Quán Trà Nostalgia

Chương 9: 9 Lo Lắng

"Cái gì? Cyprus trở lại rồi? Tưởng gã chết rồi cơ mà?"

"Suỵt, nói bé thôi!"

Bé Tí ngồi trước mặt tôi, ở trong quán trà, vẻ không thể tin nổi.

Tôi cũng thế thôi, sau bao nhiêu năm như vậy, ai ngờ Cyprus sẽ quay lại chứ? Mà đúng hơn, sau tất cả những gì y làm, y còn có gan để đứng đây sao?

Có thể phần lớn người ở lãnh thổ con người không biết, chứ Cyprus thì đã quá nổi tiếng ở bên kia rồi.

Y chính là vị lãnh quỷ thế hệ trước, là cha của Gã Có Sừng - vị quỷ vương hiện tại.

Khác với người con của mình, y không nổi tiếng vì bắt cóc công chúa hay điều hành tốt lãnh thổ, mà là vì sự ác liệt của y.

Những con quỷ và quái vật sống dưới thời cai trị của Cyprus nghe tới tên y thôi là đã run lên như cầy sấy rồi.

Chính mắt tôi đã phải chứng kiến những gì y làm với những cận thần của mình.

Tôi không lo sợ y sẽ quay trở lại làm quỷ vương, vì y thường muốn nhiều hơn những gì mình có hiện tại.

Hơn nữa, y cũng phải tính đường lui cho con trai mình.

Điều khiến tôi lo nhất, là khi phát hiện ra mối quan hệ giữa Chàng Hiệp Sĩ và Gã Có Sừng, Cyprus sẽ cố tình ngáng đường tình cảm của bọn họ.

Và tôi thì không thể để điều đó xảy ra.

Ôi trời, chỉ cần nghĩ tới cái viễn cảnh Cyprus xuất hiện và cướp đi những gì tôi đã gây dựng, máu trong người tôi lại muốn sôi lên.

Ngay lập tức, tôi vẽ ra trong đầu một kế hoạch để ngăn chặn viễn cảnh ấy lại.

Khi kế hoạch ấy đã rõ ràng, tôi liền đập bàn ngồi dậy khiến Bé Tí cũng giật mình.

"Bé Tí, cậu phải giúp tôi!"

"Giúp..

Giúp gì cơ?" Cậu ta hai tay ôm lấy ngực, mắt khó hiểu nhìn tôi.

"Giúp tôi thực hiện vụ mai mối này! Trước khi có kẻ thứ ba đặt chân vào!"

"Khoan, đến bây giờ mà cậu vẫn chơi trò mai mối đấy á..

Ối này, đừng kéo tay tớ như thế!"

Và thế là kế hoạch được tiến hành.

Ngoài Bé Tí và tôi ra thì còn có sự tham gia của Salina nữa.

Cả ba chúng tôi thảo luận rất sôi nổi, và cũng tranh cãi rất nhiều, vì Salina và Bé Tí cũng có thể coi là chưa yêu bao giờ, nên vẫn khá bối rối.

Nhưng về khoản trang trí phong cách lãng mạn, tôi lại khá tin tưởng bọn họ, nên đã vô tư để họ gánh vác khoản này.

Và tôi hối hận thật rồi.

Nhìn khoảng sân hướng ra mặt hồ được thêm thắt nào ruy băng nào nến thơm lộn xộn, tôi không biết phải diễn tả thế nào.

"Chị yêu dấu, chị có chắc là chị rất rành vụ trang trí không.

Bởi vì em thấy nó hơi..

vấn đề."

"..

Xin lỗi đi, thế này là hơi bị đẹp rồi đấy."

Ban đêm, trời đầy sao.

Xung quanh là một khoảng tĩnh mịch, không một bóng người.

Thế nhưng, ở một khoảng sân hướng ra sông, những ánh nến leo lắt vẫn xua tan được bóng tối.

Trên chiếc bàn ở giữa sân, đồ ăn được bày một cách đẹp mắt cùng với hai ly rượu vang.

Không khí lãng mạn bay đầy trời, có lẽ chỉ dành cho hoàng tử và nàng công chúa.

Lúc này, đã có bóng người mơ hồ xuất hiện trong mảng tối.

Chàng Hiệp Sĩ đứng bên cạnh bàn ăn, vẻ mặt khó hiểu.

Cậu nhìn ngó xung quanh muốn tìm người đã gọi mình ra đây.

"Chủ quán? Anh Saron?"

"Anh ta có lẽ không có ở đây đâu."

Thêm một người nữa xuất hiện - Gã Có Sừng.

Hắn tay cầm chai rượu vang chỉ còn một ít, bỗng bật cười.

"Gã chủ quán đấy toàn pha trà, thế mà lại để rượu vang ở đây.

Kì quặc thật."

"Cậu cũng bị gọi tới đây à? Còn bàn đồ ăn này là sao?"

"Có lẽ gã đấy làm cho hai ta? Quan tâm làm gì, gã đã có lòng thì ta cứ nhận thôi."

Gã Có Sừng rất thoải mái mà ngồi xuống ghế.

Chàng Hiệp Sĩ dù vẫn hơi chần chừ, nhưng cũng ngồi xuống theo.

Trên bàn không chỉ có món ăn thường, mà có cả món dành cho quỷ nữa.

Hai bọn họ chạm ly, sau đó uống vơi nước rượu trong cốc.

Bữa ăn được diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng lách cách của dao nĩa.

Khi một khoảng thời gian đã trôi đi như thế, Chàng Hiệp Sĩ lúc này mới lên tiếng bắt chuyện.

"Tự dưng làm nhiều đồ thế này mà không ở lại ăn, tiếc thật đấy."

"Cậu đang nói tới Saron đấy hả?" Gã Có Sừng vừa cắt miếng thịt vừa hỏi.

"Ừ.

Anh ta kì lạ thật đấy, nhưng tốt bụng."

"Biết đâu anh ta chỉ giả vờ thì sao? Làm sao mà tin người khác dễ dàng thế được?" Gã Có Sừng hừ một tiếng, tay lắc nhẹ ly rượu.

Sau câu đó, không ai nói gì nữa.

Không khí lại trở về như ban đầu.

Chúng tôi nấp ở bụi cây sau lưng Chàng Hiệp Sĩ, ngao ngán lắc đầu.

Bản thân tôi không ngờ rằng mình có ý tốt gây dựng gia đình cho Gã Có Sừng, vậy mà hắn lại ở đây nói xấu tôi.

Nhưng tôi cũng không giận, vì nếu thấy người mình yêu nói tốt về người khác thì ghen là đúng rồi.

Ngượng ngùng một lúc, và rồi..

"Cậu thích chủ quán Saron hả?"

"Phụt"

"Oạch"

Tôi trượt chân ngã trên nền đất lạnh, cả tay cũng nhem nhuốc.

May mắn thay tiếng động ấy đã bị che lấp bởi tiếng Gã Có Sừng phun rượu.

Hắn vừa ho vừa vỗ ngực, ho kinh khủng đến nỗi Chàng Hiệp Sĩ phải hoảng hốt chạy sang vỗ lưng thuận khí cho hắn.

Đỡ hơn rồi, vị quỷ vương này ngẩng phắt dậy, nhìn cậu hiệp sĩ với ánh mắt kì quái.

"Sao cậu lại hỏi như vậy?"

"Thì..

tôi thấy cậu và anh ấy thân thiết nên hỏi thôi, có gì đâu.."

Ôi trời, hóa ra cả Chàng Hiệp Sĩ cũng ghen à? Vậy nghĩa là lời khuyên của tôi có tác dụng rồi? Nhưng tôi có nói gì khiến cậu ta tưởng tượng à? Rất nhiều câu hỏi xoay như chong chóng trong đầu tôi, nhưng Salina và Bé Tí thì không quan tâm nhiều đến thế.

Câu hỏi của Chàng Hiệp Sĩ vừa rồi triệt để khiến bọn họ thích thú, chăm chú lắng nghe.

Gã Có Sừng ngồi trên ghế hơi nghệt ra, sau đó liền nở nụ cười để lộ hàm răng sắc nhọn.

"Cậu để ý đến vậy cơ à? Tôi với gã ấy chẳng qua là người quen thôi mà, có gì đâu."

"Vậy à..

Ơ, thế thôi vậy, xin lỗi đã hỏi hơi vô duyên nhé.." Cậu hiệp sĩ ngượng ngùng lùi về chỗ ngồi của mình như đứa trẻ vừa bị trách mắng.

Tuy nhiên, khi cả hai một lần nữa ngồi đối mặt nhau, Gã Có Sừng liền nắm lấy bàn tay của cậu đang đặt cạnh ly rượu.

"Raphael, có phải tôi...!khiến cậu cảm thấy không an toàn sao?"

"Câu đấy phải để tôi hỏi mới đúng chứ?" Chàng Hiệp Sĩ giật nảy mình, tay hơi trượt khỏi tay của vị quỷ vương trước mặt một chút "Lần trước chủ quán Saron có nói với tôi, rằng nếu tôi cứ cư xử như này trước mặt cậu..."

"Làm ơn đi, cậu vẫn còn tin gã chủ quán đấy à? Nếu như cậu có thời gian tin vào gã ta, vậy tại sao không tin tôi?"

Thật hiếm hoi được một lần lãnh quỷ cao ngạo ấy thốt ra được câu nói tinh tế như vậy.

Nó tinh tế đến mức Chàng Hiệp Sĩ nghe xong ngạc nhiên, mặt ửng lên rặng mây hồng.

Ba người chúng tôi nấp ở bụi cây cũng kinh ngạc, nhiều hơn là vui mừng.

Đây có phải là tỏ tình theo cách ẩn dụ không? Thế có nghĩa là kế hoạch của chúng tôi thành công rồi!

Salina và Bé Tí đang reo hò trong thầm lặng, còn tôi thì bụm miệng cười trước phản ứng của Chàng Hiệp Sĩ và Gã Có Sừng.

Ôi chao, cái người vừa thốt ra một câu tinh tế lại ngượng nữa, mặc dù da hắn màu oải hương thì vẫn có thể biết được qua hành động gượng gạo.

Chàng Hiệp Sĩ thì khỏi nói rồi, đầu cúi gằm không dám nhìn vào mắt người đối diện.

Dù thế, bọn họ vẫn tay trong tay, không ai có ý định rút ra trước.

Tôi rất muốn ngồi xem thêm lát nữa, nhưng từ lúc này có lẽ nên để đôi bạn trẻ ở một mình chứ nhỉ.

Hơn nữa, tay tôi toàn bùn đất khá khó chịu, nên sẽ phải về rửa ráy chút đã.

Thế nên chúng tôi đi ra đường lớn, và chào tạm biệt nhau.

Salina và Bé Tí đi chung một con đường, còn tôi đi ngược về ranh giới của hai lãnh thổ, về quán trà của mình.

Sáng nay đi vội quá nên tôi đã quên rửa ấm chén, giờ phải hoàn thành nốt công việc.

Cánh cửa quán trà bật mở.

Tôi giật mình khi thấy khóa cửa bị hỏng, còn cửa thì đầy những vết cào.

Nghi ngờ trào lên, tôi vội vã đi vào trong để rồi nhận ra một vị khách không mời mà tới.

Y có một mái tóc trắng dài quá vai, cặp sừng lớn trên đầu, áo choàng màu tím trùm lên cơ thể cường tráng, đang ngồi trên chiếc ghế trước quầy pha chế.

Cyprus đến rồi.

Y nghe thấy tiếng chân tôi bước vào quán, liền quay lại mỉm cười với tôi.

"Xin chào, Saron, lâu lắm không gặp.

Tôi có rất nhiều chuyện để nói với em đấy.".