Nguyệt chưa được đỏ cho lắm, đúng lúc ló đầu ra ngoài thì chạm ngay phải ánh mắt của Mặc Ngôn đang nhìn vào con hẻm. Rút nhanh người lại định chạy nhưng Đường Y Nguyệt chợt nhớ ra chạy lại vào đây khác gì đứng im một chỗ để cho Mặc Ngôn bắt đâu. Ánh mắt của Đường Y Nguyệt dừng lại trên người có gương mặt giống Dương Hàn Vũ. Sẽ càng nguy hơn nếu như nhìn thấy tình cảnh thế này, Mặc Ngôn có khi nào sẽ nghi ngờ cô đâm tên này không. Không dám nghĩ nhiều vì chỉ vừa nghĩ đến là Đường Y Nguyệt đã tưởng tượng ra cái khung cảnh xung quanh là bốn bức tường, dưới đất rải đầy rơm và bát cơm trắng sứt mẻ. Đường Y Nguyệt quyết định liều mình chạy xông ra ngoài, lấy hết sức lực còn lại để lao về phía trước bỏ mặc người kia bị thương đang nằm dưới đất. Cứ nghĩ chạy thật nhanh sẽ thoát được bàn tay của Mặc Ngôn nhưng chỉ vừa mới ra ngoài, Đường Y Nguyệt đã bị Mặc Ngôn chặn đầu.
Đường Y Nguyệt nuốt không trôi nổi nước bọt nhìn Mặc Ngôn. Mặc Ngôn nhìn dáng vẻ lôi thôi của Đường Y Nguyệt mà không thể nào nhịn nổi cười:
- Đại tiểu thư, cô không trốn được nữa đâu.
Đường Y Nguyệt cắn môi e ngại, nói nhỏ:
- Mặc Ngôn, có thể nào đừng nói với ca ca của ta được không?
- Muội giấu nổi ta sao? - Đường Tử Lâm từ đằng sau Đường Y Nguyệt bước đến.
Rùng mình sợ hãi, Đường Y Nguyệt cắn chặt răng từ từ quay đầu lại. Đúng là Đường Tử Lâm. Đầu tóc bù xù, y phục xộc xệch ướt đẫm mồ hôi, còn cả vết bớt tự vẽ trên mặt, Đường Y Nguyệt nhỏ giọng:
- Ca, muội biết lỗi rồi.
Đường Tử Lâm nhìn đi nhìn lại Đường Y Nguyệt liền cảm thấy phẫn nộ, quát lớn:
- Chỉ vì muốn trốn ra ngoài mà muội lại tự làm bản thân mình thành ra thế này. Muội đúng là càng ngày càng to gan rồi. Muội có biết nếu như muội lại bắt gặp mấy tên sát thủ kia thì sẽ xảy ra chuyện gì không. Đúng là làm loạn, nếu lần này ta không phạt muội thì kiểu gì cũng có lần sau.
Đường Y Nguyệt lùi lại một bước khi nghe những lời gắt gỏng của Đường Tử Lâm. Nhưng mấy tên sát thủ là chuyện gì chứ, không lẽ vết thương trên vai cô là do chúng gây ra. Đường Tử Lâm cũng chỉ là lo lắng cho Đường Y Nguyệt, lần này là Đường Y Nguyệt làm sai nên cô không phản kháng.
Đường Y Nguyệt cúi người:
- Muội xin lỗi.
Đường Tử Lâm cảm thấy ngạc nhiên thực sự trước hành động của Đường Y Nguyệt. Từ bé tới giờ Đường Y Nguyệt là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, nhìn có vẻ như là đang ức hiếp người khác nhưng thật ra cô ấy cũng chỉ là có ý tốt nên mới làm như thế. Bản chất của Đường Y Nguyệt rất cứng đầu, chưa từng bao giờ cúi thấp người để xin lỗi nhưng lần này thì khác. Điều gì đã khiến Đường Y Nguyệt thay đổi. Đường Tử Lâm dù nghĩ ngược nghĩ xuôi vẫn không tìm ra được lý do tính cách thay đổi nhanh như chong chóng của Đường Y Nguyệt. Mặc dù là thế nhưng không thể nào bỏ qua chuyện này, Đường Tử Lâm có chút hạ giọng:
- Mặc Ngôn đưa tiểu thư về, không có lệnh của ta không được ra khỏi phủ. Còn nữa, ngày mai Thập vương gia sẽ đến thăm phủ, Đường Y Nguyệt, muội biết phải làm thế nào rồi đấy.
Mặc Ngôn kính cẩn tuân lệnh, Đường Y Nguyệt nghe xong thì thắc mắc:
- Thập vương gia là ai chứ? Hắn ta đến phủ làm gì.
- Phu quân tương lai đến thăm nhà tân nương tương lai thì có gì lạ sao? - Đường Tử Lâm nói.
Đường Y Nguyệt lúc này không nói nên lời. Phu quân tương lai? Đường Y Nguyệt chợt ra ra những lời Tiểu Vy nói lúc cô mới tỉnh. Cô sắp sửa phải làm vợ người ta rồi. Khóc không ra nước mắt, chẳng nói chẳng rằng Đường Y Nguyệt lững thừng về phủ, Mặc Ngôn đi theo sau. Đường Tử Lâm ngay khi Đường Y Nguyệt đi khuất cũng đi làm việc của mình.
Một lúc sau, ngay tại con hẻm đó.
- Diệp Thành, tìm thấy vương gia chưa? - Liễu Thư Di vội vàng hỏi ngay khi nhìn thấy Diệp Thành.
Diệp Thành không nói gì chỉ lắc đầu chán nản. Đã tìm suốt năm canh giờ nhưng vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của vương gia. Tâm trạng Liễu Thư Di trùng xuống :
- Ta không nên giận dỗi huynh ấy.
- Quận chúa, người đừng lo, chúng ta tiếp tục tìm có lẽ sẽ thấy thôi. - Diệp Thành an ủi Liễu Thư Di.
Lấy một hơi thật sâu rồi thở ra, Liễu Thư Di đồng ý với Diệp Thành, sau đó lại chia nhau ra tìm. Liễu Thư Di và tỳ nữ thân cận Ngân Vân chạy vào con hẻm cạnh đó, Diệp Thành tiếp tục đi tìm ở chỗ khác.
Đi vào trong hẻm, ngay khi rẽ vào đường trong hẻm, Liễu Thư Di sửng sốt, không tin vào mắt mình :
- Hàn Vũ ca ca.
Tìm tới tìm lui vẫn không có tin tức gì thế mà đến lúc tưởng chừng như đã tuyệt vọng thì Dương Hàn Vũ lại xuất hiện trong trạng thái bất tỉnh. Liễu Thư Di nhanh chóng chạy đến, cùng lúc sai Ngân Vân đi tìm Diệp Thành. Vì là nữ nhi nên một mình Liễu Thư Di không thể vác một đại nam nhi như Dương Hàn Vũ về Thập vương phủ được.
Chỉ vài phút sau, Diệp Thành cùng Ngân Vân nhanh chóng đến nơi. Diệp Thành cõng Dương Hàn Vũ đang bị thương lên xe ngựa đã chuẩn bị khi dọc đường quay lại con hẻm này.
Diệp Thành đặt Dương Hàn Vũ bên trong xe ngựa rồi rắc thuốc bột lên vết thương để cầm máu. Liễu Thư Di lo lắng đễn nỗi gần như nước mắt chuẩn bị trào ra, cổ họng có chút nghẹn ngào, nói :
- Là lỗi của ta, nếu không phải tại ta Hàn Vũ ca ca sẽ không bị thương nặng thế này.
- Quận chúa đừng tự trách, thân thủ của vương gia chắc quận chúa cũng phải biết chứ. Thần e rằng chuyện này không đơn giản - Diệp Thành lập tức an ủi.
Liễu Thư Di lúc này cũng chỉ biết gật đầu, không rời mắt khỏi Dương Hàn Vũ cho tới khi đến Thập vương phủ. Đại phu ngay lập tức được mời vào để chữa trị vết thương.
Trong lúc Dương Hàn Vũ đang được đại phu xử lý vết thương, Diệp Thành sực nhớ ra một việc quan trọng. Diệp Thành rơi vào trầm tư. Phát hiện ra sự khác lạ của Diệp Thành, Liễu Thư Di hỏi :
- Có chuyện gì à?
Diệp Thành thoáng chốc giật mình rồi trả lời :
- Ngày mai Vương gia phải đến Đường phủ để gặp Đường tiểu thư trước khi cử hành hôn lễ.
Tâm trạng Liễu Thư Di trùng xuống. Liễu Thư Di dường như muốn khóc ngay lúc đó. Chỉ vì một lời hứa của Thái thượng hoàng mà khiến cho cô mất đi cơ hội làm nương tử của Dương Hàn Vũ, cũng vì cái trò thỉnh cầu phật tổ của Hoàng thượng khiến cho cô đau khổ thế này.
Vì Tam vương, Ngũ vương , Thập vương, Thập nhị vương đều chưa có phi tử nên họ đều là đối tượng để rước Đường Y Nguyệt về phủ. Lời hứa của quân vương là cực kì quan trọng, nếu không thực hiện thì quả thật không xứng đáng để ngồi trên ngai vàng. Chính vì không biết nên chọn vị vương gia nào nên Hoàng thượng quyết định hỏi ý kiến của phật tổ. Đứng trước phật tổ hoàng thượng đã hỏi ý kiến của ngài về việc hôn ước nên giao lại cho vị vương tử nào. Bốn quẻ gỗ linh thiêng có ghi tên bốn vị vương tử được đặt trong lọ, sau đó hoàng thượng tự tay xóc lên cho đến khi có một quẻ rơi xuống. Khi đã hoàn thành, Hoàng thượng lập tức hạ chỉ và thông báo cho thiên hạ. Ban đầu Thập vương cũng không đồng ý nhưng Quý phi - thân sinh ra Thập vương đã khuyên nhủ và rồi Thập vương cũng phải miễn cưỡng đồng ý.
Sang đến ngày gặp mặt, Dương Hàn Vũ vẫn chưa tỉnh. Diệp Thành liều mình tự quyết định sau khi suy nghĩ cả đêm. Diệp Thành chỉnh tề đến Đường phủ, đến cửa thì gặp Mặc Ngôn, Diệp Thành tiến tới chào hỏi :
- Mặc Ngôn huynh, không biết Đường đại tiểu thư có tiện không? Tôi muốn thay mặt Thập vương gia thỉnh tội với tiểu thư.
Mặc Ngôn cũng đáp lễ lại Diệp Thành sau đó nói :
- Trên dưới Đường gia đều đang đợi để nghênh đón Thập vương gia. Huynh đi theo tôi.
Mặc Ngôn nói xong liền đưa Diệp Thành theo. Vào đến phòng lớn, Diệp Thành thấy ngay Đường đại nhân cùng phu nhân đang đứng giữa phòng, đằng sau là Đường Tử Lâm và Đường Y Nguyệt.
Diệp Thành bước đến cúi chào rồi nói :
- Hôm nay thuộc hạ đến đây là thay Thập vương gia tạ lỗi với Đường tiểu thư.
Đường đại nhân lúc này nghiêm nghị lên tiếng :
- Thập vương gia như thế này là sao?
- Đường đại nhân nghĩ nhiều rồi, thật ra vương gia hai ngày nay bị nhiễm phong hàn nên không thể đến gặp mặt Đường tiểu thư mong đại thân bỏ qua cho. - Diệp Thành từ tốn nói.
Đường lão gia quay đầu nhìn Đường Y Nguyệt rồi nói :
- Nguyệt nhi, con thấy sao?
Đường Y Nguyệt bước ra, có vẻ thất vọng. Một phần là cô đang bị cấm túc, một phần là không nhìn thấy tướng mạo của phu quân tương lai. Đường Y Nguyệt thở dài than vãn :
- Cũng thật đáng tiếc, nhưng mà thôi ta không thèm tính toán với người bệnh.