Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước

Chương 460: Theo Thỏ Về Chuồng

“ Lance và Alder hai tên này, cùng bọn họ gia tộc đều nhô ra muốn phế bỏ tư cách cùng chức vị quán quân của ta sao?”

Trong phòng khách biệt thự của Cynthia, sau khi nghe xong Cynthia kể lại về đoạn thời gian gần đây tình hình, biết được hai kẻ gây khó dễ cho mình sau, hắn cũng thật không có mấy bất ngờ!

Bởi dù sao thì cũng đều là kẻ thù và địch thủ cũ, nhân cơ hội hắn gặp rắc rối, đối phương có nhô ra đầu cẩu, cắn hắn một ngụm cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Lâm Phàm làm việc là cực kỳ sạch sẽ, ngoài việc hắn biến mất vô tung trong đoạn thời gian này, thì cũng không có chứng cứ gì cho thấy, đám tàn đảng của Team Rocket chết đi là do hắn làm.

Về lý hai tên này và thế lực của bọn chúng không chiếm được thượng phong, về tình có giáo sư Oak đứng ra chống lưng, đảm bảo cho hắn, Lâm Phàm quán quân vị cũng do đó mà không có người có thể lung lay nổi.

“ Chỉ là Lance tên này thế mà cũng đã làm đến Quán quân chức vị chưởng quản Kanto địa khu sao? Cũng không biết là thực lực của hắn đạt đến Quán quân cấp, hay chỉ là quyền lực hư danh mang tên Quán quân cấp đâu?”

Thắc mắc trong đầu, Lâm Phàm đồng thời đang tính đến việc xem thời gian nào thích hợp, đem đả cẩu bổng đi tìm hai tên này, đánh cho cả hai má nhận không ra, để xem bọn chúng có còn dám hay không cắn trộm hắn...

“ Nhìn ngươi bộ dạng là thật thong dong, ngươi không lo lắng bọn họ sẽ điều tra ra được gì và đem chức vị quán quân của ngươi đoạt đi sao?” Cynthia nhìn Lâm Phàm vẻ mặt bất biến không khỏi hỏi.

“ Có ngươi vị này đại mỹ nhân thế ta lo lắng, ta còn có gì phải lo lắng nữa đây?” Gạt đi những tính toán trong đầu, Lâm Phàm cười cợt hỏi lại Cynthia.

“ Ai thế ngươi lo lắng...! Ta chỉ là không muốn ngươi sớm bị Alder lão già kia túm lấy đuôi, sau đó đem ngươi xử lý. Khi đó hắn hết bận sau lại đến đây quấn lấy ta, khiến ta chán ghét đâu.”

Nói về Alder, dù là thanh lãnh Cynthia, không có mấy biểu tình nàng, trên mặt cũng lộ ra tất cả đều là chán ghét biểu lộ.

“ Ồ! Thì ra ngươi không thích tên trâu già đó. Như vậy còn ta và ngươi... Ngươi có tính đến chuyện tuyển phi công trẻ hay không? Nếu có thì tuyển ta, đối với công việc lái máy bay ta đã có thâm niên ở trong cái nghề này, đảm bảo ta lái máy bay là cực độ chuyên nghiệp.”

Nghe Lâm Phàm nói vậy Cynthia lập tức trừng mắt liếc xéo hắn gắt hỏi “ Ý ngươi nói ta là máy bay bà già sao? Ý ngươi là chê ta già sao?”

“ Không có! Ta nào có nói ngươi già? Ta chỉ tưởng tượng ngươi còn là một chiếc máy bay mới lớn, chưa có kinh nghiệm bay đường dài, cho nên mới cần tuyển một vị phi công dày dặn kinh nghiệm đến cầm lái! Dạng này ta cảm thấy ngươi với ta rất xứng đôi, là một cặp tuyệt phối đâu...”

“ Miệng lưỡi trơn tru gia hỏa, bảo sao ngươi lừa được nhiều như vậy nữ nhân tình nguyện đi theo ngươi. Hừ!”

Lâm Phàm rất muốn hỏi Cynthia là có muốn hay không là một trong số những nữ nhân của hắn, có điều nhìn thấy cô nàng đối với vấn đề hắn có nhiều nữ nhân sớm lộ ra không vui biểu lộ, Lâm Phàm liền không tiếp tục trêu chọc, cười tà cho qua chuyện.

“ Đợi một thời gian nữa ta nắm được ngươi trái tim nhỏ rồi, đem ngươi bế lên giường, đến lúc đó để xem ngươi là ghét ta hoa tâm hơn, hay là thích ta cây kem lớn hơn...”

Ngự nữ vô số Lâm Phàm làm sao còn không nhìn ra Cynthia đối với mình đã có chút ý tứ, nếu không có, nàng làm sao quan tâm đến hắn và phiền phức của hắn như vậy.

Mỹ nữ đã có ý thì hắn đương nhiên sẽ đem nó nhen nhóm thành tình, như vậy với đúng chứ!

“ Quản tốt ánh mắt của người, đừng đem nó dán vào nơi không nên dán vào. Cẩn thận ta đem nó móc xuống.” Liếc qua thấy Lâm Phàm ánh mắt nhìn chằm chằm mình thân thể, Cynthia gằn giọng đe dọa.

Lâm Phàm không hề e ngại nàng như trước kia, hắn cợt nhả nói “ Ngươi nỡ lòng làm vậy sao? Mỹ nữ sinh ra liền là để nam nhân ngắm, cho nên ngươi cứ tự nhiên thả lỏng quần... nhầm, thả lỏng người ra, để cho ta thưởng thức là tốt rồi...”

“ Cút ngay cho ta... tên dâm tặc này!” Không thể chịu đựng được ánh mắt của Lâm Phàm càn quét, Cynthia cầm lên chiếc gối nhỏ mà nàng đang ông trong ngực, để che đậy nhạy cảm hai nơi, ném thẳng vào mặt Lâm Phàm. Đem hắn đuổi khỏi nơi này.

Biết mình nói hớ rồi, hơn nữa thấy Cynthia mặt đã đỏ lên, không biết là do tức hay là do ngại, Lâm Phàm lập tức tính bài chuồn! Nhưng trước đó hắn còn tiện tay tiếp nhận chiếc gối Cynthia ném tới, đưa lên mặt hít một hơi, sau đó mới cười tà nhìn Cynthia, cầm theo gối ôm, chạy biến...

Nhìn Lâm Phàm bóng lưng, Cynthia mặt đã sớm đỏ chót như gà chọi, nơi nào đó còn truyền đến run run “ Hắn thế mà...thế mà hít nơi đó, vẻ mặt còn hưởng thụ như vậy... thật là xấu hổ chết ta rồi.”

Lâm Phàm biến mất, Cynthia cũng vội vàng chạy về phòng của mình, trốn trong chăn lẩm bẩm. Dù đã là một vị quán quân, tuổi đôi mươi của nàng đã qua từ lâu, nhưng chưa trải qua luyến ái nàng làm sao chịu được Lâm Phàm dạng này trêu chọc...

Hai ngày thời gian mau chóng qua đi!

Trong hai ngày này Cynthia thường xuyên tránh mặt Lâm Phàm, sớm theo dõi Cynthia hắn biết cô nàng này sau lần đó là thật ngượng ngùng khi đối mặt với hắn.

Không có Cynthia, không còn mỹ nữ để nói chuyện phiếm, chỉ có một lão già quản gia thế nàng chiếu cố hắn, điều này khiến Lâm Phàm rất nhanh cảm thấy buồn tẻ khi ở lại đây.

Dạng này Lâm Phàm quyết định rời đi, trở về Hoenn. Trước đó một đêm Lâm Phàm đã sớm đến cửa phòng của Cynthia thông tri cho nàng biết là mình sẽ đi.

Dù sao cũng làm khách ở đây vài ngày, đến đã không hỏi, đi tối thiểu cũng phải chào chủ nhà một câu. Phép lịch sự tối thiểu này hắn vẫn là biết.

Có điều để Lâm Phàm bất ngờ là, sáng ngày hôm sau khi hắn vừa mở ra cửa biệt thự, đã thấy Cynthia thanh lãnh đứng ở nơi đó, cạnh bên là một chiếc va li, chờ đợi.

Tuy nàng biểu hiện là thật lạnh lùng, nhưng đôi má còn ửng đỏ đã bán đứng nàng nội tâm khi đứng trước mặt Lâm Phàm.

Còn chưa chờ Lâm Phàm chào hỏi, Cynthia đã cướp lời mà nói.

“ Ngươi có một con Rayquaza đúng không? Ta là muốn nhìn đến Rayquaza bộ dạng, cho nên mới cùng ngươi trở về Hoenn một lần này để gặp nó một mặt...”

Lâm Phàm chỉ là cười cười gật đầu xem như đồng ý cô nàng này lời giải thích, cũng như đồng ý cùng cô nàng này đồng hành lên đường trở về Hoenn. Hắn đoạn đường này liền giữ im lặng để tránh dọa chạy cô nàng này.

Có điều trong đầu hắn là thầm nghĩ!

“ Trước kia ta chưa có thực lực chế ngự được ngươi đại yêu tinh này, để ngươi chạy thoát một lần! Lần này ngươi đã tự đưa thân đến rồi,vậy thì từ nay về sau cũng đừng nghĩ đi...”

Có Cynthia vị này thiên kim đại tiểu thư đi cùng, Lâm Phàm di chuyển phương thức cũng theo đó mà bị thay đổi.

Bởi đã có một chiếc Rolls Royce hạng sang do vị quản gia già kia đậu sẵn, đứng đợi ở nơi này. Lâm Phàm cảm thấy dạng này phương thức di chuyển cũng tốt, vừa có thể thưởng thức cảnh đẹp, vừa có thể cùng mỹ nữ chung xe, thưởng thức luôn mỹ nữ.

Cho nên hắn đi đầu tiến lại, tay không Lâm Phàm đi qua Cynthia vị trí, thấy nàng đem theo một va li quần áo lớn. Dù sao cũng là nam nhân, hắn tiện đường thế nàng đem chiếc va li này mang lên xe.

Tay nhỏ túm phải khoảng không, Cynthia nhìn Lâm Phàm bóng lưng có chút bất ngờ. Sau đó môi mềm khẽ cong lên, Cynthia nhấc lên chân dài, bước theo Lâm Phàm tiến vào trong xe.

Lão quản gia nổ máy cho xe chạy, trở Lâm Phàm cùng Cynthia đến thành phố Crown, thành phố hiện đại nhất Sinnoh, để đi máy bay trở về Hoenn.

Trên đường đi Cynthia và Lâm Phàm luôn duy trì bầu không khí im lặng. Mỹ nhân không có ý tiếp chuyện, Lâm Phàm cũng không tiện mở lời. Mỗi người đem đầu lệch qua một bên, thưởng thức phong cảnh ở bên ngoài đang vun vút đi qua nơi cửa sổ xe...

..........

Vùng khu vực ngoại ô thành phố Crown!

Một chiếc ô tô màu đen đang lao vun vút trên đường mòn, băng qua một cánh rừng.

“ Mau ngừng xe!”

Đang nhìn ngắm những hàng cây lao qua vun vút, đột nhiên hai bóng người đi bộ ở ven đường hấp dẫn Lâm Phàm ánh mắt, hắn ngay lập tức để vị lão tài xế này ngừng xe!

Xe ngừng ngay ở phía trước, Lâm Phàm bước xuống cười cười nhìn tổ đội đang thất thểu đi đến, với bộ dạng bị bỏ đói đến thân tàn ma dại.

Thấy Lâm Phàm bước xuống, hai người một mèo tổ đội như thấy được tử thần bộ dạng, tất cả đều ngây ngốc một giây, sau đó đồng loạt quỳ xuống luôn miệng cầu xin.

“ Đại nhân tha mạng! Chúng ta tuy là thành viên của Team Rocket nhưng cũng không có đi hãm hại qua ngài... Hơn nữa chúng ta... Cũng đã không phải là thành viên của Team Rocket nữa rồi...”

“ Đùng vậy... đúng vây...! Chúng ta hiện tại... hiện tại chỉ là... đội hoả tiễn mà thôi!”

Thấy Lâm Phàm đứng đó không nói gì, James và Meowth càng nói càng gấp, càng nói càng vấp.

Như để chứng minh mình không còn là thành viên của Team Rocket, James đem quần áo có kí hiệu “R” của tổ chức Rocket lột sạch, lột xong hắn cũng chỉ còn lại chiếc quần đùi mặc trên người.

Jessie ở một bên cũng vì gấp quá, mà cũng định học theo James đem quần áo trên người của mình lột bỏ. Có điều khi đang định giơ tay cởi áo, cô nàng này mới nhận ra là không thích hợp!

Nhưng tên sát tinh diệt tuyệt thành viên Team Rocket vẫn còn đang đứng đó không nói, khiến cho Jessie lập tức lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Muốn mặc là mặc không được, muốn cởi là cởi không ra...

Meowth thì sờ xoạng một hồi nhưng không có gì để lột bỏ, thấy vậy nó liền nằm cỏng queo ra đó, bốn chân chỉ thiên, lưỡi vắt qua một bên, nhắm mắt vờ chết!

Lâm Phàm nhìn nhóm người này diễn trò hề một màn sau, hắn không khỏi bật cười thành tiếng. Nhưng rất nhanh lấy lại chính hình, với vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn đám người của đội hỏa tiễn.

Kỳ thật hắn cũng không có ý định đem đám người này thế nào, bởi trong tiềm thức của Lâm Phàm ở nơi sâu xa nhất, đội hỏa tiễn vẫn là những hình ảnh được hắn trân trọng, bởi nó gắn liền với tuổi thơ của hắn.

Không phải là ở nơi này mà là ở quê hương của hắn, nơi địa cầu xa xôi...

Hơn nữa đám người này bản tính cũng không phải là xấu, nói ngắn gọi đội hỏa tiễn là một đám tốt nhất trong những kẻ xấu và cũng là những kẻ ngốc nhất trong những kẻ xấu.

Ngốc đến độ có phần đáng yêu!

Cho nên đối với ba kẻ này Lâm Phàm tự có mặt khác an bài dành cho bọn chúng...