Quan Bảng

Chương 937: Cha sài con sói

Quan chức lớn nhỏ có đôi khi không thể quyết định mấu chốt vấn đề, mấu chốt chính là có thể phát ra tác dụng lớn nhỏ trong sự kiện. Cho dù anh ở địa vị cao, ở trong một vài sự kiện lại không có tác dụng, sẽ không trở thành mấu chốt. Mà lúc này đối với Đổng Việt Minh lại cảm thấy thật chán ghét. Bởi vì mấu chốt như thế lại biến thành tai họa ác liệt, chính là sự bắt đầu không chút tốt đẹp.

Bản thân bị điều tra, nếu đặt ở trên thân người nào cũng khó có khả năng cao hứng.

Hiện tại là giữa trưa.

Tiếng ve kêu ầm ĩ ngoài cửa sổ, nếu ở ngày trước có lẽ hắn còn thưởng thức tiếng kêu này, nhưng hiện tại trong lòng Đổng Việt Minh vô cùng buồn bực. Hắn là người chấp chưởng huyện thành này, cũng đã công tác ở đây thật nhiều năm. Nhưng xưa nay vốn luôn xuôi gió xuôi nước, hắn làm sao cũng không nghĩ tới mình gặp phải khốn cảnh như bây giờ. Mà khởi nguyên của loại chuyện này chỉ vì một tình nhân mà thôi.

Lâm Mộng Kiều, đều là tiện nhân kia gây họa. Nếu không phải nó, làm sao lại phát sinh chuyện như thế.

Ánh mắt Đổng Việt Minh thật sắc bén.

Trước kia quan hệ với Lâm Mộng Kiều làm Đổng Việt Minh cảm thấy thật ấm áp. Nhưng càng ngày càng kém cỏi, nguyên nhân thật đơn giản, Đổng Việt Minh chơi ngán. Nhưng Lâm Mộng Kiều lại không muốn kết thúc quan hệ, nàng đi theo Đổng Việt Minh mấy năm nay, hưởng hết sung sướng nhân gian, hiểu rõ đi theo một người đàn ông quyền uy sẽ cho mình khoái hoạt như thế nào.

Hiện tại thấy lão nương lớn tuổi kém sắc, muốn bỏ liền bỏ, đây là không khả năng. Cho nên Lâm Mộng Kiều uy hiếp Đổng Việt Minh, điều này làm cho hắn càng chán ghét. Sau khi tìm người thu thập Lâm Mộng Kiều một trận, Đổng Việt Minh cũng gạt chuyện này sang một bên, bắt đầu săn bắt sắc đẹp mới, không đem chuyện này xem là chuyện lớn. Nhưng ai ngờ Lâm Mộng Kiều lại lớn gan như vậy, dám đem hắn đẩy ra ngoài.

Điểm chết người chính là trong tay Lâm Mộng Kiều hình như có đồ vật trí mạng gì đó, mà cấp trên lại phái xuống một phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy, điều này khiến Đổng Việt Minh nóng nảy.

Cho nên mới phát sinh sự kiện tại nạn giao thông chết người!

Cha, cha yên tâm đi, con tiện nhân Lâm Mộng Kiều sẽ không dám tiếp tục giở trò gì. Nếu nó còn dám làm ẩu, con sẽ giết nó!

Đổng Hiểu Cường đứng trong phòng, ánh mắt sắc bén nói.

Đừng động một chút lại đòi giết người, con có thể giết chết ai?

Đổng Việt Minh quát lạnh.

Dạ!

Đổng Hiểu Cường đáp, nhưng vẻ mặt không cho là đúng.

Sự kiện kia làm thế nào? Tìm được Hoàng Bỉnh Nghị chưa?

Đổng Việt Minh thấp giọng hỏi.

Hoàng Bỉnh Nghị là ai? Chính là tài xế gây ra tai nạn giao thông. Nhưng làm cho Đổng Việt Minh có chút bất an chính là, không biết Hoàng Bỉnh Nghị làm gì, sau khi đụng chết người lại không làm theo kết hoạch quay trở về, ngược lại còn mất tích. Bởi vì hắn mất tích nên biến thành nhân tố không thể xác định, luôn làm Đổng Việt Minh cảm thấy có chút khẩn trương.

Vẫn chưa, nhưng con đã nói nếu ai tìm được tên hỗn đản Hoàng Bỉnh Nghị, con sẽ trọng thưởng. Tên vương bát đản kia dám chạy trốn, sớm biết như vậy lúc trước nên độc chết hắn.

Đổng Hiểu Cường hung tợn nói.

Đúng vậy, sớm biết như thế nên giết chết hắn!

Ở trong kế hoạch của Đổng Việt Minh, chỉ cần Hoàng Bỉnh Nghị quay về chờ đợi hắn chính là con đường tử vong. Hoàng Bỉnh Nghị là ai? Người này từng làm tài xế cho Đổng Việt Minh, nhưng bị Đổng Việt Minh phát hiện hắn có gian tình với Lâm Mộng Kiều, điều này bảo hắn làm sao chịu được? Cho nên hắn tương kế tựu kế, bố trí ra kế hoạch như vậy. Ai ngờ lại xảy ra vấn đề.

Bây giờ tổ điều tra đã xuống, mặc dù bọn hắn không có phương hướng xác định, nhưng tuyệt đối sẽ tra xét tới chỗ cha, nói thế nào cha cũng là bí thư huyện ủy, trách nhiệm lãnh đạo đừng mong tránh khỏi. Nhưng chỉ cần bọn hắn không tra được chuyện của cha, sẽ không có chuyện gì lớn. Tiểu Cường, tranh thủ làm xong chuyện di dân. Còn nữa, nhất định phải nhanh chóng tìm được Hoàng Bỉnh Nghị.

Đổng Việt Minh nói.

Dạ!

Đổng Hiểu Cường gật đầu nói, nhưng giống như nghĩ tới điều gì, có chút buồn cười nói:

Cha, cha còn chưa biết đi? Sáng nay con tiện nhân Lâm Mộng Kiều lại nghĩ muốn bán ngôi nhà trong huyện, đi lên thành phố mua nhà, thật quá buồn cười. Nó thật nghĩ nó có thể bán được nhà sao? Muốn bán cũng phải có người dám mua đúng không.

Con nói cái gì?

Vẻ mặt Đổng Việt Minh đột nhiên căng thẳng.

Chính là buổi sáng hôm nay…

Khi Đổng Hiểu Cường đem sự tình kể lại một lần, sắc mặt Đổng Việt Minh ngày càng nghiêm túc:

Tiểu Cường, lập tức ra tay gọi người của con bắt giữ Lâm Mộng Kiều, sau đó đưa tới căn cứ trong núi Dương Tràng.

Cha, làm sao vậy? Sao lại đột nhiên khẩn trương như thế?

Đổng Hiểu Cường khó hiểu hỏi.

Con không biết, Lâm Mộng Kiều có nhà trong Bách Hoa thị, nó không cần làm điều thừa như thế, tên môi giới bất động sản kia có vấn đề, lấy hình của hắn cho cha xem, cha sẽ cho cục công an huyện nhanh chóng tìm hắn.

Tính cách cẩn thận của Đổng Việt Minh hoàn toàn phát huy ngay lúc này.

Cái gì? Lâm Mộng Kiều có nhà trong Bạch Hoa thị? Nếu là vậy lời của người đàn ông kia không thể tin, hắn không phải là môi giới bất động sản gì, hắn đã cảm thấy chuyện này nhất định có cổ quái, quả nhiên là thế.

Hỗn cầu chết tiệt, dám lừa gạt tao, nếu bị tao bắt được nhất định lột da của mày!

Cha, đây chính là người đàn ông kia, con sẽ đi làm ngay bây giờ!

Đổng Hiểu Cường nói xong liền nhanh chóng rời khỏi nhà.

Là mày sao?

Đổng Việt Minh nhìn hình ảnh Tô Mộc bên trong di động, trên mặt hiện lên vẻ âm tàn:

Không cần biết mày là ai, tóm lại không phải thứ tốt, dám âm thầm điều tra tao, tin tưởng trong tay mày đã có rất nhiều thứ đi. Tốt lắm, miễn cho tao tiếp tục giằng co với tiện nhân Lâm Mộng Kiều. Tao phải tranh thủ trước khi tổ điều tra tới huyện Dương Tràng, phải đào mày ra khỏi huyện thành!

Nếu không sao lại có câu sơ hở khâu nhỏ chính là ma quỷ trí mạng!

Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới vì sơ hở này mà đem mình bộc lộ ra ngoài. Còn nói Lâm Mộng Kiều muốn mua nhà trong Bạch Hoa thị? Nàng có ba ngôi nhà trong thành phố, có cần phải bán ngôi nhà trong huyện Dương Tràng sao?

Cũng bởi vì sơ hở này khiến cho Lâm Mộng Kiều rơi vào nguy hiểm!

Khi Lâm Mộng Kiều vừa về trong nhà không được bao lâu, nàng liền phát hiện bên ngoài cửa sổ có bóng người di chuyển, từ bên dưới có rất nhiều người đang chạy lên lầu. Lâm Mộng Kiều biết rõ những người kia là ai. Nàng biết bọn hắn là người của Đổng Hiểu Cường, khi bọn hắn xông lên, Lâm Mộng Kiều đã biết sự tình không ổn. Đổng Việt Minh không muốn tiếp tục chơi với nàng, hắn không sợ hãi chứng cớ trong tay nàng.

Chẳng lẽ Đổng Việt Minh đã biết mình gặp mặt Tô Mộc hay sao?

Mình làm việc đã đủ bí ẩn, vì sao bị bại lộ? Nhưng điều này đã không còn trọng yếu, hiện tại nàng chỉ có thể bỏ chạy trối chết mà thôi. Nếu nàng không trốn, hậu quả sẽ nghiêm trọng.

Lâm Mộng Kiều ở khu nhà lầu có dùng thang máy, tổng cộng có chín tầng. Nhắc tới nàng cũng đủ cẩn thận, biết được thời gian cấp bách, trực tiếp đem dây thừng đã chuẩn bị sẵn ném ra ngoài cửa sổ, tạo ra biểu hiện giả dối. Sau đó nàng nhanh chóng chạy xuống thang lầu xuống lầu tám, nhanh chóng mở cửa đi vào. Nguyên lai nàng đã gạt Đổng Việt Minh, sớm thuê luôn nhà dưới lầu, xem như dùng ứng phó khi cần thiết.

Khi tiếng bước chân hỗn độn vang lên bên tai Lâm Mộng Kiều, từng tiếng quát tháo nóng nảy cũng khiêu chiến lên sự thừa nhận của nàng.

Mẹ nó, tiện nhân kia lại chạy từ cửa sổ!

Nơi đó không có người của chúng ta, nhanh chóng xuống truy!

Con mẹ nó, nó không sợ ngã chết sao, đàn bà thúi, đừng để tụi tao bắt được, bắt được nhất định chơi chết mày!

Lâm Mộng Kiều xác định thanh âm ngày càng đi xa, liền nhanh chóng gọi điện cho Tô Mộc, bây giờ nàng chỉ có thể tin tưởng hắn:

Cứu mạng a, Tô phóng viên, vừa rồi Đổng Hiểu Cường phái người tới bắt tôi!

Cái gì?

Tô Mộc bật dậy khỏi ghế sau xe. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới Đổng Hiểu Cường to gan như vậy, dám phái người đi bắt Lâm Mộng Kiều. Quan hệ giữa Lâm Mộng Kiều cùng Hoàng Bỉnh Nghị, Tô Mộc đã biết, muốn chân chính phá án Lâm Mộng Kiều tuyệt đối là nhân vật mấu chốt, nàng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chỉ cần có chuyện gì nguy hiểm, sẽ tạo ra rất nhiều chuyện phiền toái.

Hiện tại cô ở nơi nào?

Tô Mộc gấp giọng hỏi.

Tôi ở nhà, không được, tôi không thể tiếp tục ở lại chỗ này, một lát bọn hắn sẽ phát hiện tôi không nhảy cửa sổ chạy trốn, hiện tại tôi đã xuống lầu, tôi nên làm gì bây giờ?

Lâm Mộng Kiều hô lớn.

Đứng dưới nhà cô chờ tôi, tôi lập tức tới ngay!

Tô Mộc vội nói.

Được, tôi chờ anh!

Lâm Mộng Kiều vội vàng gật đầu.

Tô Mộc cúp điện thoại liền nói với Hoạt Văn Thắng:

Nhanh chạy về hướng nhà Lâm Mộng Kiều, khoan đã, anh không cần đi theo tôi, hiện tại hẳn là không ai biết anh đã tới, ở lại nơi này chờ điện thoại của tôi, tùy thời liên hệ với Trần sở trưởng.

Nhưng mà Tô chủ nhiệm…

Không cần nhưng mà, nhanh chóng xuống xe cho tôi!

Tô Mộc nói xong liền để Hoạt Văn Thắng xuống xe, sau đó lái xe về hướng nhà Lâm Mộng Kiều. Hoạt Văn Thắng đứng ngay tại chỗ, trên mặt hiện lên vẻ kiên định, nhanh chóng chạy vào bên đường.

Hoạt Văn Thắng nhất định không thể để cho Tô Mộc xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào, không chỉ vì tiền đồ của hắn phụ thuộc Tô Mộc, mà quan trọng hơn là hắn phát hiện trên người Tô Mộc có được một phong thái khác hẳn những quan chức khác, mà phong thái này đủ cho hắn làm ra hành động không thể tưởng tượng.

Mười phút sau!

Khi Tô Mộc xuất hiện dưới nhà Lâm Mộng Kiều, một màn xuất hiện trước mắt làm cho hắn vỗ mạnh vào tay lái xe.