Phương Tri Li Bất Khả

Chương 8: Đêm tân hôn Thập vương phi không ngoan

Kết thúc lễ nghi trên đại điện, Dương Hàn Vũ lập tức đưa Đường Y Nguyệt trở lại kiệu hoa để hồi phủ. Lúc này, các vương gia, công chúa, quận chúa đều bắt đầu đi đến Thập vương phủ ăn mừng.

Suốt một chặng đường dài không lên tiếng, cuối cùng Đường Y Nguyệt mới thì thầm hỏi nhỏ:

- Nghi thức vừa rồi trên đại điện có phải là hơi qua loa không?

Dương Hàn Vũ là lần đầu nghe thấy giọng của Đường Y Nguyệt có hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó liền trả lời luôn:

- Đây là nghi thức dành cho Hoàng tử.

Cũng không quá để tâm đến chuyện này, Đường Y Nguyệt gật đầu bỏ qua.

Hạ nhân ở Thập vương phủ được chia ra để phục vụ. Đứng trước cửa lớn của phủ có vài hạ nhân và một bà mai đang đợi kiệu hoa trở về làm lễ thêm vào đó là dân chúng trong kinh thành đều túm tụm lại xem hôn lễ của Thập vương gia.

Kiệu hoa được hạ xuống trước cửa Thập vương phủ. Dương Hàn Vũ xuống ngựa, làm tròn bổn phận của một vị tân lang. Đường Y Nguyệt được tân lang của mình tiếp tục đỡ xuống kiệu. Theo phong tục của Nam Lăng quốc, sau khi đã rước tân nương về, tân lang phải bế tân nương lên rồi bước qua ngọn lửa ba lần bởi vì điều quan trọng phải làm ba lần thì mới linh thiêng.

Đường Y Nguyệt vẫn chưa biết về phong tục này.

Dương Hàn Vũ dùng đôi tay vững chắc của mình, bế Đường Y Nguyệt lên một cách nhẹ nhàng. Đường Y Nguyệt bị dọa cho đến nỗi trợn mắt há miệng rồi kêu ầm lên:

- Ngài đang làm cái gì vậy, mau thả ta xuống.

Lý do Đường Y Nguyệt kích động đến như vậy là bởi vì chưa từng có một nam nhân xa lạ nào bế cô như thế này. Thêm vào đó, dường như nhịp tim của Đường Y Nguyệt đang tăng một cách nhanh chóng. Đôi tai của cô đang ở rất sát trái tim của nam nhân này, cô nghe được rõ tiếng "thình thịch thình thịch", nhịp tim này chứng tỏ một điều cái tên này chẳng hồi hộp tẹo nào. Cách đập rất ổn định, bảo sao lúc nhìn hắn từ đằng sau cô lại có cảm giác tên này có thái độ lạnh như băng, khó gần. Chẳng bù cho Đường Y Nguyệt lúc này, hồi hộp đến ngạt thở, nam nhân này ở gần cô khiến cho cô có một cảm giác rất quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, giống như đã từng gặp qua.

Tiếng hét của Đường Y Nguyệt khiến những người chứng kiến phải bật cười, bà mai lập tức giải thích:

- Thập vương phi, đây là phong tục của Nam Lăng quốc, chỉ có chính thất mới có thể thực hiện phong tục này.

Đường Y Nguyệt sau khi nghe giải thích liền im lặng với cả cô hồi hộp đến mức nói không nên lời nữa rồi.

Dương Hàn Vũ rất bình tĩnh, bước đi bước lại đủ ba lần rồi sau đó nhẹ nhàng thả Đường Y Nguyệt xuống. Đường Y Nguyệt giống như người vừa nhét lại trái tim vào lồng ngực, vẫn chưa hết hẳn cái tâm trạng hồi hộp ấy, cô chỉ trấn an bản thân rằng có lẽ đây là lần đầu tiên được nam nhân bế như thế quả thật không tránh được sự hồi hộp.

Dương Hàn Vũ đưa Đường Y Nguyệt đến Lê viện, đây là viện được chuẩn bị cho Thập vương phi. Nhưng tất cả hạ nhân lại đều thấy lạ, Lê viện cách Đông viện khá xa, từ Lê viện phải đi qua Bắc viện, Trúc viện, Mai viện rồi mới đến Đông viện. Bên cạnh Đông viện không phải còn có Đào viện sao? Tại sao Vương gia lại xếp cho Vương phi ở cách xa như thế.

Đưa Đường Y Nguyệt vào phòng, đặt cô ngồi xuống giường, Dương Hàn Vũ nhìn cô một hồi rồi nói:

- Đêm nay không cần đợi ta, nàng có thể tự bỏ khăn trùm đầu xuống rồi ngủ đi.

Đường Y Nguyệt nửa mừng nửa giận. Ngay trong đêm tân hôn mà tân lang hắn còn chẳng đoái hoài nhìn xem tân nương của mình trông như thế nào ư. Nhưng cũng may là sẽ không xảy ra cái được gọi là động phòng vào đêm nay, trong cái rủi lại có cái may.

- Ta biết rồi.

Đường Y Nguyệt giọng nói nghe có vẻ điềm tĩnh nhưng lại không khống chế được biểu cảm trên gương mặt mình. Cái biểu cảm trông rất thoải mái.

Dương Hàn Vũ gật nhẹ đầu rồi đi luôn ra ngoài, Tiểu Vy đứng bên ngoài nghe được những lời đó liền trở nên ủ rũ. Xem ra những gì tiểu thư nói là đúng, không thể chỉ nghe đồn mà đánh giá bản chất của một người. Tương lai chỉ sợ Thập vương phi chỉ là hữu danh vô thực thôi.

Đêm đến, khách khứa bắt đầu ra về, trong lúc này Dương Tiêu Lạc liền trốn đến Lê viện để rình xem dung nhan của Đường Y Nguyệt. Trên đường đúng lúc gặp Tiểu Vy đang mang điểm tâm đến cho Đường Y Nguyệt, Dương Tiêu Lạc liền hỏi thăm:

- Vị cô nương này đang đi đến Lê viện phải không?

Tiểu Vy cười ngây ngô rồi trả lời:

- Đúng vậy, tôi đang mang điểm tâm cho tiểu.. à cho Thập vương phi.

- Vậy ư? - Dương Tiêu Lạc cười gian manh.

Cánh tay Dương Tiêu Lạc dơ thẳng lên cao, đánh mạnh vào sau gáy Tiểu Vy, Tiểu Vy không kịp phản ứng liền ngất tại chỗ. Dương Tiêu Lạc nhanh chóng kéo Tiểu Vy vào một nơi kín để đổi y phục, sau đó cầm khay điểm tâm đi thẳng đến Lê viện.

Đường Y Nguyệt ở Lê viện lúc này đang cực kỳ buồn chán, nghĩ đến việc hết nằm rồi ngồi khiến cô cảm thấy bực tức trong người. Cô đã bị cấm túc ở Đường phủ đã lâu, chưa có cơ hội được ra ngoài. Lúc này, Đường Y Nguyệt liền nghĩ đến việc lẻn ra ngoài chơi cho khuây khỏa, đằng nào thì tối nay Thập vương gia đâu có đến. Nhưng làm sao để ra ngoài đây.

Tiếng gõ cửa vang lên, Đường Y Nguyệt lên tiếng cho phép vào. Dương Tiêu Lạc mặc bộ y phục nha hoàn Đường phủ của Tiểu Vy đứng trước mặt Đường Y Nguyệt. Đường Y Nguyệt bị che tầm nhìn bởi khăn trùm đầu nên không nhìn rõ ai với ai nhưng cô lại chợt nảy ra một ý. Người của Thập vương phủ vẫn chưa có nhìn thấy dung mạo của cô, nếu như cô đổi y phục rồi kiếm một cớ gì đó để ra ngoài thì dễ dàng rồi.

Đường Y Nguyệt nhìn người trước mắt, vẫy tay nói:

- Tiểu Vy qua đây, ta có chuyện cần nhờ em giúp.

Dương Tiêu Lạc nửa nghi nửa ngờ lại gần, cúi thấp người xuống để nghe. Nhưng chưa nghe thấy gì thì đã bị Đường Y Nguyệt dùng một quyền đánh vào sau gáy dẫn đến bất tỉnh. Đường Y Nguyệt cười thầm, tự tay lật khăn trùm đầu lên. Nhưng cười chưa quá ba giây, cô liền bất ngờ nhìn vào nữ nhân bị mình đánh ngất. Không phải Tiểu Vy nhưng lại mặc y phục của Tiểu Vy. Với lại hình như cô cũng chưa gặp qua người này. Tuy nhiên Đường Y Nguyệt không rảnh để ngồi đoán mò, mặc kệ nữ nhân này là ai cô vẫn phải mạo phạm một chút.

Gương mặt cực kỳ thoải mái của Đường Y Nguyệt sau khi đổi y phục cho nữ nhân kia. Chưa bao giờ cô lại cảm thấy cuộc sống thật tươi mới. Chắc vì đã lâu cô chưa được ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Đường Y Nguyệt chạy tót ra ngoài, nhưng bên ngoài Lê viện chỉ có vài ánh đèn mập mờ. Thập vương phủ rộng lớn như thế, đây là lần đầu tiên cô đến Thập vương phủ, muốn tìm cửa lớn thật khó. Theo trí nhớ của Đường Y Nguyệt lúc được đưa đến Lê viện hình như là rẽ một lần bên trái, một lần bên phải rồi đi thẳng. Bán tín bán nghi chính bản thân mình, cuối cùng Đường Y Nguyệt đi theo trực giác của mình.

Lúc này ở gần chỗ Đường Y Nguyệt đang đi.

- Ngươi có nhìn thấy Tiêu Lạc công chúa không?

Một tên hạ nhân cầm đèn bị kéo lại và hỏi.

- Bẩm Ngũ vương gia, tiểu nhân không nhìn thấy công chúa ạ.

Ngũ vương gật đầu, cho hạ nhân kia đi qua, bản thân lại tiếp tục đi tìm Tiêu Lạc.

Đường Y Nguyệt đi theo trực giác của mình, đến ngã rẽ liền rẽ qua bên phải nhưng sau đó liền đâm sầm vào ngực của một người. Đường Y Nguyệt giật mình lùi lại phía sau, nheo mắt nhìn người đang đứng trước mình rồi thốt lên một tiếng:

- Dương Khinh Dạ.

Dương Khinh Dạ cũng nheo mắt nhìn lại nữ nhân vừa đâm vào người mình, ánh mắt đó không lẫn vào đâu được, là của Đường Y Nguyệt. Dương Khinh Dạ liền cười:

- Tiểu nha hoàn, cô ở đây làm gì?

Quan sát từ trên xuống dưới, Dương Khinh Dạ lại nói tiếp:

- Tiểu nha hoàn, bảo sao lần trước ta nhìn thấy y phục của cô trông rất quen, ta nhớ ra rồi, là ở Đường phủ.

Đường Y Nguyệt không biết nói gì chỉ biết cười ngượng:

- Huynh nhận ra rồi sao.

- Bỏ vết bớt đi nhìn cô xinh xắn hơn hẳn đấy.

Dương Khinh Dạ ghé vào tai Đường Y Nguyệt nói nhỏ. Đường Y Nguyệt lúc này mới bàng hoàng sờ lên má mình, cô quên mất là lần trước gặp Dương Khinh Dạ trên mặt cô còn vẽ một vết bớt to đuỳnh, sao lại quên mất điều này cơ chứ. Đường Y Nguyệt lúng túng:

- Thật ra thì... vết bớt...

- Là do cô tự vẽ lên đúng không? - Dương Khinh Dạ cắt lời.

Đường Y Nguyệt cười ngượng rồi gật đầu xác nhận. Dương Khinh Dạ cười lớn:

- Ta phát hiện ra từ lúc đó rồi, tiểu nha hoàn lừa được ai chứ không lừa được ta đâu.

Đường Y Nguyệt gãi đầu ngượng ngùng. Nhưng thoáng chốc chợt nhớ ra mục đích trốn ra đây, cô vội vàng nói:

- Dương Khinh Dạ, huynh là người của Thập vương phủ à?

Dương Khinh Dạ phẩy tay phủ nhận:

- Không phải, ta chỉ là khách thôi.

Đường Y Nguyệt hào hứng, mặc kệ tên này là khách hay là người của phủ thì chắc chắn biết đường ra ngoài, xem ra phải nhờ vào hắn rồi.

- Huynh giúp ta một việc được không?

- Chỉ cần có thể giúp thì ta sẽ không từ chối - Dương Khinh Dạ nói.

Đường Y Nguyệt vui mừng vì đã có một người dẫn đường.

- Vậy huynh giúp ta ra ngoài được không?

Dương Khinh Dạ tỏ vẻ hơi khó hiểu:

- Trời tối rồi, tiểu cô nương như cô ra ngoài làm gì?

Đường Y Nguyệt bèn nghĩ một chút rồi bịa ra một lý do:

- Thập vương phi muốn ăn mì ở tiệm Lục Vị nên sai ta ra ngoài mua.

Dương Khinh Dạ ừ nhẹ một cái rồi nói:

- Vậy để ta đưa cô ra ngoài.

Đường Y Nguyệt vui đến nỗi muốn bay luôn lên trời. Cuối cùng cũng được ra ngoài sau bao ngày bị cấm túc. Ở trong phủ lâu chắc cô bị bệnh tự kỷ luôn mất.

Dương Khinh Dạ dẫn Đường Y Nguyệt ra ngoài, bỏ luôn việc tìm Dương Tiêu Lạc, thiết nghĩ nếu như Dương Tiêu Lạc không ở Thập vương phủ thì chắc đã về Cung rồi. Tìm nữa chắc cũng vô dụng, chi bằng đi cùng tiểu nha hoàn.

Bước qua cửa phủ, Đường Y Nguyệt cảm giác thế giới thật tươi đẹp, sảng khoái. Thật sự hạnh phúc khi được ra ngoài như thế này.

- Đa tạ Dương thiếu gia, có cơ hội ta sẽ báo đáp huynh.

Đường Y Nguyệt vui vẻ nói với nam nhân đang đứng cạnh mình.

Dương Khinh Dạ thế mà lại thở dài, tỏ vẻ mệt mỏi:

- Chi bằng báo đáp luôn đi, ta đói rồi, tiểu nha hoàn cô mời ta một bát mì là được rồi.

Đường Y Nguyệt không suy nghĩ gì liền đồng ý. May mà hắn chỉ muốn bát mì chứ muốn sơn hào hải vị thì coi như cô khuynh gia bại sản mất. Ngân lượng cô mang ra ngoài không có nhiều.

Đi một hồi, tiệm mì Lục Vị ở ngay trước mắt, Đường Y Nguyệt nhanh chóng chạy vào trong rồi ngồi xuống ngay khi tìm được chỗ. Dương Khinh Dạ theo sau kèm theo đó là một sự ngạc nhiên. Cũng đã muộn rồi thế mà tiệm mì này vẫn đông đúc như thế, chỗ nào chỗ nấy đều có người ngồi. Chắc hẳn mì ở đây rất ngon, xem ra hời một bữa rồi.

- Tiểu nhị cho hai bát mì lục vị.

Đường Y Nguyệt hò lớn, tuy nhiên ngau sau đó là một tiếng gọi khác, giọng của nam nhân.

- Tiểu nhị ba bát mì lục vị.

Dương Khinh Dạ nhìn thoáng qua nam nhân đó rồi ra vẻ mừng rỡ xen lẫn ngạc nhiên:

- Hàn Vũ.

Đường Y Nguyệt cũng trợn mắt há mồm nhìn nam nhân đang rất tự nhiên ngồi xuống đối diện cô. Trời đất, cái tên giống Dương Hàn Vũ, cái tên mà cô đã cứu mấy hôm trước. Nhưng mà nghe Khinh Dạ gọi là Hàn Vũ. Trùng hợp đến thế là cùng.

Dương Hàn Vũ ngồi xuống ghế, nhìn nữ nhân ngồi đối diện rồi quay sang Dương Khinh Dạ hỏi:

- Ngũ ca, vị cô nương này là ai vậy?

Dương Khinh Dạ không ngần ngại mà giới thiệu luôn:

- Cô ấy là Đường Y Nguyệt, chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi.

- Đường Y Nguyệt?

Dương Hàn Vũ lại nhìn nữ nhân ngồi đối diện mình. Hóa ra đây là dung mạo của Đường Y Nguyệt, thế đây chẳng phải là nương tử của mình sao. Đêm tân hôn mà lại chạy ra ngoài ăn cơm với nam nhân, lại còn tự nhận bản thân là nha hoàn. Rốt cuộc thì cô ta muốn giở trò gì đây, thật đúng như những gì đã nghe nói, quả là một nữ nhân xảo quyệt.

Đường Y Nguyệt từ đầu đến giờ luôn có thái độ e ngại Dương Hàn Vũ. Đây có được gọi là oan gia ngõ hẹp không, sao ở đâu cũng gặp hắn chứ. Âm hồn bất tán, cứu ngươi hai mạng vậy mà cuối cùng vẫn không được trả ơn, coi như số ta đen đủi khi đụng trúng ngươi.

Ba bát mì lục vị được xếp gọn trên bàn, ba người họ bắt đầu bữa ăn. Chỉ vài phút sau, Dương Hàn Vũ đột nhiên lên tiếng:

- Đúng rồi ngũ ca, sao huynh lại đi cùng Đường cô nương? Không phải là đã cùng Tiêu Lạc quay về rồi sao?

"Tiêu Lạc?" Đường Y Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy vui mừng, liệu có phải là Tiêu Lạc bạn thân của cô không, giống như Đường Tử Lâm và Dương Hàn Vũ, liệu đó có phải là Tiêu Lạc không. Đường Y Nguyệt trong đầu chỉ nghĩ phải tìm ra cách để gặp Tiêu Lạc thôi.

Dương Khinh Dạ trả lời:

- Ta vốn định về cùng Tiêu Lạc nhưng thoáng chốc lại không thấy con bé đâu nên ta nghĩ Tiêu Lạc đã về trước rồi. Còn tiểu nha hoàn thì cô ấy quên đường ra nên nhờ ta dẫn ra ngoài vì thế hai người mới đi cùng nhau.

Quên đường ra cái gì chứ, cô ta đâu có biết đường ra đi lối nào đâu. Dương Hàn Vũ nhìn chằm chằm Đường Y Nguyệt sau đó chép miệng một cái. Dương Hàn Vũ bỏ đũa đứng dậy:

- Ta còn có việc, không làm phiền hai người nữa, Ngũ ca, Đường cô nương, cáo từ.

Dương Khinh Dạ gật đầu, còn cười mỉm, đương nhiên là có việc rồi, đêm tân hôn thì làm sao mà rảnh rỗi được cơ chứ.

Đường Y Nguyệt thì thở dài một hơi, cảm thấy tâm trạng nheh nhõm hơn hẳn. Không hiểu sao bản thân lại cảm thấy hồi hộp khi ngồi đối diện hắn, giống như cảm giác lúc được Thập vương gia bế lên, lúc trước đâu có như thế. Hay là do lúc trước cô luôn tránh xa hắn nên mới không có cảm giác gì.

Dương Khinh Dạ và Đường Y Nguyệt tiếp tục ăn nốt phần mì còn lại, sau đó không quên mua thêm một bát dành cho "Thập vương phi".

Trên đường trở về hai người nói chuyện với nhau một cách thoải mái, hòa thuận. Thoáng chốc đã đến Thập vương phủ, Dương Khinh Dạ sau khi nhìn Đường Y Nguyệt vào trong thì cũng trở về cung.

Đường Y Nguyệt ung dung đi về Lê viện, cô không lo lắng gì cả, chẳng phải cái tên phu quân của cô đã nói là cô có thể ngủ trước sao, đằng nào thì hắn cũng không đến, chẳng có gì phải lo cả.

Tung tăng mở cửa Lê viện, Đường Y Nguyệt nhanh chóng thu lại nụ cười tươi trên môi khi nhìn thấy một nam nhân đang đứng trước cửa phòng, là Dương Hàn Vũ, sao hắn ta lại ở đây, vào giờ này. Kinh ngạc xen lẫn lo lắng, Đường Y Nguyệt hơi run run bước tới gần, miệng cố gắng gượng tạo thành nụ cười, nặn ra từng chữ rồi nói:

- Dương công tử, đã khuya rồi, sao huynh lại ở đây? Đây là Thập vương phủ, nếu huynh bị phát hiện lẻn vào đây ta không gánh nổi hậu quả cho huynh đâu.

Dương Hàn Vũ đưa mắt nhìn Đường Y Nguyệt rồi nói:

- Phủ của ta mà ta cũng cần phải lẻn vào ư?

Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác liên tục ập vào người Đường Y Nguyệt. Phủ của hắn, vậy chẳng phải Dương Hàn Vũ chính là Thập vương gia sao? Nghĩ thôi cũng đã không dám nghĩ tiếp, vừa rồi còn bị hắn bắt gặp đi ăn cùng với nam nhân khác mà lại còn là Ngũ... Ngũ ca, hắn gọi Dương Khinh Dạ là ngũ ca, vậy Dương Khinh Dạ chẳng phải là Ngũ vương gia anh rể của mình sao. Đang đùa cái gì thế này.

Đường Y Nguyệt dở khóc dở cười:

- Vương gia, ta không cố ý trốn ra ngoài đâu.

- Nàng lấy đâu ra cái lá gan to như thế hả? Không những không yên phận lại còn đánh ngất công chúa, nếu như bên ngoài biết được những chuyện này thì mặt mũi của Thập vương phủ để ở đâu. - Dương Hàn Vũ lớn tiếng trách mắng.

Đường Y Nguyệt có chút kinh ngạc trong lời nói của Dương Hàn Vũ:

- Ta đâu có đáng ngất cô công chúa nào đâu, việc ta trốn ra ngoài ta đã nhận lỗi rồi nhưng ta không muốn bị vu oan như thế. - Đường Y Nguyệt trở nên có chút bực tức.

Dương Hàn Vũ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, lôi Đường Y Nguyệt vào trong phòng rồi nói:

- Tự mình nhìn cho kĩ đi.

Đường Y Nguyệt hơi lơ mơ, không phải là cô đánh ngất Tiểu Vy sao, làm sao lại là một công chúa được. Tiến gần đến giường, nhìn kĩ gương mặt đang bất tỉnh nhân sự kia, lúc này Đường Y Nguyệt mới chợt nhận ra, là Tiêu Lạc, hơn vừa rồi Dương Hàn Vũ và Dương Khinh Dạ có nhắc đến Tiêu Lạc công chúa. Rốt cuộc là cô đang tạo nghiệp gì thế này.

Quay lại nhìn Dương Hàn Vũ với ánh mắt tội lỗi:

- Lúc đó ta không có nhìn rõ, ta chỉ nghĩ là Tiểu Vy nên thay đồ xong rồi đi luôn, ta không hề biết cô ấy là Tiêu Lạc công chúa. Xin lỗi.

Dương Hàn Vũ vẫn không đổi sắc mặt, nói:

- Nàng nên nhớ rõ điều này, hôn ước của Hoàng thất và Đường gia đã xong rồi, từ bây giờ nàng có thể sống cuộc sống của nàng nhưng không được phép làm tổn hại đến Thập vương phủ nếu không ta sẽ không tha cho nàng, còn nữa ta không hề có tình cảm với nàng nên đừng mong chờ điều gì ở ta.