Phương Tri Li Bất Khả

Chương 9: A Tam ca ca

Đường Y Nguyệt thẫn thờ nhìn nam nhân đứng trước mắt mình. Dương Hàn Vũ bản chất của hắn sao có thể đáng ghét như thế cơ chứ, nói giống như là cô mong muốn được gả cho hắn lắm ấy. Rốt cuộc là đã tạo nghiệp gì không biết nữa, không hiểu sao lại đụng trúng phải cái tên máu lạnh vô tình này.

Dương Hàn Vũ thấy Đường Y Nguyệt không có phản ứng gì liền nói:

- Nghe rõ chưa.

Đường Y Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi thở ra một cách nhẹ nhõm:

- Ta tự biết mình phải làm gì.

Đường Y Nguyệt tất nhiên hiểu được tình trạng hiện giờ của cô. Thập vương phi cái khỉ gì chứ, chẳng qua chỉ là ngồi cho khỏi bị trống chỗ thôi. Có khi Đường Y Nguyệt của bây giờ còn thấp kém hơn cả Đường đại tiểu thư ấy chứ. Nếu không biết tự lượng sức mình thì kết quả chắc chắn sẽ là tự rước lấy nhục vào thân, ở cái nơi cổ hủ thế này nữ nhân được gả đi chẳng khác gì nước suối trong đã nhiễm bẩn cả, sẽ chẳng ai dám uống thứ nước bẩn đâu, bệnh chết lúc nào không hay. Cứ coi như là tự lập đi, hắn sẽ chẳng đụng đến cô đâu bởi vì cô sẽ chẳng làm điều gì dại dột cả.

Dương Hàn Vũ tỏ vẻ hài lòng với câu nói của Đường Y Nguyệt, sau đó hắn đến bên giường lay lay Dương Tiêu Lạc. Dương Tiêu Lạc cảm thấy cả người đang bị lắc mạnh liền mở mắt tỉnh dậy. Người đầu tiên đập vào mắt Dương Tiêu Lạc là Dương Hàn Vũ, Dương Tiêu Lạc trợn tròn mắt sợ hãi rồi hét lớn:

- Aaaaaaaaaaa.... Thập ca tha mạng..

- Im miệng. - Dương Hàn Vũ gằn giọng xuống - Sao muội lại ở đây.

Dương Tiêu Lạc im lặng nhớ lại những chuyện đã xảy ra rồi khóc trong lòng. Vốn dĩ chỉ muốn xem xem dung mạo của Thập tẩu, ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Né tránh ánh mắt của Dương Hàn Vũ, Tiêu Lạc nhìn Đường Y Nguyệt, rồi nhẹ nhàng nói:

- Cô nương kia chắc là nha hoàn của Thập tẩu đúng không? Ngươi có thể lấy cho ta một bộ y phục khác để thay không!

Dương Hàn Vũ nhíu mày, gằn giọng:

- Đó là Thập tẩu của muội.

Đường Y Nguyệt vẫy vẫy tay chào cùng với nụ cười thân thiện ngược lại là Dương Tiêu Lạc ngơ ngác:

- Thập... Thập tẩu... thất.. thất lễ rồi.

Đường Y Nguyệt vui vẻ:

- Không sao, dù sao cũng là do ta nên muội mới nằm đó, phải là ta thất lễ với muội rồi.

Dương Tiêu Lạc gật gật đầu, biểu cảm vẫn trong trạng trái có chút mơ hồ.

Dương Hàn Vũ lúc này dịu giọng xuống:

- Ở đây không có việc của muội, về Mai viện đi, ngày mai cùng nhau vào Cung.

Dương Tiêu Lạc nắm bắt thời cơ chạy gấp. Trong phòng lúc này chỉ còn cặp phu thê mới cưới.

Vì tránh bị nghi ngờ, Dương Hàn Vũ phải ở lại Lê viện đêm nay, nếu như sáng hôm sau mà thức dậy ở Đông viện, Tiêu Lạc mà nhìn thấy chỉ sợ đến tai Mẫu phi thì chẳng có gì tốt hết.

Đường Y Nguyệt nhìn nam nhân ngồi lặng trên ghế, liền hỏi nhỏ:

- Ngài không về Đông viện sao?

Dương Hàn Vũ lạnh lùng lắc đầu:

- Đêm nay ta sẽ ở đây, yên tâm ta sẽ không động đến nàng đâu.

Đường Y Nguyệt yên tâm gật đầu, hắn nói nhất định hắn sẽ làm được nên khỏi lo. Nhưng trong phòng chỉ có một chiếc giường, vậy nằm thế nào đây.

- Vương gia, ngài định ngủ ở đâu? - Đường Y Nguyệt gặng hỏi.

Dương Hàn Vũ dùng tay chỉ vào chiếc ghế hắn đang ngồi, ý chỉ tối nay sẽ dựa vào ghế để ngủ còn giường sẽ nhường cho cô. Đường Y Nguyệt vui vẻ nhảy lên giường, nhưng chưa được một lúc liền bật dậy, nói:

- Vương gia, lúc nãy ngài ra điều kiện cho ta phải yên phận nếu không sẽ phế bỏ chức vị của ta. Vậy thì ta cũng muốn ngài phải đồng ý một điều kiện của ta.

Đường Y Nguyệt tất nhiên không muốn bản thân phải chịu thiệt, đối với cô mà nói sống với nhau thì phải công bằng nếu không sẽ khó sống lắm.

Dương Hàn Vũ nghe xong cảm thấy tò mò về điều kiện của Đường Y Nguyệt, thật ra là Dương Hàn Vũ còn có chút bất ngờ bởi vì Đường Y Nguyệt là người đầu tiên muốn ra điều kiện cho hắn. Dương Hàn Vũ liền có vẻ hứng thú:

- Nói.

Đường Y Nguyệt đắc ý, nói luôn:

- Điều kiện của ta là chỉ cần Đường Y Nguyệt ta còn là Thập vương phi thì ngài không được nạp thiếp vào phủ. Ta không cấm ngài yêu nữ nhân khác nhưng dù yêu đến mấy thì cũng không được nạp vào phủ, Thập vương gia ngài chỉ được có duy nhất một thê tử.

Dương Hàn Vũ cảm thấy điều kiện này có vẻ thú vị nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ ra biểu cảm thật, nói:

- Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, hơn nữa ta còn là một Hoàng tử, tránh sao được chuyện không nạp thêm thiếp.

Đường Y Nguyệt đưa con mắt chống đối nhìn Dương Hàn Vũ:

- Đây là điều kiện duy nhất của ta, cho dù ngài có thích ta hay không thì ngài vẫn là phu quân của ta, ta không muốn phải chia sẻ phu quân của mình với người khác.

Dương Hàn Vũ nhìn nữ nhân trước mắt mình, không muốn chia sẻ phu quân sao? Chưa từng thấy nữ nhân nào giống cô ấy cả, đây chẳng phải đang chống đối lại lẽ thường sao.

Dương Hàn Vũ đưa ra một câu hỏi:

- Vậy nếu như ta nạp thiếp thì sao?

Đường Y Nguyệt kiên định trả lời:

- Vậy thì ta sẽ hưu ngài.

- Nàng không sợ chết sao? Hôn ước này là lời hứa của Thái Thượng Hoàng, giống như một thánh chỉ vậy, nếu nàng kháng chỉ thì đoạn đầu đài sẽ là nơi tiếp theo nàng đến đấy.

- Ta không sợ, không có gì sợ bằng việc phải chia sẻ phu quân của mình với người phụ nữ khác. Như vậy chẳng khác gì đã chết rồi cả.

- Nàng yêu ta rồi? - Dương Hàn Vũ liền đùa giỡn.

- Làm ơn, ngài không phải mẫu người ta thích đâu. Mặc dù ta không yêu ngài nhưng ngài vẫn là phu quân danh chính ngôn thuận của ta nên ta không muốn ngài nạp thiếp.

Đường Y Nguyệt nhất quyết kiên định với điều kiện của mình.

Dương Hàn Vũ càng lúc càng tò mò nhiều hơn về Đường Y Nguyệt. Xem ra cuộc sống sau này phải xem xét kỹ hơn về vị Vương phi này rồi.

Dương Hàn Vũ suy nghĩ không lâu rồi gật đầu nhẹ:

- Ta đồng ý với nàng.

Đường Y Nguyệt vui vẻ nằm xuống, chìm vào giấc ngủ trong giây lát, cô đã mệt mỏi cả ngày rồi.

Trời bắt đầu hửng sáng, đây là ngày đầu tiên làm Thập vương phi, Đường Y Nguyệt vẫn nằm ngoan ngoãn trên giường, không chịu xuống.

Dương Hàn Vũ nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Đường Y Nguyệt liền không nhịn được mà nhếch miệng cười một cái. Lý do là bởi vì hắn chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân nào có tướng ngủ xấu đến thế. Một cái giường to gần như bị một mình nàng ta chiếm hết mặc dù thân hình có chút nhỏ nhắn. Thật khiến người ta phải chú ý mà.

Dương Hàn Vũ đứng nhìn một lát rồi dùng tay giật thật mạnh chăn ra, cái chăn bị hất tung ra chỗ khác, Đường Y Nguyệt cũng vì thế mà tỉnh dậy. Nửa tỉnh nửa mơ, Đường Y Nguyệt càu nhàu:

- Tiểu Vy, đừng lấy chăn của ta mà, trả lại cho ta đi.

Dương Hàn Vũ nghiêm nghị, nói:

- Hôm nay phải vào cung thỉnh an, còn không mau dậy chuẩn bị.

Nghe thấy giọng của Dương Hàn Vũ, Đường Y Nguyệt bừng tỉnh, đôi mắt sáng loảng lên, nhìn nam nhân đứng trước mình đã ăn mặc chỉnh tề để chuẩn bị vào cung. Đường Y Nguyệt vội vàng ngồi dậy, bước xuống giường, tìm y phục rồi quấn gọn tóc lên. Dương Hàn Vũ nhìn không nổi nữa liền kêu ca:

- Gọi Tiểu Vy vào chuẩn bị cho nàng, ta đã nói rồi, đừng làm mất mặt Vương phủ.

Đường Y Nguyệt bĩu môi đi gọi Tiểu Vy, Dương Hàn Vũ cũng rời đi trước. Tiểu Vy được gọi đến chuẩn bị sắm sửa cho Đường Y Nguyệt, sau đó liền theo ra ngoài. Ngoài phủ, hai chiếc xe ngựa được chuẩn bị sẵn để vào Cung, Dương Tiêu Lạc và Dương Hàn Vũ đều đang đứng ngoài phủ.

Nhìn thấy Đường Y Nguyệt đi ra, Dương Tiêu Lạc hớn hở:

- Thập tẩu, mau mau lên xe, bây giờ trong cung đến giờ thỉnh an rồi.

Đường Y Nguyệt cười tươi gật đầu đồng ý. Chưa kịp đi bước nào liền bị Dương Hàn Vũ kéo đi. Cả hai ngồi chung một xe ngựa, Dương Tiêu Lạc ngồi riêng. Đường Y Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, đầu óc vẫn còn mơ hồ.

- Sao ta lại ngồi với ngài.

Dương Hàn Vũ đưa con mắt sắc bén nhìn Đường Y Nguyệt:

- Nàng muốn bị đồn ra ngoài rằng phu thê bất hòa sao?

Đường Y Nguyệt hiểu chuyện, ngoan ngoãn ngồi im trong xe.

Suốt chặng đường không ai nói một lời, đi qua cổng cung, Dương Hàn Vũ xuống trước rồi đỡ Đường Y Nguyệt xuống. Dương Tiêu Lạc cùng lúc đó cũng đã xuống xe. Ba người đi đến Nam Thư điện, thư phòng của hoàng đế để thỉnh an.

Đến trước cửa điện, Hình công công nhanh chóng bẩm báo Hoàng Thượng sau đó ra đón họ vào. Hoàng Thượng ngồi nghiêm nghị, đặt quyển sách đang đọc dở xuống. Từng người một hành lễ. Hoàng Thượng cũng gật đầu miễn lễ.

Dương Hàn Vũ lúc này mới thỉnh tội:

- Hôm nay có chút chậm trễ, xin phụ hoàng thứ tội.

Đường Y Nguyệt nhìn dáng vẻ Hoàng Thuợng rồi đoán mò Hoàng Thượng sẽ xử phạt cả ba chăng. Nhưng không như những gì cô nghĩ, Hoàng Thượng dùng ánh mắt có ý cười nhìn xuống rồi nói:

- Chẳng phải hôm qua là đêm tân hôn của hai đứa sao, đến muộn chắc phải có lý do riêng, ta không trách các con.

Cả ba người đồng thanh:

- Tạ phụ hoàng/hoàng thượng.

Hoàng Thượng đưa mắt nhìn kỹ Đường Y Nguyệt sau đó nhận xét:

- Đường gia thật biết chăm nữ nhi mà, nhìn thật thiện lương, xinh xắn.

- Tạ Hoàng Thượng - Đường Y Nguyệt cúi đầu cảm kích.

Hoàng Thượng mỉm cười nhân từ, nói tiếp:

- Ba ngày nữa trong cung sẽ mở yến tiệc, chọn vương phi cho Tam vương gia Dương Minh Viễn, các con nhớ chuẩn bị cho tốt.

Dương Tiêu Lạc ra vẻ có chút khó chịu liền nói:

- Sao lại gấp thế phụ hoàng? Thập ca chỉ vừa thành hôn xong, tại sao lại vội vàng tìm Tam Vương phi như thế.

Hoàng Thượng thở dài, than vãn:

- Là phía bên Hoàng Hậu muốn thế. Trẫm biết lý do của việc này, nhưng bên phe cánh của Hoàng Hậu vẫn còn mạnh, nếu như bây giờ lật mặt sẽ không tốt.

Tất cả rơi vào trầm tư, chỉ có Đường Y Nguyệt vẫn lơ mơ không hiểu gì. Cái hoàng cung này cũng quá nghẹt thở đi. Có lẽ Tam vương gia và Hoàng Hậu đã nôn nóng lắm rồi.

Không nán lại lâu, cuối cùng Dương Tiêu Lạc trở về điện của mình, còn Đường Y Nguyệt và Dương Hàn Vũ đi về hướng An Lạc điện, nơi ở của Quý phi.

Đi qua hoa viên, Dương Hàn Vũ ngừng lại, Đường Y Nguyệt bị chặn bất ngờ liền đâm vào lưng của Dương Hàn Vũ rồi kêu lên:

- Sao lại đột ngột dừng lại vậy, đau chết ta rồi.

Sau đó, Đường Y Nguyệt nghe thấy tiếng của một nữ nhân quen thuộc.

- Hàn Vũ ca ca.

Dương Hàn Vũ cười lên một cái. Đường Y Nguyệt nhìn nam nhân ấy bằng ánh mắt khó hiểu, hắn là đang cười với Liễu Thư Di sao, lại còn cười một cái dịu dàng như thế, sao lại có chút bực mình như thế nhỉ.

Dương Hàn Vũ dịu dàng nhìn Liễu Thư Di rồi nói:

- Sao hôm nay vẫn còn ở trong cung?

Liễu Thư Di tỏ ra nữ tính trước mặt Dường Hàn Vũ, mặc kệ nữ nhân đang đứng cạnh hắn:

- Là muội đang đợi huynh, muội cũng muốn đến thỉnh an quý phi, vừa rồi không thấy huynh nên mới ở đây đợi.

Dương Hàn Vũ gật nhẹ đầu:

- Vậy đi thôi.

Đường Y Nguyệt cảm thấy bản thân giống như một bóng đèn, đang soi sáng cảnh ân ân ái ái của cặp thanh mai trúc mã này, bực tức, không kìm nén được nữa, Đường Y Nguyệt quay đầu bỏ đi. Là họ bỏ cô lại trước, Liễu Thư Di cùng Dương Hàn Vũ nói đi là đi, còn cười cười nói nói, bỏ Đường Y Nguyệt lại đằng sau, không chút đoái hoài.

Đường Y Nguyệt cứ vậy đi về phía trước, lúc sau nhìn xung quanh mới chợt nhận ra bản thân bị lạc đường rồi. Hoàng cung rất rộng, không biết mù đường như cô có thoát được khỏi đây không nữa.

Dương Hàn Vũ nói chuyện với Liễu Thư Di, sự im ắng ở phía sau làm cho Dương Hàn Vũ phải quay lại. Không một bóng người. Lúc đó hắn mới chợt nhận ra là đã bỏ quên cô, cứ thế đi với Liễu Thư Di. Liễu Thư Di cũng không thấy bóng dáng Đường Y Nguyệt, trong lòng mừng thầm nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ lo lắng:

- Không phải Thập vương phi vẫn luôn ở phía sau chúng ta sao? Bây giờ lại không biết tự ý đi đâu rồi, hoàng cung rộng như thế, không phải là tỷ ấy lạc đi đâu rồi chứ.

Dương Hàn Vũ cảm thấy có chút tội lỗi, quay lại nói nhẹ với Liễu Thư Di:

- Muội đi An Lạc điện trước, ta đi tìm cô ấy.

Liễu Thư Di trong lòng bỗng dưng đau xót, huynh ấy là nói sẽ đi tìm Đường Y Nguyệt rồi bỏ lại mình sao, tại sao chứ. Huynh ấy chưa bao giờ bỏ lại mình một mình kể từ lúc đại ca hy sinh, bây giờ lại vì một nữ nhân mới gặp chưa nổi một ngày mà bỏ mình lại. Rốt cuộc là tại sao chứ.

Liễu Thư Di nhìn theo bóng lưng vội vàng. của Dương Hàn Vũ, bóng lưng nhòe dần do nước đọng trên khóe mắt, ánh mắt buồn bã, nước mắt lăn dài, chảy đều không ngừng. Liễu Thư Di dùng tay ôm lẩy tim mình, cô có cảm giác lần này Dương Hàn Vũ quay đi sẽ không trở lại nữa, cô sẽ lại chỉ còn một mình, sẽ lại sống trong cô độc.

Lúc này Đường Y Nguyệt đang đi lang thang tìm đường ra, cô đi vào đoạn đường không có người qua lại nên không hỏi được ai. Đôi chân có chút mỏi, liền ngồi bệt xuống đất nắn bóp chân.

Đằng xa, một nam nhân với dáng vẻ cao quý, lạnh lùng nhìn thấy Đường Y Nguyệt mệt mỏi nắn bóp chân rồi lập tức tiến tới.

- Tiểu thư đây là bị lạc đường sao?

Đường Y Nguyệt ngước đầu lên nhìn, ánh mắt có chút sáng lên, trông hắn thật đẹp trai không kém Dương Hàn Vũ à nha.

- Huynh có thể dẫn ta dến hoa viên không?

Vị nam tử này liền nhướn mày hỏi:

- Tiểu thư đến hoa viên làm gì?

Đường Y Nguyệt nghe đến lại có chút bực tức, cô than vãn:

- Có một tên vô lại bỏ quên ta ở đó rồi đi cùng với tiểu hồ điệp của hắn rồi.

Lời nói của Đường Y Nguyệt khiến cho nam nhân này bật cười:

- Hóa ra là bị bỏ rơi à, vậy để ta nhặt về là được rồi.

Đường Y Nguyệt trở nên hậm hực:

- Ta đã thảm như vậy rồi mà huynh còn trêu ta?

Nhìn thấy nam nhân này vui vẻ cười lớn, Đường Y Nguyệt cũng không nhịn được mà cười theo.

Sau đó hỏi:

- Ta nên xưng hô thế nào với huynh đây?

Ánh mắt hắn dừng lại trên nụ cười của Đường Y Nguyệt, giống như bị mê hoặc vậy, nụ cười của nàng ấy thật đẹp, thật khác biệt.

Trước câu hỏi của Đường Y Nguyệt, hắn liền trả lời:

- Cứ gọi ta là A Tam ca ca là được.

- A Tam ca ca. - Đường Y Nguyệt vui vẻ gọi lên.