Quan Bảng

Chương 936: Trần tĩnh chi

Tô Mộc không trực tiếp lên xe, mà dọc theo đường đi thẳng về phía trước, mãi tới khi xác định đám người Mã Tam không còn chú ý tới mình, lúc này mới rẽ sang đường khác lên xe. Mà khi hắn vừa lên xe, thần sắc Hoạt Văn Thắng vô cùng lo lắng.

Tô chủ nhiệm, bọn hắn không làm khó anh đi?

Không có!

Tô Mộc tùy ý nói.

Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, nên nhớ những người này không đơn giản, bọn hắn đều là thủ hạ của Đổng Hiểu Cường, trên tay đều gặp qua máu. Nếu bọn hắn thật sự muốn động thủ, hôm nay chúng ta sẽ nguy hiểm.

Hoạt Văn Thắng sợ hãi nói. Càng làm cho hắn lo lắng chính là trong huyện Dương Tràng, dù báo công an chỉ sợ cũng không ai nghe theo lời mình.

Một nửa huyện Dương Tràng xem như đã triệt để thối rữa!

Loạn thế dùng hình phạt nặng, đó là nói huyện Dương Tràng.

Nếu đã biến thành như vậy, hãy để tình huống hoàn toàn hủy diệt. Đánh vỡ một thế giới cũ nát, xây dựng một thế giới mới, có đôi khi sẽ dễ dàng hơn là sửa đổi thế giới cũ.

Tô chủ nhiệm, bây giờ chúng ta đi đâu?

Hoạt Văn Thắng hỏi.

Đi đâu? Hiện tại đã lấy được chứng cớ, cần làm chính là trực tiếp đưa ra chứng cớ. Mà tổ điều tra tới huyện Dương Tràng lần này, Tô Mộc đã nghe Trịnh Vấn Tri nói qua, người dẫn đội chính là một phó sở trưởng sở công an tỉnh. Lúc ấy khi Tô Mộc nghe được tin tức này, tâm tình không khỏi vui vẻ, mặc dù hắn chưa gặp mặt người kia, nhưng cũng biết giữa hai người cũng có quan hệ.

Vị phó sở trưởng sở công an tỉnh đó chính là Trần Tĩnh Chi!

Trần Tĩnh Chi là cha của Trần Bích Loa, ở trong vòng luẩn quẩn của Đỗ Phẩm Thượng, sáu người cha của họ Tô Mộc xem như đã có giao tế. Tỷ như cha của Đỗ Phẩm Thượng là Đỗ Triển, cha của Khương Trữ là Khương Lan, cha của Lưu Kiên là Lưu Đăng Lâu, cha của Bao Hùng Phi là Bao Lăng, chỉ riêng chưa từng gặp qua cha của Mai Đóa Nhi là Mai Tự Hàn.

Trong quan trường có người, mà lần này dẫn đội chính là Trần Tĩnh Chi, nghe nói Trần Tĩnh Chi đã sắp tiến thêm một bước. Nếu chuyện này đưa vào trong tay hắn, nói không chuẩn Trần Tĩnh Chi có thể mượn cơ hội lần này tiến bước, trở thành phó bí thư chính pháp ủy tỉnh cũng có khả năng.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền trực tiếp gọi điện cho Trần Tĩnh Chi.

Trần Tĩnh Chi vẫn đang ở Bạch Hoa thị, ban đầu Trần Tĩnh Chi cũng không biết vì sao lại phái một phó sở trưởng như hắn dẫn đội điều tra án kiện. Trước khi khởi hành, hiểu rõ nguyên nhân vụ án, hắn cũng biết cuộc điều tra lần này chưa chắc dễ dàng. Quả nhiên sau khi tổ điều tra đi tới Bạch Hoa thị, Trần Tĩnh Chi phát hiện rất nhiều việc mình làm đều nằm trong mắt chính phủ địa phương, làm việc gì cũng sợ đầu sợ đuôi vô cùng.

Mãi tới bây giờ tổ điều tra thậm chí không hề tìm được chút manh mối nào để phá án.

Trần Tĩnh Chi thật sự phẫn nộ!

Hôm nay Trần Tĩnh Chi đang dự định dẫn tổ điều tra đi xuống huyện Dương Tràng, nếu trong vòng ba ngày tới vẫn không có chút tiến triển, Trần Tĩnh Chi tuyệt đối cảm thấy mình bị khiêu khích trắng trợn, sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ.

Ai vậy?

Trần Tĩnh Chi phát hiện dãy số xa lạ, không khỏi nhíu mày. Hắn vốn không muốn nghe máy, nhưng nghĩ tới đây là điện thoại tư nhân, vì vậy chuyển máy.

Anh là ai?

Trần Tĩnh Chi hỏi thẳng.

Trần sở trưởng, chào ngài, tôi là Tô Mộc!

Tô Mộc đạm nhiên nói.

Tô Mộc? Tô Mộc là ai? Mình không biết người này a! Vừa định cúp điện thoại, nhưng đôi mắt hắn đột nhiên sáng ngời.

Tô Mộc!

Chẳng lẽ là Tô Mộc kia sao?

Tô chủ nhiệm?

Trần Tĩnh Chi dò hỏi.

Trần sở trưởng, ngài đang chê cười tôi đi, tôi chỉ là một phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy, làm sao dám nhận lời xưng hô của ngài. Nếu bị ngài gọi như vậy, phỏng chừng lần sau gặp mặt, tiểu nha đầu Bích Loa nhất định không tha cho tôi đâu.

Tô Mộc cười nói.

Vài câu nói đã đem ý tứ của mình nói rõ ràng.

Chỉ dùng vài câu nói Tô Mộc đã nói rõ thân phận của mình, dựa theo tính khí của Trần Bích Loa, nhất định sẽ kể cho cha nàng nghe về hắn.

Tô chủ nhiệm, tôi thật không nghĩ tới là cậu gọi điện cho tôi, có gì không?

Trần Tĩnh Chi cười nói.

Xác định bên kia điện thoại là Tô Mộc, thái độ Trần Tĩnh Chi lập tức hòa nhã. Nên nhớ người sau lưng Tô Mộc là ai, Trần Tĩnh Chi hiểu rõ hơn ai hết. Những chuyện phát sinh trong tỉnh thành, mãi tới bây giờ ký ức của hắn vẫn còn mới mẻ. Sau lưng mỗi chuyện đều có bóng dáng của Tô Mộc, chỉ cần có hắn, sự tình tuyệt đối đại sự, nhưng bản thân Tô Mộc lại không có việc gì!

Hơn nữa Trần Bích Loa có nhắc qua Tô Mộc, nói hắn là người lợi hại nhất mà nàng từng gặp qua. Hơn nữa Trần Tĩnh Chi cũng biết, sở trưởng sở công an tỉnh Lương Thủ Nghiệp là người của Trịnh Vấn Tri, mà nghe nói thời gian tới Lương Thủ Nghiệp có thể tiến thêm một bước. Nếu Lương Thủ Nghiệp thăng chức, vị trí sở trưởng phải có người thay thế.

Chẳng lẽ Trần Tĩnh Chi không có khát vọng?

Trước kia Trần Tĩnh Chi không biết nên làm sao hoạt động, hiện tại Tô Mộc gọi điện tới, xem như nhắc nhở hắn, hình như bên cạnh hắn vẫn còn có một người có thể khai thông một chút.

Ý tưởng của Trần Tĩnh Chi, Tô Mộc vẫn chưa biết. Mục đích hắn gọi điện thoại là vì Trần Tĩnh Chi là tổ trưởng tổ điều tra mà thôi.

Trần sở trưởng, chuyện là như vậy, sự kiện Thạch chủ nhiệm tử vong bên phòng đốc tra tỉnh ủy thật xem trọng, lần này tôi xuống dưới đây là vì muốn thử xem có thể giúp đỡ tìm được chút manh mối nào hay không. Kết quả lại bị tôi tìm được chân tướng sự kiện Thạch chủ nhiệm bị tai nạn giao thông tử vong.

Tô Mộc nói.

Cái gì? Cậu lặp lại lần nữa!

Trần Tĩnh Chi hưng phấn gấp giọng nói.

Phải, tôi đã tìm được chứng cớ. Trần sở trưởng, tôi đã đem chứng cớ hội báo với Trịnh bí thư, Trịnh bí thư chỉ thị tôi tự mình giao chứng cớ cho ngài. Trong chuyện này quan hệ tới trật tự quan trường cả huyện Dương Tràng, cho nên trước khi tôi gặp mặt ngài mong ngài giữ bí mật. Mặt khác, tôi sẽ truyền ảnh chụp một người cho ngài, hắn chính là tài xế gây tai nạn giao thông lần này. Sau khi chuyện phát sinh hắn đã không biết tung tích, nhưng tôi nhận được tin tức, nói hắn đang ở…Cho nên Trần sở trưởng, ngài phải tìm được người đi bắt giữ hắn rồi tính sau.

Tô Mộc nói.

Tốt, tôi biết nên làm sao. Hiện tại tôi sẽ mang theo tổ điều tra đi huyện Dương Tràng, bây giờ cậu đang ở đó đi?

Trần Tĩnh Chi hỏi.

Dạ!

Tô Mộc đáp.

Tốt, chiều nay tôi sẽ đi qua, tới lúc đó chúng ta tiếp tục liên hệ.

Trần Tĩnh Chi nói.

Được!

Tô Mộc gật đầu đáp.

Đợi Tô Mộc truyền tin tức tài xế gây tai nạn giao thông, nhịp tim của hắn mới có chút trầm tĩnh lại. Nhiệm vụ chủ yếu của hắn là gì, Tô Mộc hiểu hơn ai khác. Hiện tại sự kiện tử vong của Thạch Trung Vũ đã có chứng cớ, Đổng Việt Minh tuyệt đối không thể tránh thoát liên quan. Dưới tình huống như thế, Tô Mộc chỉ cần chờ đợi nhóm người Trần Tĩnh Chi chạy tới. Vì dự phòng Đổng Việt Minh chó cùng rứt giậu, Tô Mộc biết chỉ có Trần Tĩnh Chi tới đây mới có thể ngăn chặn trường hợp.

Dù sao Trần Tĩnh Chi đi tới địa vị hôm nay, nhất định có nhân mạch không nhỏ, dù là ở huyện Dương Tràng cũng sẽ có người của hắn.

Chỉ cần chờ tổ điều tra đi tới, cục diện xem như đã định!

Lão bản, có một câu không biết có nên nói hay không.

Khi Tô Mộc cúp điện thoại, đôi mắt Hoạt Văn Thắng chợt chuyển động, vẻ mặt lộ ra khó xử.

Nói đi!

Tô Mộc cười nói.

Là như vậy, trong huyện Dương Tràng tuyệt đối không chỉ có một mình Đổng Việt Minh, một mình hắn không thể nào có khả năng nắm giữ được cả huyện thành. Râu ria của Đổng Việt Minh đã lan tràn khắp các bộ môn cơ quan huyện, tôi nghĩ nếu tổ điều tra đi tới chỉ xử lý một mình Đổng Việt Minh thì còn dễ nói, nếu quả thật gây chiến, chỉ sợ tình huống không thể khống chế. Tới lúc đó vạn nhất dẫn dắt lên chuyện gì khác, hậu quả sẽ nghiêm trọng.

Hoạt Văn Thắng nghiêm túc nói.

Có khả năng này sao?

Tô Mộc nhíu mày hỏi.

Rất có khả năng!

Hoạt Văn Thắng như đinh đóng cột nói:

Địa phương khác có lẽ sẽ không xuất hiện, nhưng trong huyện Dương Tràng chỉ cần có kích thích thật sự sẽ xuất hiện sự kiện quần thể. Nếu là vậy, an toàn của tổ điều tra còn chưa nói, quan trọng nhất là tính chất sẽ thật tồi tệ. Tô chủ nhiệm, tôi biết vừa rồi anh gọi điện cho Trần sở trưởng, nhưng anh nên có đề phòng mới được. Đổng Việt Minh là một người điên, chuyện gì hắn cũng dám làm.

Người điên!

Có lẽ thật sự là người điên!

Khi Tô Mộc nghĩ tới những chuyện liên quan tới Đổng Việt Minh, thần kinh không khỏi căng thẳng. Nếu cả Trần Tĩnh Chi cũng không thể đè ép, vậy làm sao bây giờ? Nếu Đổng Việt Minh đột nhiên hạ nhẫn tâm, nghĩ tới tái tạo sự kiện ám sát như Thạch Trung Vũ thì sao đây?

Nếu vì vậy mà bị hắn hủy diệt toàn bộ chứng cớ thì sao!

Nhất là khi Tô Mộc nhìn thấy vẻ mặt kiêng kỵ lẫn cẩn thận của Hoạt Văn Thắng, làm cho Tô Mộc có chút căng thẳng, sau thoáng suy tư liền gọi một dãy số.