Sau khi nói chuyện xong, Tiểu Vy háo hức đi thông báo cho Đường thiếu gia và Đường phu nhân. Nghe được tin con gái đã tỉnh Đường phu nhân vừa mừng vừa khóc. Bà nhanh chóng chạy đến chỗ Đường Y Nguyệt, Đường thiếu gia biết tin cũng đến ngay sau đó.
Vừa bước qua cửa, Đường phu nhân nước mắt giàn giụa đi thẳng đến chỗ con gái mình, thút thít :
- Y Nguyệt , con gái của ta, con tỉnh lại thật rồi. Con có biết mẫu thân lo lắng cho con đến nhường nào không.
Đường Y Nguyệt có chút bất ngờ, từ lúc Đường phu nhân bước vào cô có cảm giác người này thật giống mẹ cô nhất là ánh mắt khi lo lắng cho đứa con gái như cô. Đưa kịp trả lời Đường phu nhân, từ cửa xông vào, Đường thiếu gia liền lên tiếng quở trách :
- Đường Y Nguyệt, muội hay lắm. Muội có biết cả nhà đã lo lắng lắm không. Đợi muội khỏi nhất định ta sẽ phạt muội.
Đường Y Nguyệt lần này còn ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy Đường thiếu gia, cái khuôn mặt, tính cách y hệt anh trai Đường Tử Lâm của cô. Rốt cuộc đây là mối liên kết gì. Đường Y Nguyệt bỗng chốc nghĩ đến bản thân mình ở thời hiện đại, có lẽ mọi người ở đó cũng đang buồn lắm. Đường Y Nguyệt liền có suy nghĩ muốn trở lại thời hiện đại, muốn trở lại nơi mình đã lớn lên, muốn gặp lại bố mẹ, anh trai, Tiêu Lạc, Phong Thần, hẳn là Dương Hàn Vũ áy náy lắm.
Đường Y Nguyệt tỏ vẻ có đôi chút buồn rầu, Đường phu nhân nhìn thấy rõ được cảm xúc bên trong Đường Y Nguyệt, bà nhoài lên ôm lấy Đường Y Nguyệt rồi nói :
- Con gái ngoan, nhìn thấy con tỉnh dậy ta đã hạnh phúc lắm rồi, ta đã không cần phải lo lắng gì nữa vì vậy nên đừng buồn nữa, đừng đổ lỗi cho bản thân.
Đường Y Nguyệt nép trong hơi ấm của Đường phu nhân liền cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Vốn là một người mau nước mắt, Đường Y Nguyệt bắt đầu rơm rớm nước mắt sau đó là khóc ra tiếng. Cô lo lắng cho người nhà của mình ở hiện đại bởi vì có lẽ Đường Y Nguyệt ở hiện đại cũng đã chết rồi.
Do vết thương còn chưa lành hẳn, Đường Y Nguyệt mệt mỏi ngất đi. Đường phu nhân luống cuống sai nha hoàn đi gọi đại phu. Sau khi bắt mạch, đại phu khuyên Đường phu nhân không nên lo lắng quá bởi vì vết thương vẫn còn chưa lành cộng thêm tâm trạng bất ổn của Đường Y Nguyệt nên mới ngất đi. Đường phu nhân thở phào nhẹ nhõm, Đường Tử Lâm đi tiễn đại phu.
Sau một tháng dưỡng thương, Đường Y Nguyệt cũng đã dần quen với cuộc sống trong Đường gia. Tâm trạng cũng khá hơn so với ban đầu, Đường Y Nguyệt luôn tự nhủ phải sống tốt bởi vì có lẽ ông trời chưa muốn mình chết. Tuy nhiên cứ ở mãi một chỗ thì quả thật quá nhàm chán, Đường Y Nguyệt ngoại trừ đi loanh quanh trong phủ ra thì một bước chân để ra ngoài cũng không được. Đó là bởi vì Đường Tử Lâm không cho phép Đường Y Nguyệt ra khỏi phủ vì ngoài phủ không an toàn.
Đường Y Nguyệt vốn không phải người có thể ngồi im một chỗ vì vậy cô luôn đợi thời cơ để lẻn ra ngoài. Vừa hay hôm nay chính là lúc đó. Đường Tử Lâm được Hoàng Thượng triệu kiến nên không ở trong phủ, Đường lão gia luôn bận bịu ở Đại Lý Tự còn Đường phu nhân thì về thăm nhà ngoại một chuyến. Nhưng cánh cửa ranh giới giữa Đường phủ và bên ngoài được phòng vệ nghiêm ngặt, đây là chỉ thị của Đường Tử Lâm phòng trường hợp Đường Y Nguyệt muốn ra ngoài. Đường Y Nguyệt tất nhiên không thể chịu thua, cô tìm mọi cách để ra ngoài cho bằng được.
Đường Y Nguyệt về phòng, lấy ra một bộ y phục của nha hoàn rồi mặc lên người. Quấn tóc hai bên giống như nha hoàn, vẽ lên mặt một vết bớt đỏ dài rồi cầm lấy giỏ tre đã chuẩn bị từ trước sau đó len lén ra ngoài.
Tiến đến cửa lớn, Đường Y Nguyệt thấp thỏm sợ bị lộ nên đi thẳng một mạch xông ra ngoài. Kết quả vẫn bị Mặc Ngôn, thị vệ của Đường Tử Lâm chặn lại.
- Vị cô nương này là đang muốn đi đâu?
Đường Y Nguyệt toát mồ hôi, ngước mặt lên nhìn với hy vọng duy nhất là Mặc Ngôn không nhận ra. Cố gắng nở nụ cười cùng với khuôn mặt xấu xí có vết bớt to che gần nửa mặt, Đường Y Nguyệt bẽn lẽn nói :
- Thím Vương nhờ tôi đi mua chút rau để dùng làm bữa tối. Có thể cho tôi ra một chút không, thím Vương đã dặn kĩ là phải đi mua nhanh nhất có thể.
Nhìn từ đầu đến cuối, Mặc Ngôn chỉ thấy một nha hoàn xấu xí chứ không phát hiện ra gì thêm bởi vậy liền cho qua.
Ra khỏi Đường gia, Đường Y Nguyệt vội vàng chạy thật nhanh về phía trước bởi nếu như bị phát hiện không có trong phủ thì nhất định sẽ bị nghi ngờ. Đường Y Nguyệt luôn mang trong mình ý nghĩ lo sợ nên chạy thẳng một mạch mà không quay đầu.
Đường Y Nguyệt dừng lại thở hổn hển sau khi chạy một quãng đường dài. Lấy lại tinh thần, Đường Y Nguyệt mở to mắt nhìn xung quanh mình. Thật đông vui, thật tấp nập, đây chính là những gì Đường Y Nguyệt nhìn thấy. Trong người mang sẵn một ít ngân lượng nên Đường Y Nguyệt tìm một quán trà nhỏ ngồi nghỉ chân. Dường như ai ai cũng nhìn vào mặt cô rồi lại thì thầm to nhỏ với người bên cạnh. Họ làm vậy đúng là có lý do của họ, cái vết bớt xấu xí to tướng ở trên mặt như thế vậy mà không thèm đeo màng che để đi ra đường thật không biết ngượng. Thở dài một hơi, Đường Y Nguyệt chợt nghĩ :" Hóa ra đây đúng là bản chất vốn có của con người, dù ở hiện tại hay tương lai họ đều chỉ biết to nhỏ nói xấu người khác chứ không hề đứng trước mặt để nói".
Lắc đầu chán nản, Đường Y Nguyệt tiện tay lấy khăn tay đặt trên giỏ tre rồi gấp đôi lại sau đó che đi vết bớt tự vẽ của mình. Vừa hay ngay lúc đó, có một bàn tay chặn Đường Y Nguyệt lại rồi từ từ đặt tay cô xuống bàn. Đó là một nam nhân. Người đó đi đến đối diện Đường Y Nguyệt rồi ngồi xuống. Nam nhân này thật sự khiến cho mọi nữ nhân nhìn vào đều cảm thấy ái mộ. Trên người mặc y phục của một vị công tử nhà giàu, tay liên tục phẩy phẩy cái quạt, từng đường nét trên khuôn mặt của người này không có chỗ nào để chê, thật sự hoàn hảo. Vị công tử này ngồi chỗ đối diện Đường Y Nguyệt rồi điềm đạm nói :
- Cô nương không cần thiết phải làm như vậy, đừng để ý lời nói của người khác mà hãy tự tin lên.
Đường Y Nguyệt bỏ ý định che mặt lại, nhìn vào người trước mặt rồi cười, nói :
- Vị công tử này, nhìn mặt ta xấu xí như vậy, huynh không cảm thấy sợ sao?
- Vậy cô nương có thể nói cho ta biết vì sao ta lại phải sợ không? - Vị công tử kia nhanh chóng đáp lại.
Tâm trạng của Đường Y Nguyệt đã thoải mái hơn. Dường như Đường Y Nguyệt không còn nghe thấy tiếng xì xào to nhỏ nữa.
- Cảm ơn công tử. - Đường Y Nguyệt vui vẻ nói. - Biết là không lịch sự cho lắm nhưng có thể cho ta biết quý danh của công tử không?
- Ta họ Dương tên Khinh Dạ, vậy còn cô nương thì sao? - Dương Khinh Dạ nói.
- Ta là Đường Y Nguyệt. - Đường Y Nguyệt nhanh miệng nói.
Dương Khinh Dạ bỗng có chút suy nghĩ, sau đó nói :
- Tên cô sao ta lại nghe quen quen thế nhỉ?
Lúc này Đường Y Nguyệt mới chột dạ, chỉ vì nhanh miệng mà nói thẳng tên ra chi người ta biết, nhỡ đâu người này có quen biết với Đường gia thì không phải là cô đi tong luôn rồi ư. Nụ cười bắt đầu trở nên ngượng hơn trước, Đường Y Nguyệt nói :
- Chắc tên của ta khá phổ biến nên có thể huynh đã được nghe thấy ở đâu đó rồi.
Dương Khinh Dạ gật gù thoáng nghĩ có lẽ là thế. Thoáng nhìn Đường Y Nguyệt, Dương Khinh Dạ thích nhìn đôi mắt của cô ấy, bởi vì đôi mắt của Đường Y Nguyệt giống như biết cười vậy, rất hoạt bát, đáng yêu.
Tại Đường gia lúc này bắt đầu phân chia ra tìm Đường Y Nguyệt. Thật không may cho cô vì thím Vương hôm nay cũng muốn ra ngoài mua đồ, sau khi biết là thím Vương không nhờ ai ra ngoài mua giúp mình, Mặc Ngôn nghi ngờ ngay lập tức sai người đến phòng tiểu thư nhưng trong phòng không có lấy một bóng người. Mặc Ngôn nhanh chóng gọi người rồi phân chia ra để tìm Đường Y Nguyệt.
Cuộc trò chuyện giữa Đường Y Nguyệt và Dương Khinh Dạ chưa kết thúc, Dương Khinh Dạ nhìn vào vết bớt trên mặt Đường Y Nguyệt rồi hỏi :
- Vết bớt này từ nhỏ cô đã có rồi ư?
Đường Y Nguyệt nhâm nhi ly trà, trả lời :
- Đúng rồi. Vết bớt này đã theo tôi từ nhỏ.
- Vậy Y Nguyệt cô nương là người ở đâu? Hình như y phục trên người cô là của một nha hoàn đúng không? - Dương Khinh Dạ tiếp tục hỏi sau khi nhìn vào y phục của Đường Y Nguyệt.
- Người xấu xí như tôi được làm nha hoàn đã là may lắm rồi. - Đường Y Nguyệt giả vờ đáng thương.
Suy nghĩ một lúc Dương Khinh Dạ nhớ ra điều gì đó rồi nói :
- Hình như tôi thấy bộ y phục nha hoàn này ở phủ nào đó rồi thì phải, hình như là...
- Dương công tử, xin lỗi vì không thể ngồi lâu, tôi có việc gấp nên phải đi ngay, hẹn ngày sau gặp lại.
Đường Y Nguyệt trở nên vội vội vàng vàng. Nói xong liền đứng dậy chạy đi luôn. Dương Khinh Dạ chưa kịp chào lại thì đã không biết cô chạy hướng nào rồi. Lý do Đường Y Nguyệt vội vàng như thế là do cô nhìn thấy Mặc Ngôn, biết Mặc Ngôn ở đây chắc chắn biết rằng cô trốn khỏi phủ nên đi tìm cô. Đường Y Nguyệt chạy thục mạng vào một hẻm sâu, cái hẻm vắng lặng này dường như không có mấy ai đi vào. Và dường như Đường Y Nguyệt đã chạy thoát khỏi Mặc Ngôn. Vẫn lo sợ bị phát hiện, Đường Y Nguyệt đi sâu vào bên trong hơn.
Đường Y Nguyệt đứng chết lặng tại chỗ, thẳng mặt cô là bức tường cao còn trước mắt cô là một nam nhân nằm bất động, trên bụng còn có rất nhiều máu đang chảy ra.
Đường Y Nguyệt từ từ tiến gần đến chỗ nam nhân bị thương rồi nhìn vào người này. Đường Y Nguyệt tròn mắt bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt người này, cô lên tiếng bằng một giọng nói đầy kinh ngạc :
- Người này thật giống Dương Hàn Vũ.
Lại nhìn vết thương ở bụng người này, Đường Y Nguyệt lấy lại bình tĩnh. Lúc đầu Đường Y Nguyệt luốn cuống không biết phải làm sao để cầm máu, sau đó cô đã nghĩ ra được cách cầm máu. Đường Y Nguyệt đã tháo một bên dây quấn tóc của mình, quấn quanh qua vết thương trên bụng của người giống Dương Hàn Vũ. Nhưng sợi dây quá ngắn nên chỉ đủ quấn một vòng. Trước khi quấn, Đường Y Nguyệt tìm được lọ thuốc cầm máu cô giấu trong giỏ, cô mang đi để đề phòng cho bản thân nhưng xem ra có người cần dùng rồi. Đường Y Nguyệt đổ ít thuốc lên vết thương sau đó dùng dây quấn tóc quấn lại.
Thiết nghĩ không thể cứ trốn mãi ở đây và cũng không thể để mặc người này ở đây. Đường Y Nguyệt quyết định kéo lê tên này ra ngoài. Trong lúc bị kéo lê, người này lờ mờ mở mắt, tuy nhiên hắn không nhìn rõ được người đang kéo hắn ai. Sau đó, hắn đau đớn lên tiếng :
- Cô...
Đường Y Nguyệt nghe thấy liền quay lại, thả tay nam nhân này ra rồi ngồi bên cạnh nói :
- Tỉnh rồi sao? Lúc nãy là huynh gọi tôi đúng không? Này.
Không thấy phản hồi, Đường Y Nguyệt chán nản đứng dậy tiếp tục kéo đi.